Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

Thái Tử Phi Vì Ghen Tuông Mà Hại Chết Nhũ Mẫu Của Thái Tử - Cũng Là Mẫu Thân Của Ta
Mẫu thân ta từng là nhũ mẫu của Thái tử. Mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, Thái tử phi lại gây gổ với Thái tử, bảo rằng người đã chẳng còn trong sạch, từng có thân cận da thịt với nữ nhân khác.
Vì thế, Thái tử truyền người cắt bỏ đôi nhũ của mẫu thân ta, mắt đỏ hoe mà hỏi Thái tử phi: “Như vậy đã vừa lòng chưa?”
Ngày họ làm hòa, mải mê hoan lạc trong phòng, A nương ta nằm trên nền tuyết lạnh băng, chậm rãi rét mà tắt thở.
Đáng thương thay, lúc lâm chung, tay người vẫn còn nắm chặt mấy chiếc điểm tâm để dành cho ta.
Về sau ta nhập cung. Khi Thái tử phi mang thai, ta trở thành nhũ mẫu cho nhi tử của nàng.
<Truyện do Mèo Kam Mập đặt>

Trăng Sáng Năm Xưa Gặp Mùa Xuân
Chinh chiến ba năm, lại mất tích ba năm, lúc ta hồi kinh đã cảnh còn người mất. Vị hôn phu là Thái tử đã đăng cơ làm hoàng đế từ lâu. Y cưới hoàng hậu, cũng nạp mấy vị phi tần. Ở bên cạnh đế vương không còn vị trí của ta nữa. Đuôi mắt hoàng đế phiếm hồng, ôm vai của ta, nghẹn ngào nói: "Trẫm nghĩ rằng nàng đã chết rồi. Chỉ cần nàng muốn, trẫm sẽ phong nàng làm quý phi."
Ta cười cười... Cũng không cần.
Hôm đó đại thắng, ta bị mật thám hãm hại, sau khi rơi xuống sườn núi bị mất trí nhớ.
Tên thừa tướng kia tìm đến nói dối ta và hắn là phu thê, bây giờ con cũng đã hai tuổi.
Màn đêm buông xuống, thừa tướng có dung mạo hơn Phan An lén bò lên giường của ta, tội nghiệp nói: "Tần tướng quân, nàng không để ý người lớn cũng phải quan tâm trẻ con. Con không thể không có cha được."
Ta đạp hắn xuống giường: "Cút!"

THỨ NỮ GẢ THAY
Phu quân ta là người đàn ông đẹp trai nhất kinh thành, cũng là đứa con trai út được hoàng thượng sủng ái nhất.
Chàng không màng quyền thế, không đắm chìm tửu sắc.
Chỉ thích sủng ái ta.
Chàng sủng ái ta thành nữ nhân khiến người người ghen tị nhất kinh thành.
Dân gian đều truyền tai nhau rằng, "Sinh con gái nên như Tống Vãn Tâm, gả chồng nên gả làm An Vương phi."
Nhưng ta tuy là An Vương phi phong quang vô hạn, lại cất giấu một bí mật nặng tựa Thái Sơn.
Tống Vãn Tâm...
Thật ra là tên của muội muội ta.

Đại Tỷ Ta Tâm Tư Đơn Thuần Mà Cướp Đi Phu Quân Ta, Hại Con Ta
Đại tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, song lại trời sinh ngu dại.
Thế nhưng, vào ngày phu quân ta đăng cơ, hắn lại đích thân ban chỉ lập tỷ làm Hoàng hậu.
“Thế sự, lòng người dễ đổi thay, chỉ có Ninh nhi là vĩnh viễn thuần khiết.”
Hắn chỉ mới gặp đại tỷ một lần, đã quên sạch năm năm ta vì hắn khổ tâm toan tính, từng bước mưu cầu.
Để kẻ ngu ngốc si dại kia, giẫm lên lưng ta mà bước lên Hậu vị.
Chê ta quá giỏi mưu lược, nhưng lại bắt ta phải âm thầm thay tỷ quản lý lục cung.
“Ninh nhi tâm tư đơn thuần, chẳng biết tính toán lòng người. Chỉ có nàng đã quen với việc ấy.”
Cho đến khi nhi tử ta bỗng lên cơn sốt cao, ta dầm mưa quỳ trước cửa Tiêu Phòng điện, gõ suốt nửa đêm mà chẳng cầu nổi một thái y.
Cuối cùng, đứa trẻ bé nhỏ kia, khi ta ôm con định xông ra khỏi cung tìm lang y, lại co giật rồi tắt thở ngay trong lòng ta.
Tình si gửi lầm, ta vốn nguyện thua thì cam chịu.
Nhưng ta nào phải thân phận hèn mọn bẩm sinh.
Một nam nhân… chẳng đáng để ta bị chà đạp đến bước này!
<Tên truyện do Mèo Kam Mập đặt lại>

TA VỐN DĨ LÀ PHƯỢNG HOÀNG
Nữ cung đã hạ thuốc vào rượu của Thái tử, và ta đã phát hiện ra.
Để bảo vệ tiền đồ của hắn, ta đã tráo đổi chén rượu.
Nữ cung và thị vệ bị bắt gặp đang hoan ái, Hoàng hậu giận dữ ban cho họ cái chết.
Sau khi Thái tử biết chuyện, hắn chỉ với vẻ mặt chán ghét nói:
"Đồ tiện tì không biết liêm sỉ, chết là đáng tội."
Khi hắn lên ngôi, lại ban ta, người đang mang thai, cho một tên hoạn quan thấp hèn đùa giỡn đến chết.
Lúc đó ta mới biết, nữ cung đã chết kia chính là bạch nguyệt quang được hắn chôn giấu trong lòng.
Một lần nữa tỉnh lại, ta trở về bữa tiệc, lạnh lùng nhìn nữ cung kia đang động tay động chân với chén rượu.

Yên Hạ Yểm
Yên Hạ Yểm
Ta lớn lên trong hầu phủ đến 6 tuổi, vẫn luôn chỉ là một tiểu thứ nữ không ai để tâm đến.
Chỉ có An di nương ở Đình Lan viện, mỗi khi mang điểm tâm cho nhị ca đi học đường, cũng sẽ lặng lẽ gửi cho ta một phần.
“Tiểu Lục, nhị ca ngươi chẳng có khẩu vị… hộp điểm tâm này đều cho ngươi vậy.”
Nhị ca dung mạo tuấn lãng, lại chăm chỉ đọc sách, được đại bá vì mất nhi tử mà đưa về làm trưởng phòng đích tử, từ đó chưa từng quay lại Đình Lan viện thăm nàng lần nào.
An di nương đứng trong ánh chiều hạ nhật, bóng nước hồ chiếu lên gương mặt ưu sầu dịu dàng, tựa như một đóa liên thanh tao bị người lãng quên.
Ta ôm hộp điểm tâm ấy, ăn đến khi bụng căng tròn, trong lòng bỗng lóe sáng.
“Hôm nay nhị ca không ăn được điểm tâm này, chẳng biết phải ghen tỵ với Tiểu Lục, phải hối tiếc đến chừng nào!
Tiểu Lục ăn ngon miệng, di nương lại khéo tay.
Di nương với Tiểu Lục, thật đúng là một đôi trời sinh!”

Ta Có Thể Nghe Được Lời Đối Thoại Giữa Nữ Tử Xuyên Thư Và Hệ Thống
Lần trọng sinh này, ta xuất hiện ngay giữa yến tiệc trong cung.
Đứng bên cạnh ta là vị muội muội thứ xuất. Nàng rõ ràng môi không hề mấp máy, song bên tai ta lại vang lên một giọng lạnh lẽo vô tình:
【Ký chủ, nếu lấy trăng làm đề, chi bằng chọn bài Tĩnh Dạ Tư? 】
“Đồ ngu, bài thơ ngắn ngủn như thế, làm sao bổn cô nương có thể kinh diễm toàn trường, đè bẹp nữ chính? Mau đổi cho ta một bài dài hơn!”
【Vậy thử Thủy Điều Ca Đầu của Tô Thức? 】
“Bài này thì miễn cưỡng tạm ổn.”
Nữ tử xuyên thư lập tức cầm bút, hạ xuống từng nét chữ.
Chỉ là, nàng đâu biết, toàn bộ cuộc đối thoại cùng “hệ thống” trong đầu kia, ta đều nghe được rành rọt.

HÀNG BÁNH BAO NHÀ TA KÉN RỂ, LẠI KÉN ĐƯỢC MỘT VỊ VƯƠNG GIA
Ta là nữ nhi nhà hàng rong, buôn bán bánh bao tại phố Tây kinh thành.
Cha mẹ muốn ta cưới một vị tế tử nhập cục, cùng ta kế thừa gia nghiệp.
(Tế tử nhập cục: ý chỉ người đàn ông gả vào nhà vợ, làm rể ở rể)
Vậy nên, ta liền đưa Cửu Hiền Vương về nhà.
Vị vương gia này cần cù siêng năng, ăn uống cũng chẳng nhiều.
Ta đối với chàng vô cùng hài lòng.
Thế nhưng, khi ta quyết định chọn chàng làm tế tử, trời ta liền sụp đổ.
Thì ra, mỹ nữ tài danh nhất kinh thành – Cố Thanh Trúc – mỗi ngày đều ăn bánh bao do chính tay Cửu Hiền Vương mang tới.
Tất nhiên, cũng là do chính tay chàng... đút cho nàng ăn.
Việc này sao có thể được?
Chẳng lẽ hai người kia liên thủ, định ăn bánh bao nhà ta mà chẳng trả một đồng?

NHÀ HÀNG XÓM CỦA TA, CÓ MỘT GÓA PHU
Nhà bên mới dọn đến một vị goá công dung mạo như ngọc.
Hắn chỉ mỉm cười với ta từ xa, mà lòng ta như bốc lên một luồng tà hỏa.
Nửa đêm, ta không kìm được leo qua tường nhà hắn.
Vừa đáp đất đã bị bắt tại trận.
Hắn cúi xuống, dùng đầu ngón tay lau đi vết bụi trên mặt ta, chợt mỉm cười khẽ khàng:
"Mất trí nhớ rồi mà vẫn không bỏ được cái thói háo sắc của nàng."

Đăng Vân Tước
Đăng Vân Tước
Ngày Hoàng hậu si/nh nở, ta lại n/gã một trận nơi ngự hoa viên.
Tỉnh lại mới hay Hoàng hậu hạ sinh hoàng tử, còn ta chỉ sinh công chúa.
Người trong cung đều cười ta mệnh khổ.
Mãi cho đến khi trước mắt thoáng hiện hàng chữ:
“Hoàng hậu tráo đổi hài tử, thật đúng là thông minh lại hóa dại dột! Tiểu công chúa tuy là nữ nhi, nhưng bẩm sinh thần lực, ngày sau nửa giang sơn đều do nàng chinh chiến mà có!”
“Ngược lại, hoàng tử tính tình thu liễm, lại bị Hoàng hậu ép buộc quá mức, trưởng thành văn võ đều không thành, cuối cùng vong mạng trong trận tranh đoạt ngôi vị.”
“Hoàng tử công chúa đều có chỗ hơn người, chi bằng trực tiếp lật đổ Hoàng hậu. Trong hậu cung nhiều hài tử như thế, bất luận có phải thân sinh hay không, đều phải gọi một tiếng ‘mẫu hậu’.”
Nhập cung năm năm, đây là lần đầu tiên ta nảy sinh tâm niệm tranh sủng.