Cung Đấu
Bối cảnh hoàng cung, nơi hậu phi, mỹ nhân tranh sủng, đấu đá bằng mưu kế. Nội dung thường kịch tính, đầy âm mưu thủ đoạn, nhưng cũng khắc họa sâu sắc tình yêu và khát vọng quyền lực.
Truyện mới cập nhật
Thái Vi
Thái Vi
Sau đại thắng trở về, Hoàng thượng muốn học theo các vị Hoàng đế trong sách, bày tiệc rượu để tước binh quyền.
Nhưng khác ở chỗ, thay vì rượu, thứ hắn ta đưa cho Thẩm Hoài lại là th/i th/ể của ta, được phủ bằng tấm vải trắng.
Muội muội của ta, Hoàng hậu đương triều, nhìn chàng từ trên cao xuống.
“Nghe nói Thụy Vương và phu nhân là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, tiếc là phu nhân bạc mệnh, không may qua đời vì bệnh nặng khi vào cung thăm ta. Giờ đây, ta và bệ hạ ban thưởng cho tướng quân mười mỹ nhân, ngàn lạng vàng để an ủi nỗi đau mất vợ, tướng quân thấy thế nào?”
Mọi người đều chờ đợi chàng run sợ, lo lắng tạ ơn.
Nhưng họ không biết rằng Thẩm Hoài từ trước đến nay chưa bao giờ là trung thần lương tướng, chàng làm tất cả những điều đó đều là vì ta.
Ấy vậy mà họ lại để chàng trở về nhìn thấy th/i th/ể của ta.
Bồ Tát Man
Bồ Tát Man
Chẳng còn xu dính túi, ta bị Hầu phủ đuổi ra, suýt chet cóng thì được một người lính dũng mãnh cứu về nhà.
Chàng không chê ta là một ả hát xướng tàn hoa bại liễu, ta cũng chẳng ghẻ lạnh đứa con ốm yếu mà người vợ quá cố của chàng để lại.
Ba con người cứ thế mà sống một đời bình lặng bên nhau.
Một ngày nọ, con riêng của chàng vô ý chọc giận tiểu công tử được Hầu phủ sủng ái nhất.
Trước những lời cầu xin và sự che chở của ta, tiểu công tử ấy mắt đỏ hoe, lạnh lùng nói: “Hay cho bà, không nỡ thấy nó quỳ, vậy thì bà quỳ thay đi.”
Xuân Hạnh Lâm
Xuân Hạnh Lâm
Ta bị con trai mắng là k/ỹ n.ữ ph/o/ng tr.ần.
Sau khi Mạnh Tri Hành chỉ hời hợt nói đó chỉ là câu nói đùa, việc đầu tiên ta làm chính là đến tìm chính thê xin lại tờ hưu thư.
Nàng ta nghi hoặc:
“Ngươi tuy là thiếp, nhưng được sủng ái 10 năm, lại có con trai, ngươi thật sự muốn buông bỏ hết?”
Ta dập đầu không chút do dự:
“Ta chẳng cần gì cả, chỉ muốn được về nhà!”
Phế Phi
Ta nhập cung đã mười năm, đến nay vẫn chỉ là một Quý nhân không được sủng ái.
Không tranh sủng, cũng chẳng có bản lĩnh giữ con ruột bên mình, đành thuận theo dòng nước mà lựa phe phái, chỉ cầu giữ được tính mạng.
Quý phi thất thế bị phế, lúc mọi người đều tranh nhau giẫm đạp, ta cũng bị ép phải bắt nạt Tam hoàng tử của nàng.
Thế nhưng chốn hậu cung này, từ xưa đến nay đều là người khác bắt nạt ta, ta nào biết làm sao để bắt nạt ai.
Ta gãi đầu, đành lấy bánh táo đỏ tự tay làm đưa cho Tam hoàng tử, nói:
“Ngươi chỉ xứng ăn thứ điểm tâm hạ đẳng này!”
Tam hoàng tử mới chín tuổi, nắm chặt miếng bánh, lặng lẽ đứng dưới bóng cây, ánh mắt đen nhánh nhìn ta chằm chằm thật lâu, tựa như đã nhìn thấu cái dáng vẻ yếu đuối chỉ biết phô trương thanh thế của ta.
Mà bắt nạt Tam hoàng tử… lại hóa ra là đúng.
Tranh Đấu Hậu Cung
Sau khi có điểm thi đại học, cả lớp nhận được một tin nhắn kỳ lạ.
【Dựa theo điểm số, chọn thân phận của bạn trong hậu cung Đại Ân: phi tần, cung nữ, thị vệ, thái giám…】
【Công lược hoàng đế thành công, có thể nhận thưởng hàng chục triệu, thất bại sẽ chết】
Mọi người đều tưởng là trò đùa.
Hoa khôi lớp thích đọc cung đấu, tùy tiện chọn vị trí cao nhất – phi vị.
Lớp trưởng chọn chức quan lớn nhất – thị vệ nhất đẳng trực ngự tiền.
Tôi là thủ khoa của lớp, lại chọn thân phận thấp kém nhất — cung nữ tam đẳng.
Hôm sau.
Ngủ một giấc tỉnh dậy.
Cả lớp đã ở trong hậu cung lộng lẫy của Đại Ân triều.
Thân phận thành thật.
Hoa khôi lớp rất đắc ý, được xe loan phượng đưa vào Dưỡng Tâm điện.
Các bạn học ai nấy đều ngưỡng mộ:
“Giải thưởng chắc về tay hoa khôi rồi.”
“Sớm biết vậy, tụi mình cũng chọn làm phi…”
“Giang Lê, cậu lỗ quá, điểm cao nhất mà chỉ chọn cung nữ.”
Không ai biết.
Tôi dùng toàn bộ điểm để đổi lấy một tin tức—
Người đang ngồi trên Kim Loan điện kia, căn bản không phải là hoàng đế.
Hoa khôi lớp… chỉ còn đường chết.
TRIÊU TRIÊU TUẾ TUẾ
Văn án:
Ta cùng với khuê mật xuyên không về cổ đại.
Nàng gả cho đích thứ tử phủ Hầu, còn ta lại gả cho trưởng huynh của hắn.
Tưởng đâu nắm trong tay kịch bản sủng văn ngọt ngào, ngày ngày ân ái mặn nồng, sống cuộc đời không biết xấu hổ là gì.
Cho đến khi hai huynh đệ ấy dẫn về một mỹ nhân, tối hôm đó liền đem cả hai chúng ta tống vào từ đường quỳ gối chịu phạt.
Chà chà! Đúng là mùi ngược văn bốc lên rồi đây!
Khuê mật vừa gặm móng giò vừa nức nở:
"Hu hu hu… soái như vậy, ta còn chưa ngủ đủ mà..."
Ta thì cõng theo đống châu báu, cười hi hi ha ha:
"Ra ngoài rồi, ta bao cho ngươi mười người mẫu nam, chơi đến chán thì thôi!"
Hoán Hôn Nha Hoàn
Hoán Hôn Nha Hoàn
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên ta làm chính là đưa nha hoàn mà đại ca tặng ta… đến dự yến mừng thọ của đại bá.
Đời trước, được đại ca trợ giúp, Lâm Nguyệt Như đã đội mũ phượng, mặc giá y của ta, thay ta gả vào hầu phủ trong ngày thành thân.
Còn ta, bị đại ca h/ạ đ/ộc làm c.â m, dùng thu/o^c mê đưa đến một nơi xa xôi, gả cho một lão già độc thân.
Lão là thương nhân tham tiền háo sắc, sau khi chơi chán, lại bán ta cho k/ỹ việ/n hạ đẳng với giá mười lượng bạc.
Nơi đó, nữ nhân mỗi ngày phải tiếp ít nhất 20 khách.
Chưa đầy nửa tháng, ta vì bị hành hạ quá độ mà bệnh ch .t.
Còn Lâm Nguyệt Như, từ thân phận nha hoàn, một bước lên trời, trở thành nghĩa nữ của tướng quân phủ, phu nhân hầu phủ.
Phu quân sủng ái, nhà chồng che chở, sống đời khiến ai ai trong kinh thành cũng ngưỡng mộ.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, lại quay về đúng ngày mà đại ca đưa Lâm Nguyệt Như tới viện ta.
Nguyễn Tương Tương
Nguyễn Tương Tương
Gả thay đã ba năm, ta cuối cùng cũng nhận được phần ngân lượng còn lại từ kim chủ.
Lập tức, ta quyết định giả chết cao chạy xa bay!
Cái Hầu phủ chết dẫm này, lão nương thực sự chịu đủ rồi!
Trước khi “bỏ mạng”, ta muốn khuấy đảo cả Hầu phủ một phen.
Bà mẹ chồng lấy cớ dạy quy củ, không cho ta ăn cơm.
Ta liền hất tung cả bàn ăn, gào lớn:
“Con mụ già kia, để xem ai ch .t đói trước!”
Thiếp thất giở trò, vu cáo ta đẩy nàng ta.
Ta trước mặt bao người thẳng tay đẩy nàng xuống hồ, cười ha hả:
“Đúng đấy, là lão nương đẩy ngươi đấy!”
Tên tiểu thúc âm hiểm đe dọa ta, bảo sẽ loan tin ta trêu ghẹo hắn.
Ta tặng hắn một cái bạt tai vang dội, cười tươi rói:
“Đi đi, nói với cái vị ca ca bệnh hoạn của ngươi ấy, ta chẳng những muốn trêu ghẹo ngươi, còn muốn xé rách xiêm y của ngươi, bắt ngươi quỳ xuống cầu xin tha mạng kia!”
A Hỉ, Kính Chúc An Khang
A Hỉ, Kính Chúc An Khang
Huynh trưởng của ta cướp đi vị hôn thê mà tân đế hết mực yêu thương, cưới nàng làm chính thê.
Tân đế vì thế mà đoạt lấy ta, phong làm phi tử.
Trước khi nhập cung, phụ thân vạn lần dặn dò, bảo ta phải thuận theo tính tình nóng nảy của tân đế Kỳ Huyền, đừng tuỳ tiện rơi lệ.
Ta tròn mắt ngơ ngác, ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa nhập cung ngày đầu, ta đã được tuyên triệu thị tẩm.
Chỉ thấy Kỳ Huyền liếc ta một cái, liền giận dữ đá cho thái giám bên cạnh một cước.
“Trẫm muốn là đích nữ Giang gia, chứ không phải hài tử 8 tuổi này!”
Phượng Kế
Hôm thành thân, vị hôn phu của ta cố ý rước nhầm kiệu hoa, đưa ta vị tiểu thư dòng dõi thế gia tới một ngôi miếu bỏ hoang ở thành Nam, chỉ để thành hôn với một cô nữ xuất thân thấp kém.
Hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló rạng, hắn dắt tay cô nữ trong trang phục tân nương lộng lẫy bước vào.
“Kiệu hoa của ngươi và Yểu Yểu bị rước nhầm. Nhưng bây giờ nàng ấy đã cùng ta bái đường, chính là thê tử danh chính ngôn thuận. Còn ngươi…”
Hắn giả vờ tỏ ra nể tình cũ, “Xét đến mối duyên mười mấy năm, cho ngươi vào phủ làm thiếp cũng là đã ban ơn rồi.”
Rồi hắn đổi giọng, trở nên chán ghét rõ rệt:
“Ngươi tuy là con cháu họ Thôi vùng Thanh Hà, nhưng thân đã chẳng còn trong sạch. Nếu muốn vào vương phủ làm thiếp, phải quỳ trước Yểu Yểu để tỏ lòng tôn kính với vương phi.”
Hắn còn muốn ta uống thuốc tuyệt tự, cam đoan rằng ta sẽ không dựa vào thân phận dòng dõi cao quý mà chèn ép cô nữ hắn thương, thì mới được phép vào phủ làm thiếp.
Ta xoa phần thắt lưng vẫn còn ê ẩm, hắn đâu biết… Ta thực sự đã không còn trong sạch.
Nhưng người khiến ta mất đi sự trong trắng trong đêm ở miếu hoang đó.
….lại là thiếu niên hoàng đế trúng tình độc, phải nương náu tạm thời nơi đó.