Cung Đấu
Bối cảnh hoàng cung, nơi hậu phi, mỹ nhân tranh sủng, đấu đá bằng mưu kế. Nội dung thường kịch tính, đầy âm mưu thủ đoạn, nhưng cũng khắc họa sâu sắc tình yêu và khát vọng quyền lực.
Truyện mới cập nhật

Hệ thống xuyên không lần 2, tôi chỉ cần tự do
Trong một thế giới nơi quyền lực, mưu mô và số mệnh giao thoa, cô – một kẻ từ thế giới khác xuyên tới – phải đối mặt với những thử thách tàn nhẫn: hệ thống ép buộc, những nhiệm vụ sống còn và con người với trái tim lạnh lùng.
Xuyên không lần đầu, họ gọi cô là thần nữ, gọi cô là yêu nghiệt, cô ra đi trong sự thống khổ tận cùng. Sống lại lần thứ hai ở một thân phận khác, cái cô cần chỉ là cuộc sống yên bình, ngờ đâu vẫn không thể tránh khỏi kẻ đã làm tan nát cuộc đời của cô
Mục Huyền Phi – vị hoàng đế điên rồ, mạnh mẽ nhưng đầy bí ẩn – là người duy nhất kết nối với số phận của cô. Tình yêu, trả thù, và quyền lực đan xen, mỗi quyết định đều có thể đổi thay sinh mệnh của cả muôn dân.
Liệu tình yêu có thể trở thành xiềng xích, hay cô sẽ tìm được tự do cho chính mình và những người cô trân trọng? Một cuộc chiến trí tuệ, cảm xúc và quyền lực đang chờ bạn khám phá.

SINH TỒN CHỐN THÂM CUNG
Ta xuyên không thành một cung nữ mới vào cung.
Vị ma ma quản sự đột nhiên đọc ám hiệu: "Lẻ đổi chẵn giữ nguyên."
Ta còn tưởng gặp được đồng hương, hai hàng lệ sắp rơi xuống, thì trước mắt chợt hiện ra một loạt chữ trôi:
【Đừng nói! Tuyệt đối đừng để lộ cô là người xuyên không!】
【Người lần trước đối được ám hiệu, cỏ trên mộ đã cao ba mét rồi!】
【Chỉ có dân ban tự nhiên mới giữ được mạng, nhưng sẽ bị đ á n h g ã y hai chân, nhốt vào ngục để bóc lột không ngừng.】
Ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống khấu đầu cầu xin:
"Nô tỳ gia cảnh nghèo khó, chưa từng được đọc sách, xin ma ma tha tội."

TRÙNG SINH TRƯỚC NGÀY LÊN KIỆU HOA
Đại hỏa qua đi, ta được hồi sinh, trở về bảy năm trước, khi ta vẫn chưa gả cho Dung Lâm.
Nhìn thứ muội Nguyễn Cừ và Dung Lâm đang bước tới, lòng ta ngập tràn oán hận. Ông trời đã ban cho ta cơ hội sống lại, vậy thì lần này, chúng ta hãy từ từ tính sổ!
Kiếp trước, các người rạng rỡ chốn cung đình, quyền uy ngập trời, vậy thì kiếp này, hãy tận hưởng chuỗi ngày tối tăm nơi ngục tù đi!
Lửa bốc lên tứ phía, một cây xà ngang trên đầu ta sụp đổ, nhắm thẳng vào ta. Ta đành buông xuôi theo số phận, ánh mắt dán chặt vào nó.
Ngay khoảnh khắc ý thức sắp tan biến, ta nhìn thấy một bóng hình không ngờ đang lao đến, bên tai vang lên tiếng kêu x/é lòng của hắn.
“Xin lỗi…” Ta nhắm mắt, khẽ thì thầm. Cuối cùng, đối với hắn, ta chỉ còn lại một lời xin lỗi muộn màng này.

Thái Tử Phi Vì Ghen Tuông Mà Hại Chết Nhũ Mẫu Của Thái Tử - Cũng Là Mẫu Thân Của Ta
Mẫu thân ta từng là nhũ mẫu của Thái tử. Mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, Thái tử phi lại gây gổ với Thái tử, bảo rằng người đã chẳng còn trong sạch, từng có thân cận da thịt với nữ nhân khác.
Vì thế, Thái tử truyền người cắt bỏ đôi nhũ của mẫu thân ta, mắt đỏ hoe mà hỏi Thái tử phi: “Như vậy đã vừa lòng chưa?”
Ngày họ làm hòa, mải mê hoan lạc trong phòng, A nương ta nằm trên nền tuyết lạnh băng, chậm rãi rét mà tắt thở.
Đáng thương thay, lúc lâm chung, tay người vẫn còn nắm chặt mấy chiếc điểm tâm để dành cho ta.
Về sau ta nhập cung. Khi Thái tử phi mang thai, ta trở thành nhũ mẫu cho nhi tử của nàng.
<Truyện do Mèo Kam Mập đặt>

THỨ NỮ GẢ THAY
Phu quân ta là người đàn ông đẹp trai nhất kinh thành, cũng là đứa con trai út được hoàng thượng sủng ái nhất.
Chàng không màng quyền thế, không đắm chìm tửu sắc.
Chỉ thích sủng ái ta.
Chàng sủng ái ta thành nữ nhân khiến người người ghen tị nhất kinh thành.
Dân gian đều truyền tai nhau rằng, "Sinh con gái nên như Tống Vãn Tâm, gả chồng nên gả làm An Vương phi."
Nhưng ta tuy là An Vương phi phong quang vô hạn, lại cất giấu một bí mật nặng tựa Thái Sơn.
Tống Vãn Tâm...
Thật ra là tên của muội muội ta.

Đại Tỷ Ta Tâm Tư Đơn Thuần Mà Cướp Đi Phu Quân Ta, Hại Con Ta
Đại tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, song lại trời sinh ngu dại.
Thế nhưng, vào ngày phu quân ta đăng cơ, hắn lại đích thân ban chỉ lập tỷ làm Hoàng hậu.
“Thế sự, lòng người dễ đổi thay, chỉ có Ninh nhi là vĩnh viễn thuần khiết.”
Hắn chỉ mới gặp đại tỷ một lần, đã quên sạch năm năm ta vì hắn khổ tâm toan tính, từng bước mưu cầu.
Để kẻ ngu ngốc si dại kia, giẫm lên lưng ta mà bước lên Hậu vị.
Chê ta quá giỏi mưu lược, nhưng lại bắt ta phải âm thầm thay tỷ quản lý lục cung.
“Ninh nhi tâm tư đơn thuần, chẳng biết tính toán lòng người. Chỉ có nàng đã quen với việc ấy.”
Cho đến khi nhi tử ta bỗng lên cơn sốt cao, ta dầm mưa quỳ trước cửa Tiêu Phòng điện, gõ suốt nửa đêm mà chẳng cầu nổi một thái y.
Cuối cùng, đứa trẻ bé nhỏ kia, khi ta ôm con định xông ra khỏi cung tìm lang y, lại co giật rồi tắt thở ngay trong lòng ta.
Tình si gửi lầm, ta vốn nguyện thua thì cam chịu.
Nhưng ta nào phải thân phận hèn mọn bẩm sinh.
Một nam nhân… chẳng đáng để ta bị chà đạp đến bước này!
<Tên truyện do Mèo Kam Mập đặt lại>

TA VỐN DĨ LÀ PHƯỢNG HOÀNG
Nữ cung đã hạ thuốc vào rượu của Thái tử, và ta đã phát hiện ra.
Để bảo vệ tiền đồ của hắn, ta đã tráo đổi chén rượu.
Nữ cung và thị vệ bị bắt gặp đang hoan ái, Hoàng hậu giận dữ ban cho họ cái chết.
Sau khi Thái tử biết chuyện, hắn chỉ với vẻ mặt chán ghét nói:
"Đồ tiện tì không biết liêm sỉ, chết là đáng tội."
Khi hắn lên ngôi, lại ban ta, người đang mang thai, cho một tên hoạn quan thấp hèn đùa giỡn đến chết.
Lúc đó ta mới biết, nữ cung đã chết kia chính là bạch nguyệt quang được hắn chôn giấu trong lòng.
Một lần nữa tỉnh lại, ta trở về bữa tiệc, lạnh lùng nhìn nữ cung kia đang động tay động chân với chén rượu.

Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa
Sau khi ch.ết, y mới biết nữ nhân mình yêu suốt mười năm, Thẩm Yên Nhiên, thực ra là nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm.
Còn y chỉ là nam phụ si tình, hết lòng bảo vệ nàng ta nhưng chẳng bao giờ nhận lại được tình cảm.
Nàng ta bị nam chính dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, y là người an ủi.
Nàng ta khóc vì nam chính, y đưa đi giải khuây.
Nàng ta phạm lỗi bị truy nã, y bất chấp nguy hiểm cho gia tộc để đưa nàng ta bỏ trốn.
Nhưng khi nàng ta và nam chính “yêu lại từ đầu”, y vì từng nhiều lần giúp đỡ nàng ta mà bị nam chính dùng quyền thế chèn ép đến mức mất mạng.
Lúc đó, nàng ta chỉ đứng nhìn y, lạnh lùng nói:
“Lục Vân Chu, vốn dĩ ta và huynh không nên qua lại, là tại huynh cứ bám riết lấy ta.”

Thái Vi
Thái Vi
Sau đại thắng trở về, Hoàng thượng muốn học theo các vị Hoàng đế trong sách, bày tiệc rượu để tước binh quyền.
Nhưng khác ở chỗ, thay vì rượu, thứ hắn ta đưa cho Thẩm Hoài lại là th/i th/ể của ta, được phủ bằng tấm vải trắng.
Muội muội của ta, Hoàng hậu đương triều, nhìn chàng từ trên cao xuống.
“Nghe nói Thụy Vương và phu nhân là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, tiếc là phu nhân bạc mệnh, không may qua đời vì bệnh nặng khi vào cung thăm ta. Giờ đây, ta và bệ hạ ban thưởng cho tướng quân mười mỹ nhân, ngàn lạng vàng để an ủi nỗi đau mất vợ, tướng quân thấy thế nào?”
Mọi người đều chờ đợi chàng run sợ, lo lắng tạ ơn.
Nhưng họ không biết rằng Thẩm Hoài từ trước đến nay chưa bao giờ là trung thần lương tướng, chàng làm tất cả những điều đó đều là vì ta.
Ấy vậy mà họ lại để chàng trở về nhìn thấy th/i th/ể của ta.

Bồ Tát Man
Bồ Tát Man
Chẳng còn xu dính túi, ta bị Hầu phủ đuổi ra, suýt chet cóng thì được một người lính dũng mãnh cứu về nhà.
Chàng không chê ta là một ả hát xướng tàn hoa bại liễu, ta cũng chẳng ghẻ lạnh đứa con ốm yếu mà người vợ quá cố của chàng để lại.
Ba con người cứ thế mà sống một đời bình lặng bên nhau.
Một ngày nọ, con riêng của chàng vô ý chọc giận tiểu công tử được Hầu phủ sủng ái nhất.
Trước những lời cầu xin và sự che chở của ta, tiểu công tử ấy mắt đỏ hoe, lạnh lùng nói: “Hay cho bà, không nỡ thấy nó quỳ, vậy thì bà quỳ thay đi.”