Cung Đấu
Bối cảnh hoàng cung, nơi hậu phi, mỹ nhân tranh sủng, đấu đá bằng mưu kế. Nội dung thường kịch tính, đầy âm mưu thủ đoạn, nhưng cũng khắc họa sâu sắc tình yêu và khát vọng quyền lực.
Truyện mới cập nhật
Thiên Mệnh Ác Nữ
Phản quân đã áp sát thành, xe ngựa lại không chạy nổi nữa.
Phụ thân liếc nhìn đầy khoang xe toàn là vàng bạc châu báu, rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ.
Người nhét cho ta một thanh đoản đao, bảo ta xuống xe, tự mình chạy trốn.
"Sống c.h.ế.t chỉ là chuyện nhỏ, mất danh tiết mới là chuyện lớn, con chớ làm nhục gia phong.”
Vì giữ danh tiết, ta lẽ ra nên tự vẫn.
Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện gì là lẽ ra nên hay không nên.
Ta chỉ biết một điều.
Bất luận kẻ nào cũng không thể cản đường sống của ta.
XOAY CHUYỂN CÀN KHÔN
Chu Định Uyên là một kẻ xuất thân giang hồ, bỗng nhiên chấp nhận triều đình chiêu an, mà điều kiện hắn đưa ra chính là ban ta cho hắn.
Khi mọi người đều khuyên ta nhận mệnh, hắn lại chạy đến Yên Châu cứu một nữ tử, đó chính là chân ái kiếp trước của hắn.
Giây phút ấy, ta đã xác định, ta cùng hắn vốn là đế hậu tiền sinh, lâm triều nhiếp chính, c.h.ế.t đi rồi lại song song trọng sinh.
Hắn dắt mỹ nhân vào kinh, hoàn toàn không hề che giấu mà nói thẳng:
“Vì để Thừa Quân có thể thuận lợi giáng thế, ta đành miễn cưỡng cưới ngươi thêm một lần. Có thể trở thành công cụ sinh ra người thừa kế ưu tú nhất, đó chính là vận may của ngươi.”
Ta trước mặt hắn đã diễn suốt hơn hai mươi năm vai hiền thê thuận mệnh, cuối cùng lại chính tay tiễn hắn quy tiên, đoạt lấy hoàng vị của hắn.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không biết sự thật, trọng sinh quay về, lại lần nữa cầu hôn ta.
Ta cũng không ngại diễn thêm một màn.
Để hắn hiểu rõ rằng ta chưa bao giờ là kẻ nhu nhược tầm thường, ta từng nắm trong tay đại quyền, chỉ điểm giang sơn.
MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!
A Tú
Ta là một tiểu cung nữ không chút tiếng tăm trong cung, không quyền không thế, mặc người bắt nạt, niềm hy vọng duy nhất là đến tuổi được xuất cung.
Trớ trêu thay, trong cung của Quý phi bị mất đồ, cuối cùng lại đổ tội lên đầu ta.
Trượng côn cứ thế quất xuống người ta, cuối cùng ta bị ném ra khỏi cửa cung trong tình trạng m á u me đầm đìa.
Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta đưa tay níu lấy tia hy vọng sống đi ngang qua:
"Cầu xin công công... rủ lòng thương nô tỳ."
Sau này, người đã đưa ta trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của vương triều.
Trong tẩm điện, người ôm ta từ phía sau:
"Nương nương muốn gì cũng đã có được rồi, vậy thứ mà nô tài muốn, nương nương có phải cũng nên cho rồi không?"
---
1.
Khi cung của Quý phi bị mất một cây trâm ngọc, tất cả hạ nhân trong cung đều bị gọi đến để tra hỏi.
Ta bị người khác chỉ điểm là đã vào cung Quý phi quét dọn vào giờ Ngọ, nhưng ta chưa từng bước vào tẩm điện của người, thậm chí còn không biết cây trâm ngọc người đánh mất có hình dạng ra sao.
Nhưng người quyền quý muốn định tội ai, thậm chí chẳng cần đến lý do chính đáng.
Quý phi với đôi môi tô son đỏ thẫm chỉ rũ mắt nhìn gương mặt ta một lát, rồi khẽ cười khẩy một tiếng:
"Trông cũng chẳng phải là một nô tài có tâm tư trong sạch gì."
Vị ma ma bên cạnh Quý phi liền nói đỡ cho chủ tử, liếc xéo ta một cái rồi nghiêm giọng hỏi ta giấu thứ trộm được ở đâu rồi.
Ta vội quỳ xuống cầu xin, miệng nói:
"Cầu xin nương nương minh giám, nô tỳ không hề trộm đồ."
"Ngươi không trộm, chẳng lẽ nương nương lại vu oan cho ngươi chắc?"
"Nô tỳ không dám."
Thân phận thấp hèn, ngay cả biện minh cũng là một cái tội.
Khi Quý phi nương nương muốn định tội ta, đầu ta dập mạnh xuống đất để cầu xin người khai ân.
MỘT ĐỜI TRẢ THÙ
A nương giấu ta vào trong 1 hộc tủ bí mật, ta cứ ngỡ người muốn chơi trò trốn tìm với ta.
Nhưng người lại dùng vải bố nhét kín miệng ta, nghiêm giọng dặn dò ta bất luận thế nào cũng không được phát ra tiếng động.
Từ lỗ hổng của hộc tủ bí mật, ta trông thấy một trăm ba mươi hai nhân khẩu Tấn gia ta, cả nhà bị tàn sát, thi cốt máu chảy.
Kẻ cầm đầu là một nam tử bạch y nhã nhặn, Trung Thư lệnh của nước Đại Hạ, Tống Minh.
Hắn dùng chiếc khăn lụa trắng như tuyết lau máu trên kiếm, cười lạnh lùng:
"Một tiện dân hèn mọn, còn vọng tưởng lung lay thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức."
Cho nên, cả gia tộc hắn cũng đáng chết dưới tay tiện dân là ta.
Khi Quý Phi Độc Ác Bắt Đầu Buông Bỏ
Ta trở thành kế mẫu của tiểu Thái tử. Ai nấy đều nghĩ ta sẽ lấy lòng tiểu Thái tử, bản thân tiểu Thái tử dường như cũng nghĩ vậy nên khinh thường ta ra mặt. Nhưng ta chỉ muốn buông bỏ mọi thứ thôi mà.
Tiểu Thái tử muốn ăn cơm, ta bảo hắn tự học nấu ăn. Tiểu Thái tử muốn luyện võ, ta bảo hắn tự tìm sư phụ.
Sau khi áp dụng cách làm qua loa lên đến đỉnh điểm, bỗng nhiên ta nhận được thánh chỉ phong hậu.
Hoàng đế dịu dàng nói: "Chăm sóc Thái tử, nàng đã vất vả rồi."
HÀ DĨ QUY NIÊN
Ta và hệ thống đã đánh cược, chỉ cần Đoạn Lăng khiến ta thất vọng đủ chín lần là ta có thể rời đi ngay lập tức.
Kể từ lần hắn bỏ mặc ta trên núi tuyết để đưa y nữ đang sốt cao về phủ, đã bốn năm trôi qua.
Tất cả mọi người đều nói hắn đã thay đổi rồi.
"Đoạn Hầu gia đã nếm trải cảm giác suýt nữa mất đi người, sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu."
Đoạn Lăng bắt đầu nhớ sinh thần mỗi năm của ta, tỉ mỉ chuẩn bị quà mừng.
Hắn cũng chẳng quản ngại vất vả mà tự tay sắc thuốc cho ta, bồi bổ cho thân thể tàn tạ khi ta xuyên không đến đây, hệt như một người phu quân tốt mà ta hằng mong đợi.
Ngay lúc ta định chấp nhận thua cuộc với hệ thống, quyết định ở lại đây mãi mãi.
Đoạn Lăng bưng đến cho ta một chén thuốc. Ta ngửi thấy trong đó có mùi của thuốc p h a t h a i.
Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không thay đổi, cũng không hề yêu ta.
Phượng Hoàng Quy Lai
Ngày ta ch .t, trời rất đẹp.
Giữa mùa hè, ta nằm trên ghế trúc dưới tán liễu, phe phẩy quạt nan hóng mát, ngẩng đầu nhìn một ổ chim yến dưới mái hiên.
Ổ yến ấy đã ở đây mấy năm, mỗi ngày ríu rít kêu bên tai, coi như cũng là bạn.
Đang ung dung hưởng nhàn, lại có quý khách ghé thăm.
Là công công bên cạnh hoàng thượng – Lưu Đức.
Quả là khách quý hiếm thấy.
Ta khẽ phe phẩy quạt, mỉm cười với người quen cũ:
“Hôm nay ngọn gió nào đưa công công đến đây vậy?”
Lưu công công cũng cười, vẫn là dáng vẻ trung hậu như trước.
Ông hành lễ với ta, rồi nói:
“Hoàng thượng sai nô tài đến đưa đồ cho nương nương.”
Nói xong liền ra hiệu, một tiểu thái giám bước lên, cung kính dâng một chén rượu.
Hoá Thân Quý Phi
Hoá Thân Quý Phi
Từ lúc ta chào đời đã biết, trong tộc từng có một vị Quý phi được sủng ái nhất lục cung.
Nghe nói Hoàng đế yêu nàng đến cực điểm, sau khi nàng băng hà, những phi tần được sủng ái bên cạnh người, giữa hàng mi khóe mắt đều phảng phất bóng hình của nàng.
Theo năm tháng ta dần khôn lớn, tộc nhân vui mừng phát hiện, ta chẳng những dung mạo giống nàng, mà ngay cả tính tình cũng chẳng khác là bao.
Họ đều nói, họ Tống chúng ta lại sắp xuất hiện thêm một Quý phi.
Đêm trước khi ta được đưa vào kinh thành, A nương ôm ta khóc nức nở:
“Người ta đều bảo trong cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, cô cô con được sủng ái cũng chỉ là vẻ vang bên ngoài, nếu không đã chẳng sớm hương tiêu ngọc vẫn. Con hà tất phải nhảy vào vực sâu ấy?”
Ta đương nhiên hiểu rõ.
Bởi kiếp trước, ta đã bỏ m/ạng nơi thâm cung ấy.
XUÂN ĐÀI CA
Thứ muội tặng ta một chuỗi vòng tay đã bị đứt.
Trong yến tiệc, nàng ta khóc như mưa:
“Đây là vật gia truyền của mẫu thân muội. Muội đem thứ quý giá nhất dâng tặng cho trưởng tỷ, tỷ không thích cũng đành, cớ sao lại nhẫn tâm phá hủy nó?”
Thái hậu vi phục xuất tuần, vừa khéo trông thấy màn kịch ấy.
“Trưởng nữ nhà họ Đổng kia, tâm địa thật quá độc ác.”
Thứ muội khóc đến ngất xỉu, chẳng ai chịu nghe ta biện bạch.
Từ đó, ta bị đưa vào chùa, sống nốt quãng đời còn lại.
Mà nàng ta thì nhập cung, trở thành phi tử.
Sau một trận hỏa hoạn lớn, ta trọng sinh — quay lại đúng ngày yến tiệc năm ấy.
...