Cung Đấu
Bối cảnh hoàng cung, nơi hậu phi, mỹ nhân tranh sủng, đấu đá bằng mưu kế. Nội dung thường kịch tính, đầy âm mưu thủ đoạn, nhưng cũng khắc họa sâu sắc tình yêu và khát vọng quyền lực.
Truyện mới cập nhật
LẠC KHA RỬA HẬN
Phu quân trước khi ra trận, đã đưa cho ta một phong thư hòa ly.
"Chuyến đi này hiểm nguy, chưa chắc đã trở về, nàng đừng vì ta mà phí hoài cả đời."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng hắn yêu ta sâu đậm. Dẫu sao, hắn từng nói có một loại yêu gọi là buông tay.
Sau này vẫn không có tin tức hắn tử trận, ta liền chờ hắn cả một đời. Trước khi cô độc bệnh chết, lại nghe tin hắn ở biên cương đã có vợ con đề huề.
Sự chờ đợi si tình của ta, chẳng qua chỉ là một trò đùa.
CÂU CHUYỆN THÂM CUNG
Trong yến tiệc ngày xuân, đích tỷ để sổng mất con vẹt của Thái hậu.
Nàng rơi lệ, quỳ xuống cầu xin:
“Xin Thái hậu tha cho muội muội một mạng.
Nàng không cố ý làm chết con vẹt, chỉ là ham vui quá mức mà thôi.”
Nhưng con vẹt kia biết niệm kinh Phật, là vật Thái hậu vô cùng yêu thích.
Thái hậu giận dữ ngất đi, Hoàng đế lập tức hạ chỉ — đem ta dìm xuống hồ sen.
Đích tỷ ta nhờ danh tiếng hiền lương trung hậu, được đưa vào cung làm phi.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy đích tỷ đang cầm thiệp mời dự yến tiệc ngày xuân, chau mày than:
“Bao nhiêu là quý nữ như thế, Hoàng thượng sao có thể nhớ tới ta được chứ?”
...
HOÀNG HẬU LỰC ĐẠI VÔ SONG
Bệ hạ nói muốn tru di cửu tộc của ta, ta mừng rỡ như điên, xách đứa củ cải nhỏ bên cạnh lên: “Triều Chu, con trai chàng đây, có chém luôn không?”
Thanh Ly
Thanh Ly
Ngày phụ thân mở tiệc khoản đãi khách quý.
Ngay giữa tiền sảnh, mã nô trong phủ lại ném y phục nhỏ của ta ra trước mặt bao người.
Chúng nhân nhất thời chấn kinh.
Khi tràng cảnh lắng xuống, kẻ đối đầu trong triều liền nhân cơ hội mỉa mai châm chọc.
Tình lang của ta cũng thản nhiên tuyên bố từ nay không còn liên quan gì đến ta nữa.
Vì muốn giữ thể diện cho phủ, tộc nhân định ép ta gả cho mã nô.
Ta khẩn cầu phụ thân trả lại sự trong sạch cho ta, thế nhưng người từng nâng niu ta như châu như ngọc lại chỉ lạnh mặt:
“Muội muội con còn chưa gả đi, con cũng nên vì thanh danh của các nàng mà suy nghĩ. Gả cho mã nô đã là thượng sách. Nếu con không chịu, thì chỉ còn con đường tự k ế t l i ễ u bằng một dải lụa trắng.”
Tiến thoái lưỡng nan.
Ngay lúc ấy, vị Ngự sử đại phu mới nhậm chức đích thân mang sính lễ đến phủ nhà họ Cố.
Sau khi thành thân, nửa đời ta cẩn cẩn dực dực, chỉ để hồi báo ân tình cứu vớt năm xưa.
Tuy phải gánh chịu tai tiếng cả đời, nhưng ta tự an ủi bản thân rằng, con cái hiểu chuyện hiếu thuận, phu quân cũng hòa thuận kính nhường, còn có gì phải bất mãn.
Cho đến khi Thời Cảnh lâm chung.
Hắn nắm chặt tay ta, ánh mắt mang theo áy náy, hé ra bí mật chôn giấu bấy lâu.
Lúc ấy ta mới biết, thì ra cả một đời ta… chỉ là một trò cười.
Trẫm Nuôi Sói Trong Cung
Trẫm Nuôi Sói Trong Cung
Phò mã bế về một đôi long phượng song sinh, bảo ta phải chăm sóc chu đáo.
Ở kiếp trước, ta xem chúng như con ruột mà nuôi dạy.
Con trai nuôi thì vào triều làm tể tướng, con gái nuôi thì trở thành hoàng hậu cao quý.
Nhưng đến khi chúng quyền thế đầy mình, lại hạ ta xuống thành tội nô, khiến ta sống không bằng ch.
Chúng nói là ta cưỡng đoạt tình yêu, ép mẫu thân ruột của chúng từ thê tử thành thiếp thất, phải sống thấp hèn suốt đời.
Ngày phò mã cưới nguyên phối, ta thì mặc áo đơn, chân trần quỳ giữa trời tuyết, trơ mắt nhìn họ đoàn tụ ấm áp cả nhà bốn người.
Nay ta sống lại một lần nữa, phò mã còn chưa kịp mở miệng bảo ta nuôi con giúp hắn, đã thấy trong lòng ta đã ôm sẵn một bé trai.
Hậu Cung Máu Lệ
Hậu Cung Máu Lệ
Để khiến nàng ta hối hận, hắn vứt bỏ phủ Tướng quân to lớn cùng ta, tự mình xin đi trấn thủ biên cương.
Ta viết 99 phong thư nhà, không nhận được một lời hồi âm.
Năm thứ 3, ta không viết nữa.
Đang lúc ta ngồi trên tháp quý phi, nhấm nháp tổ yến do trong cung ban tặng, thì Tướng quân lại bất ngờ quay về.
Nhìn bụng ta đã mang thai 6 tháng, ánh mắt hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Thành thân 3 năm, ngươi chưa từng tới biên ải thăm ta lấy một lần, cái thai trong bụng ngươi là của ai?”
Ta dửng dưng đáp:
“Chàng không tốt với chính thê của mình, thì cũng phải có người khác tốt với ta chứ.”
…
Ẩn Khê
Ẩn Khê
Khi Mạnh Hoài được phục chức, chuẩn bị vào kinh, chàng lại bất ngờ rơi xuống nước mất trí nhớ.
Chàng chẳng quên gì, chỉ quên người vợ kết tóc cùng chàng là ta.
Chàng nắm tay Tô Nguyệt Thiển, bảo rằng nàng mới là ái nhân duy nhất trong đời chàng.
Nhi tử của ta thì lạnh lùng bênh vực họ:
“Người chẳng giúp được gì, thì xin người cũng đừng xuất hiện trước mặt phụ thân nữa, có được không?”
Bà mẫu ta ánh mắt lạnh lùng, hờ hững buông lời:
“A Hoài bệnh tình nguy cấp, chẳng lẽ con lúc này còn ghen tuông vô cớ sao?”
Tô Nguyệt Thiển cũng kéo lấy tay áo ta, móng tay bấm sâu vào da thịt:
“Đợi Mạnh đại ca hồi phục trí nhớ, ta tất sẽ hoàn trả vị trí chính thê cho tỷ. Cầu xin tỷ, làm ơn để chúng ta vào kinh!”
Ta đã biết rõ, Mạnh Hoài giả vờ mất trí nhớ, chỉ để bỏ ta ở lại.
Như thế cũng tốt.
Con ta ở Mạc Bắc vừa gửi thư, chỉ mong mẫu tử đoàn viên.
Giờ đây, đến cả cái cớ để rời đi, ta cũng chẳng cần tìm nữa.
THẨM TAM NƯƠNG
Âm Tam Nương là một sát thủ lạnh lùng, trước khi chết, nàng chỉ cho người ta cơ hội nói ba chữ.
Nàng đặt kiếm kề sát cổ Bùi Vân Tranh.
“Ngươi nói đi, ba chữ thôi, xem có thể khiến ta đổi ý hay không.”
Chưa đợi Bùi Vân Tranh mở miệng, ta đã vội thốt ra ba chữ.
Ba chữ ấy, cứu lấy kết cục tất tử của Bùi Vân Tranh.
Nhưng lại đẩy chính ta vào con đường tuyệt lộ.
Tuyết Đông
Tuyết Đông
Mẫu thân ta là tú bà, từng cứu Hiền phi khỏi ch .t đuối.
Bà giấu Hiền phi trong Bách Hoa Lâu để tránh truy s/á/t.
Sau khi thủ lĩnh tặc phỉ bị d/i/ệ/t, để xóa bỏ vết nhơ từng lưu lạc chốn thanh l/â/u, Hiền phi vu oan cho mẫu thân ta cấu kết phản tặc, ban lệnh x//ử t/ử bà.
Mẫu thân ta ngã gục ngay tại chỗ, Hiền phi ngạo nghễ khinh bỉ cười lạnh:
“Đồ tiện chủng, ngươi mà cũng xứng gọi ta là tỷ muội sao?”
Bách Hoa Lâu thành tro bụi, ba mươi hai k/ỹ n/ữ bị quân lính làm nhục, xác nằm ngổn ngang ở bãi th/a m//a.
Chỉ có ta, vì đang du học ngoài cung, nên thoát khỏi kiếp nạn ấy.
Còn Hiền phi, lại giẫm lên x//á/c mẹ ta mà tấn phong làm Quý phi.
Nửa năm sau, Quý phi phát bệnh đa/u đầu, Thái y trong cung đều bó tay.
Ta quỳ trước giường nàng, cung kính thưa:
“Bệnh đau đầu của nương nương, nô tỳ có thể trị.”
TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN
Không phải ngôn tình.
Không có nam chính.
Chỉ có quyền mưu và một nữ chính ác đến tận xương tủy!
Không trọng sinh.
Cũng không phải xuyên không.
Nữ chính này vừa điên, vừa tàn nhẫn, vừa thông minh hiểm độc, một kẻ khiến cả thiên hạ phải dè chừng.
Quận chúa ngông cuồng của Trấn Bắc Vương phủ lại để mắt tới vị tiểu thư xinh đẹp nhà họ Trang ở Hà Đông, thậm chí suýt dìm chết nàng ngay trong ngày đính hôn.
Hoàng đế nổi giận, lập tức đuổi quận chúa ra khỏi kinh, đày đến Bạch Tước am để chịu khổ chuộc tội.
Ba năm sau, Trấn Bắc Vương thắng trận khải hoàn, đưa nàng trở về kinh với danh nghĩa “cành vàng lá ngọc” của Tần gia.
Ai cũng mong sẽ thấy một quý nữ đoan trang, yểu điệu… nhưng họ không ngờ, nàng vừa về đến kinh đã ngang nhiên đánh gãy răng hoàng tử giữa phố!
Được hoàng hậu sủng ái, nàng bị kẻ xấu vu cho tội mưu hại cha của Phó Cẩn Niên.
Phó Cẩn Niên vì cứu cha mà buộc phải từ hôn, cầu xin hoàng đế ban hôn sự khác.
Nhưng khi mọi sóng gió qua đi, hắn mới phát hiện: vị quận chúa “điên” này… chưa bao giờ thích hắn.
Hôn sự kia, ẩn giấu bí mật không ai ngờ tới!
Bất cứ kẻ nào cản đường, đều sẽ quỳ rạp dưới quyền thế của nàng.
Những kẻ lấm bùn, ngay cả trong mơ cũng mơ được bám vào “cành vàng” này.
Nhưng liệu có đủ sức bám lấy?
Muốn biết đáp án, chỉ còn cách đọc tiếp…