Đô Thị
Đô thị phản ánh cuộc sống hiện đại nơi thành phố với nhiều mối quan hệ.
Truyện mới cập nhật

Kết Cục Của Nữ Phụ Độc Ác
Sau khi kết thúc có hậu của nữ chính, tôi, kẻ phản diện đ ộc á c đã làm đủ mọi điều xấu xa, cũng đã đến lúc phải rút lui.
Đám cưới của nữ chính và nam chính long trọng chưa từng thấy, nghe nói tốn kém cả trăm triệu.
Hôm đó, pháo hoa rực sáng trên bầu trời thành phố Đàn suốt hai tiếng đồng hồ, màn hình khổng lồ trên tòa nhà đắt đỏ nhất trung tâm thành phố chiếu trực tiếp toàn bộ hôn lễ.
Tôi lê bước thân thể mệt nhoài sau giờ làm về lại căn phòng trọ, mang về cho chú chó nhỏ của mình một túi xương còn sót lại từ gánh hàng rong.
Hai tháng sau, có một ngày Trần Tiến gõ cửa nhà tôi.
Ánh mắt khinh bỉ của cậu ta nhìn tôi cứ như đang nhìn một con kiến hôi.
Cậu ta hỏi tôi: "Khương Đề, cô có hối hận không?"
Cậu ta là nam phụ bi kịch, yêu nữ chính nhưng không được đáp lại. Để nữ chính và nam chính có thể đến với nhau, cậu ta đã khiến tôi mất đi tất cả.
Cậu ta hỏi tôi có hối hận không.
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm: "Hối hận chứ.”
"Hối hận vì ngày đó đã cứu một kẻ lang thang bị người ta đ ánh đ ập như chó dại là cậu, đáng lẽ ra tôi nên đứng nhìn cậu ch ếc mới phải."

GIẢ LÀM BÀ BẦU CÒN MUỐN GIÀNH GHẾ, TÔI PHÁT ĐIÊN TẠI CHỖ
Ghế giường dưới tàu hỏa của tôi bị một người phụ nữ lạ chiếm mất.
“Tôi có thai, chỗ này là của tôi. Cô leo lên trên đi.”
Vừa nói, cô ta vừa lục túi của tôi, lôi ra gói bánh cay (lạp điều) nhét vào miệng.
Nhai hai cái, “phì!” một tiếng, nhổ hết vào mặt tôi.
“Cái quái gì đây? Cay đến con trai tôi rồi! Ba vạn! Thiếu một xu cũng đừng mong về nhà.”
Tôi bật cười.
“Dựa vào đâu? Dựa vào việc cô hạ tiện à?”
Cô ta gào lên, tát thẳng vào mặt tôi.
“Mày dám chọc bà bầu? Đồ không có giáo dục! Tao thay mẹ mày dạy dỗ mày!
Nhìn cái gì? Không phục à? Thì đánh lại tao xem!”
Tôi vốn rất ngoan.
Thế nên, tôi đấm thẳng vào bụng cô ta.

Vượt phó bản kiếm tiền phần 38: Mười chàng Hứa Tiên
Ta là Bạch Nương Tử, ta có mười người chồng Hứa Tiên.
Pháp Hải đến cũng chẳng kịp thu phục ta.
Mười người chồng Hứa Tiên này đủ để ông ta bận tối mắt tối mũi rồi!
He he.
Cũng đủ để ta bận tối mắt tối mũi…

LÀ THIÊN KIM THẤT LẠC, TÔI TRỞ VỀ QUẬY ĐỤC NƯỚC NHÀ TÀI PHIỆT
Là đứa con gái quê, từ nhỏ tôi ghen tị nhất với mấy cô tiểu thư nhà tài phiệt.
Chỉ cần vài quả cam rụng xuống đất làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta, một cú điện thoại thôi — cả vườn cam của làng lập tức bị nhổ sạch.
Ấy vậy mà, một ngày đẹp trời, ông trùm tài phiệt tận tay đến tìm tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tối đó, tôi gói ghém mấy bộ quần áo, dắt theo con chó vàng Vượng Tài, vui vẻ chào từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng tiễn:
“Con à, lên thành phố sống cho tốt, đừng về đây chịu khổ nữa.”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Khổ cái nỗi gì!
Một quả đồi ở quê còn rộng hơn cái sân nhà tài phiệt, chưa đủ cho tôi với Vượng Tài chạy vài vòng cho đã.
Tôi lên đó chỉ để đòi tiền bồi thường thôi.
Còn nếu họ không chịu trả… thì đừng trách tôi lật bàn!

ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ, BỐ ĐƯA CON HOANG VỀ LÀM RẠNG TỔ TÔNG
Tôi trượt đại học, ba đuổi tôi ra khỏi nhà, rồi đưa đứa con riêng về sống chung.
Ông đi đâu cũng khoe:
“Con trai tôi thông minh hơn con gái nhiều!”
Tám năm sau, tôi tốt nghiệp thạc sĩ ngành y, được nhận vào một bệnh viện tuyến đầu trong thành phố.
Còn con trai ông – đứa được ông cưng như vàng ấy – cũng "vinh dự tổ tông", đậu vào một trường 985.
Kết quả là, cả nhà họ đi ăn mừng thì bị tai nạn xe, được đưa thẳng đến bệnh viện… chỗ tôi đang làm việc.

CHỊ GÁI QUA ĐỜI, TÔI DÙNG TÊN CHỊ ĐỂ SỐNG TIẾP
Khi học cấp 3, một tai nạn đã cướp đi sinh mạng của chị gái tôi.
Nhưng khi ký vào giấy xác nhận tử vong, mẹ lại nhìn khuôn mặt giống hệt chị của tôi, rồi viết tên người chết là “Chu Thư Ý”.
Chu Thư Ý là tôi.
Người đã mất là chị gái tôi, tên Chu Thư Âm.
Tôi khóc lóc hỏi bà tại sao.
Mẹ nói: “Bởi vì chính con đã hại chết Thư Âm.”
Anh trai tôi nói: “Cả đời này, em phải chuộc tội thay cho Thư Âm.”
Họ oán trách tôi, căm ghét tôi, giận dữ chất vấn: “Tại sao người chết không phải là mày?”
Cho đến ngày tôi bị chẩn đoán mắc ung thư.
Tôi mang theo sự nhẹ nhõm chưa từng có, mỉm cười hỏi họ:
“Trên bia mộ của tôi, có thể trả lại cái tên ‘Chu Thư Ý’ không?”

BẠN TRAI TIỆN TAY BÓC TÔM CHO BẠN GÁI CŨ, TÔI TIỆN TAY KHIẾN ANH TA PHÁ SẢN
Trong buổi tụ họp sinh nhật, vị hôn phu tiện tay bóc sẵn cho bạn gái cũ một bát tôm.
Mọi người đồng loạt nín thở nhìn về phía tôi.
Sững một chút, tôi đặt đũa xuống.
Nhìn quanh một vòng, tôi tỏ vẻ khó hiểu: “Nhìn tôi làm gì thế? Con người tiến hóa đến mức chỉ hít khí thôi là no bụng rồi à

ĐẶT VÉ
Đồng nghiệp làm nũng nhờ tôi đặt vé máy bay giúp, 8 suất khứ hồi hạng sang.
Xuất vé hết 38.000 tệ, cô ta chỉ trả lời lại vỏn vẹn một chữ: “Ừ.”
Tôi đòi tiền, thì cô ta giả vờ như không nghe thấy, còn bĩu môi trách tôi nhỏ nhen.
Không nói thêm lời nào, tôi hủy luôn toàn bộ 8 vé, biến thành giấy lộn.
Mà thứ cô ta mất đi, không chỉ là tiền vé đơn giản như vậy đâu.
…

Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất
Tôi trượt đại học, bố tôi cứ khăng khăng rằng ăn não sống sẽ lấy hình bổ hình, mà phải ăn khi còn tươi mới ngon.
Ông bắt một con khỉ sống về, nhốt nó dưới gầm bàn, lột da cạo lông, dùng búa mở hộp sọ ra, rồi rưới dầu nóng để tăng thêm hương vị vị.
Nói thật, nó ngon đến mức thơm lừng cả miệng.
Cứ như vậy, sau khi ăn hết chín cái đầu khỉ, trí nhớ của tôi đã tăng vọt, những bài phương trình trước đây không biết làm bỗng chốc nhìn một phát là hiểu.
Nhưng mãi đến khi khai giảng, tôi mới biết, chín thủ khoa đứng đầu toàn tỉnh năm nay, đã đồng loạt mất tích chỉ sau một đêm.

CẢ NHÀ TRÁCH TÔI TIÊU HOANG, TỚI KHI TÔI TIẾT KIỆM, HỌ HỐI HẬN RỒI
Tôi chăm chỉ lo toan cho gia đình, vậy mà vẫn bị mẹ chồng chê tiêu xài hoang phí.
Chỉ cần tôi tiêu tiền, bà ấy lại càm ràm bên tai tôi không ngớt.
Mua đồ ăn làm gì, ra chợ nhặt mấy món còn sót lại chẳng phải cũng được à?
Thuốc hết thì kệ nó, rèn luyện thân thể một chút là khỏe thôi, cần gì uống?
Điện chập chờn thì tự sửa, đỡ phải tốn tiền thuê thợ, toàn phí của trời!
Kiếp trước, tôi nghĩ những khoản đó là thiết yếu, không thể tiết kiệm.
Nhưng sau này, chồng tôi cho rằng tôi không biết giữ tiền, nói tôi phá của.
Con trai đến tuổi trưởng thành, thấy nhà hàng xóm mua xe mua nhà cho con, nó cũng trách tôi không biết tiết kiệm.
Tôi bệnh nặng phải nhập viện, họ không chịu trả viện phí, để mặc tôi sống dở chết dở mà qua đời.
Còn bảo tôi đáng đời, bình thường mà tiết kiệm hơn thì giờ đã có tiền chữa bệnh rồi.
Giờ sống lại một lần nữa, tôi làm đúng như những gì họ muốn – tiết kiệm triệt để. Nhưng chính họ lại là người hối hận đầu tiên.