Gia Đình
Gia đình khai thác sự gắn kết, mâu thuẫn và yêu thương trong tổ ấm.
Truyện mới cập nhật
Sau Khi Thanh Mai Của Phu Quân Qua Đời
Ngày thanh mai của Vệ Trường Cung qua đời, hắn dẫn người đến tịch thu toàn bộ gia sản của phu quân nàng.
Hắn đưa con trai của nàng về bên mình, nhận làm con nuôi, đích thân dạy dỗ.
Thương xót muội muội của thanh mai cô độc không nơi nương tựa, hắn quyết định nạp nàng làm bình thê.
Người người trong kinh thành đều ca ngợi rằng Vệ tướng quân trọng tình trọng nghĩa, không quên cố nhân.
Không ai để ý dưới cát vàng mịt mù, là mười năm máu và nước mắt của ta đã bị mài khô cạn.
...
Hơi Ấm Tình Thân
Phụ thân nhận nửa tấm thịt lợn rồi bán ta vào nhà họ Triệu, chỉ vì đệ đệ vô tình buột miệng nói thèm thịt lợn kho.
Nhà họ Triệu có ba người con trai, ta được gả cho người con út.
Hai vị tẩu tẩu thì hung dữ, mẹ chồng lại cay nghiệt chua ngoa.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những tháng ngày khổ sở.
Nhưng không ngờ, vừa bước chân vào cửa, ta lại được cả nhà họ Triệu nâng niu, chiều chuộng như báu vật.
...
Liễu Nương
Sau khi mẫu thân qua đời, thanh mai trúc mã của phụ thân chủ động đến ở trong nhà.
Về sau, phụ thân cũng qua đời.
Bà ta ngang nhiên chiếm lấy cửa tiệm của phụ thân, không cho ta và đệ đệ dính dáng đến việc làm ăn của gia đình, thậm chí còn cầm roi mây đuổi đánh đệ đệ ta khắp nơi.
Đến khi bà ta qua đời, ta và đệ đệ nhìn nhau cười.
Cười mãi, cười đến mức cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.
...
Mong Người Một Đời Vui Vẻ
Tiểu thư đối với ta rất tốt, không chỉ ban cho ta một cái tên, mà còn cho ta cơ hội cùng nàng bó chân.
Nàng bảo, trong chốn nội viện tịch mịch này, điều cốt yếu nhất chính là nương tựa lẫn nhau.
Nàng hứa, nếu mai sau được gả vào nhà tốt, sẽ để ta thay thế nàng trong lúc nàng mang thai, trở thành nha hoàn thông phòng của phu quân nàng.
Thế nhưng, sau này nàng lại đổi ý.
Nàng chỉ nói: “A Lê, mau chạy đi.”
...
Làm Dưỡng Mẫu Cũng Tốt Mà!
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, ta đã nuôi dạy ba đứa trẻ.
Một đứa khuynh quốc khuynh thành, trở thành yêu phi danh tiếng một thời.
Một đứa tâm tư khó lường, trở thành quyền thần hô phong hoán vũ.
Và một đứa tàn nhẫn quyết đoán, lật đổ cả đám huynh đệ, trở thành Thái tử của địch quốc.
Đến nỗi khi con ruột của ta tìm đến, ta vẫn ngây người không nói nên lời.
"Ngươi nói, ngươi là trưởng tử của ta sao?"
Hắn ngạo nghễ đáp: "Không sai. Nay ta đã đỗ Nhị giáp, đặc biệt đến mời mẫu thân trở về phủ."
Hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: "Không biết nay mẫu thân thấy ta công thành danh toại, trong lòng có từng hối hận không?"
...
Hữu Trinh
Khi ta mang thai, Lục Hành An lại đi nuôi một ngoại thất.
Hắn bảo đó chỉ là thứ tiêu khiển, qua vài hôm sẽ bỏ.
Nhưng ả đàn bà ấy đã làm ta phải sinh non, vậy mà hắn vẫn đứng chắn trước mặt ả.
“Chuyện cũng đã lỡ, nàng hà tất phải truy cứu đến cùng. Ngọc nhi cũng đã cảm thấy áy náy rồi.”
Về sau, hắn còn lén lấy nhau thai của con ta, dùng làm dược dẫn để bào chế cao dưỡng nhan cho ả ngoại thất kia.
“Dù sao giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, đứa trẻ không thể sống lại, cần gì phải lãng phí.”
Người xưa có câu: ‘Kẻ bất lương ắt có trời trừng phạt.’
Nhưng lần này, ta sẽ thay trời để trừng phạt các ngươi.
...
Thê Môn
Xuyên không tới đây, lại được cho không một phu quân, hắn vừa đẹp trai, lại vừa có phần ngây ngốc. Thật tốt, ta sẽ tẩy não hắn mỗi ngày.
Ta nghiêm chỉnh ngồi thẳng, trầm giọng hỏi: “Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên phải làm là gì?”
A Thọ nghiêm mặt, đáp lại rất chân thành: “Tìm nương tử.”
Ta giữ nguyên nét mặt, tiếp tục hỏi: “Ngoài nương tử ra…”
A Thọ liền đáp lưu loát: “Những người khác đều là kẻ lừa gạt.”
Ta: “Hôm nay mà không nghe lời nương tử…”
A Thọ: “Sau này chỉ có thể ăn khổ qua.”
Ta: “Ngày ngày ăn khổ qua…”
A Thọ: “Cuộc sống sẽ đắng chát không còn gì vui vẻ.”
“Vậy kết luận lại nào.”
“Yêu nương tử, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa.”
“Ăn cơm thôi.”
Hắn cung kính nhắm mắt, chắp hai tay lại thành kính:
“Thê môn.”
Nghi thức trước bữa ăn kết thúc.
...
A Phúc Ngoan, Không Ăn Thịt Nhé!
Mẫu thân của ta là nữ đồ tể duy nhất trong trấn.
Khi những nhà khác còn thiếu ăn thiếu mặc, thì ta đã sớm trắng trẻo, mập mạp, khiến không ít bậc cao niên trong trấn phải xuýt xoa khen ngợi.
Đối diện tiệm thịt nhà ta có một tên ăn mày, hắn tàn tạ đến mức ngay cả những con c.h.ó đi qua cũng không ngần ngại đá hắn vài cái.
Về sau, khi cổng thành bị phá, tiệm thịt nhà ta phải đóng cửa, nhưng tên ăn mày năm xưa lại trở thành tân Hoàng đế.
Tưởng Đại Nương
Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta.
Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài.
Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình.
Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa.
Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế.
Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái.
Người đời thường chỉ vào bà, mắng nhiếc rằng “mụ cọp cái cô độc,” cuộc sống của bà cũng chẳng hề dễ dàng.
Ta theo bà học nghề mổ lợn, bán thịt, trải qua bao phen khói lửa chiến tranh, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Ta trở thành một nữ ngự y được Hoàng đế ban danh, còn bà thì hưởng niềm vui con cháu quây quần bên gối.
Lúc ấy, phụ thân ta bỗng dưng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, lại còn đòi nối lại tình xưa với bà.
Ta chỉ cười lạnh, đưa ra văn thư đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì rút dao mổ lợn, đuổi phụ thân ta chạy qua năm dãy phố dài.
...
Nhất Diệp Tri Thu
Nhị công tử của gia tộc họ Diệp giàu có nhất trong trấn sắp lìa đời.
Khắp thành đua nhau tìm kiếm một cô nương có bát tự tương hợp để kết hôn nhằm xung hỉ cho hắn.
Vì một trăm lượng bạc, phụ thân đã đem ta – một người c.â.m– gả vào nhà đó.
Đêm tân hôn, nhị công tử chỉ còn chút hơi tàn khuyên ta mau chóng bỏ trốn.
Hắn không muốn liên lụy ta chịu cảnh bồi táng theo hắn.
Nhìn hắn, lần đầu tiên ta mở miệng nói:
"Ngươi sẽ sống thọ trăm tuổi!"
Sau này, hắn thật sự sống đến trăm tuổi.
Bởi vì mỗi lời ta nói ra đều thành sự thật!
...