Gia Đình
Gia đình khai thác sự gắn kết, mâu thuẫn và yêu thương trong tổ ấm.
Truyện mới cập nhật
GIỮA GIÓ VÀ TRĂNG CHỈ THIẾU NÀNG
Đích tỷ cao thượng, chính là quý nữ rực rỡ nhất kinh thành, sinh ra đã định làm mệnh phụ phu nhân. Nàng không tranh không giành, ung dung tự tại như cúc, khiến tất cả nam tử kinh thành đều si mê nàng. Vị hôn phu của ta cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng nàng lại cố tình chọn một gã thợ săn nghèo rớt mồng tơi.
Ta khuyên nàng chân thành: "Nghe nói gã thợ săn kia tính tình không tốt, hơn nữa không môn đăng hộ đối, gả qua đó e là sẽ chịu khổ."
Đích tỷ chỉ hờ hững liếc ta một cái, rồi buông lời trách mắng: "Cuộc sống đạm bạc danh lợi, tự tại như mây trời có gì không tốt? Gia gia thanh liêm, nếu người còn sống, thấy mọi người theo đuổi danh lợi, trèo cao đạp thấp như vậy, ngài nhất định sẽ không vui."
Ta câm nín.
Chưa đầy một năm, nàng đã ly hôn với gã thợ săn kia, trở về phủ Tướng quốc.
Đêm trước ngày ta và Thụy Vương đại hôn, đích tỷ múa một điệu kinh hồng, đoạt lấy trái tim hắn, cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Ngày hôm sau, nàng đội phượng quan, mặc áo choàng đỏ, ngồi kiệu tám người khiêng, đường đường chính chính lấy thân phận chính thê mà vào Vương phủ Thụy Vương.
Còn ta thì trở thành thiếp.
Sống cùng vinh quang, ta vì nàng mà toan tính, vì nàng mà chắn những mũi tên sáng, trở thành cái đích cho mọi lời chỉ trích.
Sau này ta bị những người thiếp khác hãm hại, ta quỳ xuống cầu xin đích tỷ giúp ta chứng minh sự trong sạch.
Nàng lại hờ hững gạt tay ta: "Công đạo ở trong lòng người, muội chưa từng làm, họ tự khắc sẽ không làm khó muội."
Cuối cùng ta bị Thụy Vương hành hạ đến chết.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay trở về ngày nàng kén phu.
CƯỚP THỌ
Năm tôi mười tuổi, tôi ăn một viên kẹo của ông Lý dưới lầu.
Vậy mà chỉ qua một đêm, tôi như già đi sáu mươi tuổi, nhưng mà bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.
Mẹ tôi bỗng bật khóc, nghẹn ngào nói:
“Con đã cho lão già ấy mượn thọ rồi!”
…
“Nghe nói chưa? Lão Lý thật ra đã chết từ lâu rồi.”
Đang ăn cơm trưa, mẹ tôi bỗng nhiên buông một câu không đầu không đuôi.
Ba tôi chau mày nghĩ ngợi một lát, rồi nói:
“Thảo nào…”
Khi ấy tôi vừa từ bếp bưng cơm ra, thấy họ đang thì thầm nhỏ to.
Rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng nét mặt của ba mẹ lại khiến tôi lạnh sống lưng, rồi rùng mình một cái.
Người họ nói đến, chính là ông Lý mà tôi vẫn gọi là ông Lý dưới lầu.
…
CÙNG THOÁT KHỎI CẠM BẪY
Ngày thứ hai sau khi em chồng cưới vợ, bố mẹ chồng gọi cả nhà tập trung lại.
Họ cười hớn hở, tuyên bố:
“Anh cả đã có nhà cưới rồi. Giờ căn nhà chúng ta đang ở sẽ để lại cho thằng út. Mọi người đều đồng ý chứ?”
Em chồng gật đầu cái rụp, chồng tôi cũng vội giơ cả hai tay tán thành.
Anh ta còn ra hiệu bằng ánh mắt, như thúc giục tôi: Nhanh lên, đồng ý đi! Đừng để em dâu nghĩ chị dâu ích kỷ, muốn chiếm cả hai căn nhà!
Em dâu cũng quay sang nhìn tôi, vẻ mặt ngờ vực.
Trong ánh mắt của mọi người, tôi không chịu nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn:
“Các người có lộn không vậy? Chỉ một câu nói đã đem căn nhà của mẹ tôi chia cho người khác? Nhà đó từ bao giờ lại biến thành tài sản của nhà các người vậy?”
...
BA ĐỜI CHỒNG, NHƯNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HÀNG MẤT GIÁ
Tôi từng kết hôn với hai người đàn ông.
Chồng cũ ngoại tình tinh thần, tôi chủ động ly hôn.
Người hiện tại nghĩ tôi xem anh ta là người thay thế, cũng đòi ly hôn.
Lúc tôi chuẩn bị ký vào đơn ly hôn, cây bút bị Thẩm Dự giật lấy.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt anh ta tối lại, nặng nề nhìn tôi.
“Hôm qua nếu tôi về nhà chậm một chút, anh và người phụ nữ đó định làm gì?”
“Là em sai trước, tôi chỉ đang đáp trả thôi.” – Anh ta cười lạnh.
Những lời biện minh đến bên môi tôi lại bị nuốt ngược vào.
Thôi vậy...
“Ngày mai, chín giờ sáng gặp nhau ở Cục Dân chính, được không?”
Thấy tôi thực sự không có ý níu kéo, Thẩm Dự nghiến răng giận dữ.
“Lại ly hôn, em sẽ là… hàng đã qua tay ba người rồi đó!”
Tôi ngắm nhìn gương mặt trắng trẻo, môi đỏ răng trắng của anh ta, mỉm cười đáp:
“Còn anh thì sao? Đồ hoa tàn liễu úa từng bị tôi chơi qua?”
BỐ MẸ MUỐN NHẬN NUÔI TRÀ XANH, TÔI DÙNG MỎ HỖN VẢ MẶT CẢ NHÀ
Khi bố mẹ tôi nói họ muốn nhận nuôi Tống Hàm Hi, tôi biết—câu chuyện đã bắt đầu.
Vào ngày sinh nhật tôi, cô ta thỏ thẻ:
“Thật tốt, Kiều Kiều còn có bố mẹ ruột tổ chức sinh nhật. Còn tôi… bố mẹ đều mất rồi…”
Khi tôi có bạn trai, cô ta nhẹ nhàng than:
“Kiều Kiều có điều kiện, anh ấy chọn Kiều Kiều cũng đúng thôi. Còn tôi, chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu…”
Cứ thế, cô ta từng chút một cướp đi ánh sáng, tình yêu, và mọi người đứng về phía tôi.
Trước khi tôi chết vì tai nạn xe, tôi còn nghe thấy cô ta thản nhiên nói:
“Kiều Kiều chỉ gặp tai nạn thôi mà. Nhưng lễ trưởng thành của tôi cả đời chỉ có một lần…”
Khi mở mắt ra lần nữa, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Tống Hàm Hi—đang rón rén bước vào nhà.
Tôi khẽ nhếch môi.
Phản thao túng, bạn đã biết chưa?
Thời Gian Của Anh Và Em
Lâm Thiển từng nghĩ, người đàn ông mình mong muốn phải là người tuấn tú, mạnh mẽ, trong thương trường có thể hô mưa gọi gió, khiến cô phải ngước nhìn.
Thế nhưng khi thật sự gặp được người phù hợp, cô mới nhận ra mình lại yêu đến say đắm sự lạnh nhạt, trầm lặng, kiên nghị và trung thành của anh.
Yêu đến mức nguyện cùng anh kề vai sát cánh trong thương trường đầy phong ba bão táp, sống trọn tuổi thanh xuân, không hỏi tương lai.
Một cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng như dòng nước đã tạo nên giữa anh và cô, khoảng thời gian nghiêng thành đẹp đẽ và rung động lòng người nhất.
Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn
Thịnh Ý tỉnh dậy sau một giấc ngủ, phát hiện mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết, trở thành nhân vật nữ phụ cùng tên cùng họ với mình. Nguyên chủ đã sống 17 năm yên ổn sung sướng, nhưng đúng lúc phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì lại đến lượt cô xuyên qua, đúng là một khởi đầu sụp đổ trời đất.
Tệ hơn nữa, cô còn là thiên kim giả trong câu chuyện thật - giả tiểu thư. Thiên kim thật Lục Yến Yến không chỉ là một đóa bạch liên, mà còn là người trọng sinh. Trong những ngày Thịnh Ý ở nông thôn, Lục Yến Yến bày đủ trò, liên tục hãm hại cô.
Thịnh Ý bày tỏ: Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi. Gửi người đến gây khó dễ ư? Không vội, không vội!
THỨ NỮ NHÀ THỊ LANG
GIỚI THIỆU:
Ta là thứ nữ của nhà Công bộ Thị lang, mẫu thân ta là thiếp thất duy nhất của phụ thân.
Nội trạch nhà ta hòa thuận, chẳng hề có cảnh tranh giành đấu đá. Mẫu thân ta vốn là nha hoàn hồi môn của chính thất, từ thuở nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu nặng.
Các nàng không nỡ xa nhau, chính thất lại không muốn lỡ dở tiền đồ của mẫu thân ta. Vậy nên, khi chính thất mang thai tỷ tỷ, liền làm chủ, nâng mẫu thân ta lên làm thiếp của phụ thân.
Chẳng đầy hai tháng sau, mẫu thân ta cũng mang thai ta. Ta và tỷ tỷ chỉ cách nhau chừng nửa năm sinh thần.
Tỷ tỷ từ bé đã ôn nhu điềm đạm, hiểu lễ nghĩa, thông kinh thư, được chính thất dạy dỗ thành một tiểu thư khuê các mẫu mực.
Còn ta lại là mầm họa trời sinh, chẳng có chút lòng cảm thông. Hễ gặp ai chướng mắt là liều mạng ra tay, cả phủ Thị lang từ người đến súc vật, gần như đều từng bị ta gây họa.
Chỉ là khi ấy còn nhỏ, nên chưa gây ra chuyện lớn mà thôi.
Ta Nhờ Bình Luận Mà Lần Lượt Nhặt Được Các Tiểu Phúc Tinh
Khi ta vào núi hái dược, bỗng trước mắt hiện ra một hàng chữ:
【Nhi tử của nam nữ chính bị vứt tại rừng phong thôn Hồng Phong, lập tức sẽ bị rắn cạp nia cắn chết! Từ đây mở màn đoạn ngược luyến ——】
Ta vội vã lao tới rừng phong.
Cứu được hài tử bên ổ xà.
Nào ngờ hai tháng sau, lại có những dòng chữ hiện ra:
【Nữ nhi vừa mới tròn tháng của nữ chính đã bị kẻ thù cướp đi, vứt xuống hồ ở thôn Hồng Phong.】
【Thân thể nữ nhi bị bèo nổi vướng vào, chẳng rõ là chết chìm hay chết đói? Thảm thiết quá đỗi!】
A? Nữ chính sinh con sao lại nhanh đến vậy?
Ta kinh hãi vô cùng, lại lần nữa vội vàng đi nhặt hài tử.
Nửa năm trôi qua, dòng chữ bay lại nổ tung:
【Trời ơi, nữ chính ngọt sủng văn dắt con bỏ trốn, long phượng thai bị nữ phụ ác độc trộm đi, ném lên đỉnh núi Nguyện Ước, người đang sống mà bị đông chết!】
Cái này… rốt cục là có bao nhiêu nữ chính vậy chứ?
Ta liều mạng trèo lên đỉnh núi, lại ôm về một đứa nhỏ.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, ta đã nhờ những dòng chữ bay mà nhặt được bốn, năm… mười hài tử…
Ôi trời đất ơi!
Xin các vị nhân vật chính đừng có làm lạc hài tử nữa, ta thật sự nuôi chẳng nổi rồi!
Tái Sinh Ngoạn Mục
Tôi – Ôn Duyệt Duyệt, một con bé vừa béo vừa xấu, bị cả trường đem ra làm trò cười.
Ba ruột phụ bạc, mẹ bệnh nặng, bạn bè nhục mạ, người tôi từng thầm thích thì công khai sỉ nhục, còn bạn trai thì bỏ tôi chạy theo tiểu thư nhà giàu.
Cuộc đời tôi giống như một vở hài kịch, mà nhân vật chính chỉ để cho người ta chế giễu.
Cho đến ngày tôi ngã xuống dòng sông lạnh lẽo, mang theo oán hận mà chết không cam lòng.
Trời không tuyệt đường ai — tôi mở mắt lần nữa, trở về những năm tháng cũ.
Không còn là cô gái mập mạp hèn yếu nữa, tôi trở nên xinh đẹp, tự tin, từng bước gầy dựng cơ nghiệp của riêng mình.
Để rồi một ngày kia, cả thế giới phải hối hận vì đã từng chà đạp tôi.
Đây là câu chuyện về một nữ chính tái sinh — từ tro tàn đứng lên, nở rộ rực rỡ, và khiến tất cả phải cúi đầu.