Gia Đình
Gia đình khai thác sự gắn kết, mâu thuẫn và yêu thương trong tổ ấm.
Truyện mới cập nhật
GIA ĐÌNH CHỒNG TÔI TOÀN LÀ CỰC PHẨM
Mẹ chồng gói rất nhiều bánh sủi cảo, rồi cất đầy trong tủ đông.
Vừa thấy bà ra khỏi nhà, tôi liền đem hết số bánh đó đổ vào thùng rác.
Không ngờ bà đã quay lại giữa chừng, bắt gặp ngay cảnh tôi đang phi tang đồ của bà.
Bà lập tức quay video rồi gửi vào nhóm chat gia đình, vừa khóc vừa kể lể:
“Bánh sủi cảo tôi gói cho con dâu, nó nỡ lòng nào vứt hết vào thùng rác! Nó ghét tôi đến mức này sao?!”
Chẳng bao lâu sau, cả nhà đổ xô đến nhà tôi, người nào người nấy đều hằm hằm giận dữ.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đem hết số sủi cảo còn lại ra luộc, múc mỗi người một bát.
Đến lúc họ vừa ăn vừa mắng, sắc mặt ai nấy bỗng thay đổi…
…
Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà Tôi Được Nhà Tài Phiệt Nhận Nuôi
Sau khi con gái ruột trở về, tôi bị đuổi khỏi nhà.
Nhà tài phiệt bên cạnh đã cưu mang tôi.
"Anh ơi, lại làm phiền anh rồi."
"Tôi không có em gái nào lớn thế này."
Thẩm Triều Dư liếc nhìn tôi một cái, giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
"Nếu là vợ thì không phiền."
TẠ MINH HI
Ta là thứ nữ của một tiểu quan, năm cập kê, đích mẫu cho ta lựa chọn hai con đường.
Một là gả cho vị thư sinh tay trắng lập nghiệp, làm chính thê.
Hai là làm kế thất cho Tưởng Nhị công tử nhà Lễ bộ Thượng thư.
Nhị công tử nhà họ Tưởng danh tiếng lẫy lừng — không phải vì tài học hay dung mạo, mà bởi tính tình cuồng loạn, sở thích quái đản khiến người nghe qua đều rùng mình khiếp sợ. Ai nấy đều khuyên ta chọn gả cho thư sinh.
Nhưng chỉ mình ta biết, cả hai con đường đều là cái bẫy mà đích mẫu đã đào sẵn.
Tưởng nhị công tử tuy điên loạn, nhưng ít ra còn có thể giữ mạng.
Còn gã thư sinh kia — là khách quen của thanh lâu, hơn nữa còn mắc bệnh hoa liễu.
Đích mẫu nhìn ta, mặt đầy vẻ hả hê:
“Ta thấy thư sinh kia cũng không tệ, năm nay có thể tham gia khoa cử, nói không chừng còn có tên trên bảng vàng.”
Ta cười nhạt, cuối cùng vẫn chọn gả cho Tưởng nhị công tử.
Chỉ bởi tình cờ nghe được một bí mật — hắn tuy có sở thích quái gở, nhưng chỉ mê luyến những phụ nhân quá tứ tuần, đặc biệt là kiểu phong tình dào dạt, mị ý ngập tràn.
Mà đích mẫu ta… chính là kiểu mẫu điển hình như thế.
...
THUỴ TUYẾT TRIỆU PHONG NIÊN
Ta được phu nhân nâng lên làm tiểu thiếp để đưa vào hầu hạ trong phòng Tướng quân.
Nàng muốn thử lòng hắn, xem hắn có hai lòng hay không.
Hắn ngồi ngay ngắn không động tâm, chỉ khẽ phất tay, sai ta chép kinh suốt một đêm để chứng tỏ lòng son sắt.
Còn ta thì sao?
Tay mỏi, lòng cũng đau xót.
...
ẤU NƯƠNG TÌM MẸ
Lúc ta bị tên buôn người dẫn đi, mẫu thân cũng bị phụ thân đem cầm cho Vương viên ngoại.
Lúc chia ly, mẫu thân khẽ xoa đầu ta, dặn rằng:
“Ấu Nương, con nhất định phải nhớ kỹ — thà làm thiếp cho nhà phú hộ, còn hơn làm thê cho kẻ bần hàn.”
Lời ấy, ta khắc sâu trong lòng.
Từ đó, ta một mực muốn bám lấy tên buôn người, nguyện ý làm thiếp của hắn.
Chỉ mong có thể nói mấy câu ân cần bên gối, rồi dùng thân phận thiếp thất đưa mẫu thân quay về đoàn tụ.
Dẫu có phải đến nhà phú hộ làm nha hoàn sai vặt, cũng còn hơn bị phụ thân đem bán hết lần này đến lần khác, suốt ngày chỉ biết sinh con đẻ cái cho thiên hạ.
...
TUYỆT HẬU HOÀN
Phụ thân ta y thuật cao minh, nhưng xưa nay chưa từng bắt mạch cứu người, chỉ một lòng lặng lẽ luyện chế những viên dược hoàn khiến nữ nhân tuyệt đường sinh nở.
Chỉ cần uống một viên, từ đó về sau vĩnh viễn không còn khả năng hoài thai.
Tịnh dưỡng cơ thể trong nửa năm, các nàng sẽ trở nên ngực nở eo thon, dáng dấp yểu điệu, làn da trắng mịn như trứng gà mới bóc vỏ.
Một viên thuốc nho nhỏ, lại đáng giá bằng hai năm thu hoạch của một hộ dân.
Thế nhưng, người đến cầu được mua thuốc vẫn nối gót không dứt, từ lúc xếp hàng đến lúc được lĩnh thuốc, ít cũng phải đợi nửa năm.
Bọn họ mua thuốc về, cho nữ nhân trong nhà uống, những người đã uống thuốc, chẳng mấy chốc liền trở thành những nữ nhân hàng đầu được mấy mụ tú bà ở thanh lâu trong huyện thành tranh nhau đoạt lấy.
Ta không hiểu, một người mang thân phận thầy thuốc như phụ thân, cớ sao chẳng cứu người mà lại chế thuốc hại người.
Mãi về sau, ta mới hiểu được lý do của ông.
...
LY HÔN VÌ BÁNH CUỘN THUỴ SĨ
Con gái tan học từ mẫu giáo về, nhào vào lòng chồng tôi làm nũng:
“Ba ơi, mua bánh cuộn Thụy Sĩ cho con được không?”
Chồng tôi lập tức nghiêm mặt nhìn tôi:
“Bánh cuộn hôm qua em mua đâu rồi? Không đưa cho con à?”
Con bé tỏ vẻ tủi thân:
“Ba ăn ba cái, con ăn ba cái, còn lại hai cái bị mẹ ăn mất rồi. Mẹ là đồ tham ăn, ăn hết bánh của con.”
Chồng tôi cũng nặng giọng hơn:
“Anh cực khổ kiếm tiền bên ngoài, không phải để em tiêu xài hoang phí đâu nhé!”
Tôi hoàn toàn lạnh lòng, bật cười khinh bỉ, ném hết đống đồ ngọt trong tủ lạnh vào mặt hai người họ:
“Ăn đi! Ăn xong thì ly hôn!”
...
QUÝ PHI
Ta có một bí mật.
Từ khoảnh khắc chào đời, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước.
Bí mật ấy, ta vẫn luôn cất giấu trong lòng, chưa từng dám để lộ nửa phần.
Cho đến năm ấy, ta nhập cung làm cung nữ.
Các tỷ muội trong cung rỉ tai dặn dò: tuyệt đối chớ chọc vào Thẩm Như Vân – Thẩm Quý phi.
Nàng ta là kẻ độc ác tàn nhẫn, người chết trong tay nàng nhiều không kể xiết.
Ta không tin.
Bởi vì ta từng trông thấy chân dung của Thẩm Như Vân.
Cũng chính lúc ấy, ta nhận ra – kiếp trước nàng chính là con gái của ta.
Khi ta chết, con bé mới vừa tròn mười tuổi.
Ta muốn làm rõ, vì cớ gì mà một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến thế, lại trở thành ác quỷ khát máu như thế này…
...
GIỚI HẠN CỦA TÌNH THÂN
Chị tôi đi khám sức khỏe ở bệnh viện tôi làm, kết quả lại phát hiện mắc bệnh bạch cầu.
Tôi thử hiến tủy kiểm tra, không ngờ lại trùng khớp hoàn hảo.
Tò mò nổi lên, tôi nói dối rằng người bị bệnh là mình.
Kết quả, cả nhà đồng loạt phản đối:
“Hiến tủy có rủi ro, không thể để chị mày mạo hiểm được.”
“Một mình mày bệnh thì thôi đừng kéo chị mày theo, sống chết có số, nên biết chấp nhận đi.”
Còn chị tôi thì dứt khoát từ chối vì đang chuẩn bị mang thai.
Tình thân vốn đã lỏng lẻo, cuối cùng cũng bị họ xé toạc lớp ngụy trang cuối cùng.
Tôi bỗng thấy mọi thứ thật rõ ràng.
Để lại tờ kết quả xét nghiệm, tôi rời khỏi ngôi nhà ấy — hoàn toàn.
...
Dù Mất Trí Nhớ Vẫn Yêu Mỗi Em
Ba tôi là thái tử gia trong giới quyền quý ở thủ đô.
Còn mẹ tôi chỉ là một cô gái bán cá.
Cả thành phố không một ai tin vào cuộc hôn nhân của họ.
Cuối cùng, khi tôi bảy tuổi, ba gặp tai nạn xe, mất đi trí nhớ.
Tỉnh lại rồi thì ông làm loạn cả bệnh viện, cứ khăng khăng đòi ly hôn.
Ông mỉa mai:
“Chắc tôi bị điên mới có thể khẩu vị nặng đến mức cưới một người bán cá!”
Nhà họ Phó thì mừng thầm, vội vàng gọi “bạch nguyệt quang” của ông đến thay thế.
Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ đi ủng cao su màu hồng huỳnh quang, mặc tạp dề nilon in hoa bước vào.
Ba tôi lập tức hít mạnh một hơi khí lạnh, giọng trầm xuống:
“Bạch nguyệt quang đây à? Hừ, thủ đoạn cũng ghê gớm thật.”
Nhưng... đó chỉ là mẹ tôi, người vừa giết cá xong trở về mà.
…