Gia Đình
Gia đình khai thác sự gắn kết, mâu thuẫn và yêu thương trong tổ ấm.
Truyện mới cập nhật
THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...
ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ, BỐ ĐƯA CON HOANG VỀ LÀM RẠNG TỔ TÔNG
Tôi trượt đại học, ba đuổi tôi ra khỏi nhà, rồi đưa đứa con riêng về sống chung.
Ông đi đâu cũng khoe:
“Con trai tôi thông minh hơn con gái nhiều!”
Tám năm sau, tôi tốt nghiệp thạc sĩ ngành y, được nhận vào một bệnh viện tuyến đầu trong thành phố.
Còn con trai ông – đứa được ông cưng như vàng ấy – cũng "vinh dự tổ tông", đậu vào một trường 985.
Kết quả là, cả nhà họ đi ăn mừng thì bị tai nạn xe, được đưa thẳng đến bệnh viện… chỗ tôi đang làm việc.
Tôi Đã Nấu Chín Em Gái Rồi Sao?
Khi tôi năm tuổi, tôi dùng chiếc nồi lớn trong nhà để tắm cho em gái.
Sợ em bị cảm lạnh, tôi cố sức nhóm cho lửa dưới nồi cháy thật to.
Giữa chừng, tôi ra ngoài đi vệ sinh, đến khi quay lại thì đã không thấy em gái đâu nữa.
Ngay cả một sợi tóc cũng không còn.
Ngày hôm sau, mẹ tôi bị cảnh sát còng tay bắt đi.
Dân làng đều nói rằng mẹ đã giết chết em gái tôi.
CHỊ GÁI QUA ĐỜI, TÔI DÙNG TÊN CHỊ ĐỂ SỐNG TIẾP
Khi học cấp 3, một tai nạn đã cướp đi sinh mạng của chị gái tôi.
Nhưng khi ký vào giấy xác nhận tử vong, mẹ lại nhìn khuôn mặt giống hệt chị của tôi, rồi viết tên người chết là “Chu Thư Ý”.
Chu Thư Ý là tôi.
Người đã mất là chị gái tôi, tên Chu Thư Âm.
Tôi khóc lóc hỏi bà tại sao.
Mẹ nói: “Bởi vì chính con đã hại chết Thư Âm.”
Anh trai tôi nói: “Cả đời này, em phải chuộc tội thay cho Thư Âm.”
Họ oán trách tôi, căm ghét tôi, giận dữ chất vấn: “Tại sao người chết không phải là mày?”
Cho đến ngày tôi bị chẩn đoán mắc ung thư.
Tôi mang theo sự nhẹ nhõm chưa từng có, mỉm cười hỏi họ:
“Trên bia mộ của tôi, có thể trả lại cái tên ‘Chu Thư Ý’ không?”
NHƯ Ý PHƯƠNG PHI
Nương ta có dung nhan tựa “Tây Thi”, nổi danh trong nghề mổ lợn.
Lên núi nhặt được cha ta khi ấy trọng thương, lại mất trí, rồi cùng người kết làm phu thê.
Năm ta năm tuổi, cha ta khôi phục ký ức.
Trong chớp mắt trở thành tiểu công gia của phủ Bình Quốc Công.
Trước mắt ta bỗng hiện ra mấy dòng chữ:
【Nam chính rốt cuộc nhớ lại tất cả, mau mau thoát khỏi người phụ nhân thô bỉ ấy, Muội Bảo còn đang chờ ở kinh thành.】
【Nam chính vốn là bậc quang minh lỗi lạc, lại bị nữ phụ ác độc nhặt về mà vấy bẩn, chẳng trách phải giết nàng.】
【Cặp mẹ con pháo hôi này còn dám chạy đi gây phiền cho Muội Bảo, tiểu tam nào có mặt mũi thế? Đúng là hai kẻ ngốc.】
Ta hoảng hốt thất sắc, lập tức quay đầu báo cho nương.
Nương cùng ta bàn bạc suốt đêm, quyết ý không làm nữ phụ nghịch mệnh, tự rước họa vào thân.
Cha đã muốn làm kẻ phụ tình, vậy thì lấy bạc bồi thường rồi hòa ly.
Vàng bạc cầm tay, đủ để cưới mười tám kẻ phò mã, tha hồ hầu hạ ta và nương.
Ta cùng nương cười đến híp mắt.
Nào ngờ, phía sau cha ta âm trầm lạnh lẽo.
“Vứt bỏ phu quân, đoạn tuyệt phụ thân, thật là hay lắm, coi ta như đã chết rồi sao?”
“Nói mau, là ai xúi giục các ngươi? Quán bánh bao đầu ngõ, hay sạp bánh nướng cuối phố?”
CÂU CHUYỆN CỦA THẬP NHỊ NƯƠNG
Ngày ta làm lễ cập kê, tỷ phu trong cơn men say lại xông thẳng vào phòng ta.
Đêm hôm đó, ta bị bịt miệng, đưa vào Hầu phủ.
Đích tỷ nói nàng không thể sinh con, muốn mượn bụng ta dùng một phen.
Một năm sau, ta sinh được một bé trai.
Đích tỷ dẫn ta đến vườn trúc, bốn bà tử giữ chặt ta, bịt miệng lại, chôn sống ta dưới cái hố đã đào sẵn từ trước.
Trước lúc chết, ta chỉ nghĩ mãi một điều — rốt cuộc, một người như ta sống trên đời này có ý nghĩa gì?
Không ngờ, lại có người đào ta lên.
Người đó gầy gò, nhỏ thó, nhưng vẫn cõng ta đi mười dặm đường.
Hắn cởi chiếc áo duy nhất trên người, đắp lên thân thể dính đầy bùn đất của ta, bảo ta phải sống.
Một lão nhân nhặt được ta, đưa ta về nhà.
Từ ngày ấy, ta đổi tên đổi họ, sống dưới thân phận một người khác.
Năm năm sau, quán hoành thánh của ta mở đến tận kinh thành, lại gặp ngay cả nhà đích tỷ đang bị bán đi.
Nàng quỳ xuống cầu xin ta cứu đứa con trai của mình.
Ta chỉ tay sang thiếu niên đang quỳ gối bên kia, lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ cứu nó.”
...
NAM DU
Lại một lần nữa làm cho mấy đứa nhỏ trong viện mồ côi khóc, tôi liền bị viện trưởng xách đến trước một đôi vợ chồng trẻ.
“Nếu hai anh chị muốn tìm bạn cho con trai bị tự kỷ thì đứa bé này là thích hợp nhất. Nó chính là đứa lắm mồm nhất… à không, là đứa hoạt bát nhất trong viện của chúng tôi đấy.”
“Chỉ có một điều, nếu đã nhận nuôi con bé này rồi thì đừng bao giờ mang trả lại nữa. Đây cũng được coi như là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Đôi vợ chồng trẻ dường như chẳng nghe thấy mấy câu sau, chỉ vô cùng phấn khởi mà nhìn tôi:
“Chúng tôi muốn chính là đứa bé này!”
Tôi lúc này vẫn không hiểu tự kỷ là gì. Nhưng mẹ nuôi mới của tôi thì mỉm cười bảo:
“Tự kỷ có nghĩa là con có thể nói chuyện với thằng bé bao lâu cũng được, nó sẽ không bao giờ chê con phiền.”
Mắt tôi sáng bừng lên.
Đây chẳng phải chính là người bạn trò chuyện lý tưởng trời sinh của tôi sao!
…
TRANH GIÀNH HƯƠNG HỎA
Ba mẹ tôi thuộc kiểu hôn nhân “hai đầu”:
Anh trai theo họ ba, chị gái theo họ mẹ.
Họ chỉ hết lòng bảo vệ đứa con mang họ mình, còn tôi — đứa con thứ ba ngoài ý muốn, thì chẳng ai dám thương nhiều.
Cái họ của tôi phải rút thăm mới định ra được.
Họ còn thường xuyên nhắc tôi:
“Anh chị con vốn dĩ có quyền hưởng mọi thứ trong nhà. Chỉ cần cho đi ít một chút, tụi nó sẽ thấy mình mất mát rồi.”
Thế nên, mỗi khi anh trai học hành sa sút, ba liền cắt lớp học thêm của tôi.
Khi chị gái bị chê mập, mẹ lại bớt tiền sinh hoạt của tôi.
Họ lấy việc chèn ép tôi để chứng tỏ rằng họ vẫn đặt nặng cái gọi là hương hỏa dòng họ.
Nhưng hai mươi sáu năm sau, chị gái được chẩn đoán không thể mang thai, anh trai thì phát hiện vô sinh.
Trong ba anh chị em, chỉ có tôi là có thể sinh con.
Ngày tôi sinh, ba mẹ vội vã chạy tới bệnh viện thăm.
Biết rõ ý đồ của họ, tôi ôm con trong lòng, mỉm cười đầy ẩn ý:
“Cục cưng à, sau này ai mua nhiều nhà, nhiều xe hơn cho con, thì con theo họ người đó nhé?”
...
TÔI TÊN LỘC XÁN, XÁN TRONG XÁN LẠN
Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ tôi gọi cho tôi trong tiếng khóc nức nở.
Bà nói em trai tôi đánh mù một bên mắt của bạn cùng lớp, gia đình không có tiền bồi thường.
Bà bảo tôi về nhà, gả cho người đàn ông mà họ đã chọn sẵn.
Tiền sính lễ sẽ dùng để đền bù.
Bà nói bà sinh ra và nuôi nấng tôi, lần này tôi giúp lại, coi như trả hết nợ.
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Vì sao tôi phải trả ơn bà?”
“Nếu không muốn sinh ra tôi, thì ngay từ đầu bà đừng có lên giường với ba tôi chứ.”
...
KHÔNG PHẢI DỄ MÀ ĐƯỢC TRỜI XANH ƯU ÁI, PHẢI SỐNG CHO ĐÁNG KIẾP TRỌNG SINH
Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.
Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.
Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.
Còn chồng cũ thì sao?
Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.
Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:
“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”
Lời nói thẳng đến đau lòng.
Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.
Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.
Còn bây giờ ư?
Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.
Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.
...