HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Giúp Việc Nhà Tôi Nấu Quá Nhiều
Giúp Việc Nhà Tôi Nấu Quá Nhiều
Người giúp việc trong nhà tôi nấu ăn lúc nào cũng không biết tiết chế.
Rõ ràng chỉ có hai người ăn, vậy mà bà ấy hấp tận hơn bốn mươi cái bánh bao.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc một câu:
“Dì ơi, lần sau làm ít lại một chút, ăn không hết thì phí lắm.”
Thế mà dì ấy lập tức qu//ỳ sụp xuống trước mặt tôi, vừa khóc vừa rối rít xin lỗi.
“Xin lỗi cô chủ, tôi lại quên mất rồi. Nhưng cô yên tâm, mấy cái bánh bao này sẽ không bị lãng phí đâu, tôi sẽ mang về ăn hết.”
Tối đó tôi lướt mạng, thấy một food blogger đang làm thử thách ăn hết bốn mươi cái bánh bao một lúc.
Nhìn gương mặt giống y hệt dì giúp việc của tôi, tôi vừa tức vừa buồn cười.
Tập tiếp theo là ăn sầu riêng đến phát điê//n đúng không?
Tôi lập tức đặt năm cân nhân trung hoàng trên mạng cho dì luôn!

Tôi Không Cùng Anh Chịu Khổ Nữa
Tôi Không Cùng Anh Chịu Khổ Nữa
Bạn trai tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, bị th/ương phải nhập viện.
Anh bảo tôi ở lại chăm sóc, tôi từ chối.
Anh nói lòng mình quang minh chính đại, chưa từng có ý gì với ai khác ngoài tôi. Tôi không tin.
Sau đó tôi dứt khoát nói lời chia tay.
“Đoạn đường còn lại, em không đi cùng anh nữa. Em không thể làm người khom lưng chịu thiệt mãi như thế.”
“Mẹ em sinh em ra, không phải để em đi hầu hạ người khác đâu.”

ANH LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG ANH LÀ CỦA EM
Để tránh nóng, tôi lên thảo nguyên và "cưa" được một chàng trai chăn ngựa.
Thân hình uy vũ "chỗ nào đó"... cũng hùng dũng.
Trời vừa sáng tôi đã bỏ chạy.
Vậy mà anh ta đuổi đến tận Nam Thành
"Để tìm em, anh đã bán hai con bò..."
Nghĩ đến sức lực vô tận như trâu của anh, tôi liền mềm lòng. Bao nuôi anh ta luôn.
Cho đến khi tôi phát hiện ra, nhà anh ta tính bò không phải theo "con",
Mà là theo "ngọn đồi".

TRIÊU TRIÊU TUẾ TUẾ
Văn án:
Ta cùng với khuê mật xuyên không về cổ đại.
Nàng gả cho đích thứ tử phủ Hầu, còn ta lại gả cho trưởng huynh của hắn.
Tưởng đâu nắm trong tay kịch bản sủng văn ngọt ngào, ngày ngày ân ái mặn nồng, sống cuộc đời không biết xấu hổ là gì.
Cho đến khi hai huynh đệ ấy dẫn về một mỹ nhân, tối hôm đó liền đem cả hai chúng ta tống vào từ đường quỳ gối chịu phạt.
Chà chà! Đúng là mùi ngược văn bốc lên rồi đây!
Khuê mật vừa gặm móng giò vừa nức nở:
"Hu hu hu… soái như vậy, ta còn chưa ngủ đủ mà..."
Ta thì cõng theo đống châu báu, cười hi hi ha ha:
"Ra ngoài rồi, ta bao cho ngươi mười người mẫu nam, chơi đến chán thì thôi!"

KHÚC HÁT NHÂN GIAN
Ta bị đích tỷ hãm hại, bán cho một gã thợ săn nơi thâm sơn cùng cốc.
Nam nhân ấy ngoài việc nghèo túng ra, mọi thứ đều tốt.
Đối với ta lại càng không có lời nào để chê, ta bảo hắn sang đông, hắn tuyệt chẳng dám sang tây.
Về sau, ta dẫn hắn một đường giết về kinh thành.
Đích tỷ vừa khóc vừa gào lên:
“Lẽ ra ban đầu ta nên giết ngươi cho rồi!”
Ta vô cùng tán thành:
“Chỉ là do ngươi diệt cỏ mà không diệt tận gốc, mới để ta gặp gió xuân mà sinh sôi trở lại.”
Vậy nên — Tất cả đều phải chết.
...

Tri Dao
Tri Dao
Tôi là thiên kim giả của hào môn. Sau khi thiên kim thật trở về, cả nhà đều chờ tôi phát điê/n giành lại tình thương.
Nhưng tôi chỉ nhanh chóng thu dọn hành lý:
“Cuối cùng cũng được đi rồi à? Cảm ơn, cảm ơn!”
Thiên kim thật sững người:
“Cô… không hận tôi sao?”
Tôi vỗ vai cô ấy, cười nhàn nhã:
“Cưng à, cô biết quy định nhà này không?
Sáu giờ sáng phải chạy bộ, tám giờ tối là giờ giới nghiêm, ăn cơm không được phát ra tiếng, yêu đương phải thông qua gia tộc duyệt qua…”
Sắc mặt cô ấy tái đi thấy rõ.
Tôi vẫy tay đầy phong thái:
“Chúc may mắn nhé, tôi đi tìm tự do đây!”

Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Thiên hạ đều biết, Đại Lý Tự khanh Trần Diễn Lễ yêu thương thê tử như mạng.
Thành thân 10 năm, hắn không nạp thiếp, không giữ tư tài, dù đã ngồi nơi cao vị, vẫn mỗi lần hạ triều đều đích thân đi mua ô mai về cho ta.
Cho đến khi hắn đến Giang Nam thẩm án, mang về một nữ pháp y, còn khăng khăng muốn cưới nàng ta làm bình thê.
Hắn quỳ trước mặt ta, mắt đỏ hoe nói:
“Cả đời này, năm đó tuổi trẻ đỗ đạt công danh, là để vì mẫu thân, vì nàng mà chống đỡ một phương trời. Làm quan mười năm, cần kiệm liêm chính, chưa từng vượt quá nửa bước.”
“Nhưng nay, ta muốn sống một lần vì chính bản thân mình.”
Hắn lập được đại công, lại cự tuyệt phong thưởng, chỉ cầu thánh thượng ban hôn, để nâng giá cho nữ tử kia.
Ta cuối cùng cũng đã ch .t tâm.
Mười năm trước, hắn từng quỳ bên phần mộ của tổ phụ ta, thề hẹn một đời một kiếp một đôi người.
Mười năm sau, ta tiến cung dâng lại kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban, chỉ để cầu một đạo thánh chỉ hòa ly.

Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà Tôi Được Nhà Tài Phiệt Nhận Nuôi
Sau khi con gái ruột trở về, tôi bị đuổi khỏi nhà.
Nhà tài phiệt bên cạnh đã cưu mang tôi.
"Anh ơi, lại làm phiền anh rồi."
"Tôi không có em gái nào lớn thế này."
Thẩm Triều Dư liếc nhìn tôi một cái, giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
"Nếu là vợ thì không phiền."

Bảo Bối Của Rắn Hai Mặt
Bảo Bối Của Rắn Hai Mặt
Tôi và chị gái đều là rắn.
Nghe đồn thái tử gia giới thượng lưu ở kinh thành Cố Tư Diễn thân thể cường tráng, nguyên dương sung mãn, nên hai chị em tôi quyết định luân phiên làm bạn gái của anh ta để song tu, tăng tu vi.
Hôm đó, thái tử gia hỏi chị tôi:
“Rắn sợ nhất thứ gì? Thạch tín hay là hùng hoàng?”
Tôi tưởng mọi chuyện bại lộ rồi, nên nửa đêm dắt chị giả ch//ết, trốn thẳng về rừng sâu núi thẳm.
Nửa đêm, mùi gà rán thơm lừng bay tới, tôi lén thò đầu lên khỏi m//ộ kiếm đồ ăn.
Đằng sau chợt vang lên hai tiếng cười lạnh.
Hai người đàn ông mặt mũi giống nhau như đúc, đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo rờn rợn:
“Anh, con này là của ai đấy? Em phân biệt không ra nữa.”
“Của anh. Tối qua cô ấy còn bảo, nếu cô ấy ch//ết, anh nhớ cúng cho cô ấy combo gà rán nguyên con ngay trên mộ nữa kìa.”

Duyên Trần Thế
Duyên Trần Thế
Tiên quân uống say, buông lời trêu ghẹo ta, còn thuận miệng hứa ban cho một mối nhân duyên.
Về sau, chàng lại si mê một tiên tử khác, muốn nuốt lời hôn ước.
Chẳng những thế, còn ngang nhiên chỉ trích ta là yêu tộc tham ăn vô độ, lòng dạ không biết đủ, không xứng làm thê tử.
Ta giận quá, tự mình lên tận Cửu Trùng Thiên tìm hắn tính sổ.
Ban đầu vốn định đánh cho hắn một trận nên thân,
Nhưng ngặt nỗi, kẻ kia lại có dung nhan như sao trời trăng sáng, tuấn mỹ tựa mộng, khiến ta thật sự ra tay không nổi.
Thế là, ta đổi ý. Không đánh thì thôi, ta hôn hắn mười tám cái coi như “trả lễ”!
“Trả lại cho chàng đấy, trả gấp đôi, không cần thối lại!”
“Vậy là xong nợ nhé!”
Nhìn tiên quân bị hôn đến ngơ ngẩn, ta thỏa mãn lau khóe môi, ung dung rời đi.
Chuyện này lan truyền khắp tam giới như gió cuốn mây bay.
Mẫu thân ta nghe tin xong thì gần như suy sụp:
“Con ơi, con đòi sai nợ rồi, hôn nhầm người rồi!”
“Người con vừa cưỡng hôn ấy, chính là Tôn Thượng Hư Trần đó!”
Ngài là vị thần cuối cùng còn sót lại của Thần giới, địa vị chí tôn, thanh cao vô thượng.
Ngài thương xót chúng sinh, nhưng vốn không có tình căn.
Dám làm nhục Tôn Thượng, chính là tự đào mồ chôn thân.
Để giữ mạng cho ta, mẫu thân đành phong ấn chín phần pháp lực, ép ta ẩn cư nơi trần thế:
“Từ nay về sau, trừ khi có chuyện sinh tử, con đừng hòng quay về!”
Trăm năm trôi qua.
Phu quân nơi nhân thế của ta vừa mới qua đời.
Ta về nhà, nhờ mẫu thân xem giúp kiếp sau của chàng ở đâu.
Nhưng dù xem thế nào, bà cũng không đoán ra số mệnh kiếp sau của phu quân.
Bất đắc dĩ, bà khuyên ta đến xin Đan Thục Lão Quân một viên Vong Tình Đan, để quên đi đoạn nhân duyên này.
Ta vừa cầm được Vong Tình Đan, chưa kịp nuốt thì đã thấy gương mặt từng bị ta hôn mười tám lần năm xưa.
Chính là Tôn Thượng Hư Trần!
Ta hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy.
Thế mà hắn lại đuổi theo sát nút, vừa chạy vừa la lớn:
“Dừng lại đi mà… Ta cầu nàng đấy! Đừng uống Vong Tình Đan!”
“Ta chính là phu quân mà sáng nay nàng vừa chôn xong đây!”