HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật
CÂU CHUYỆN CỦA THẬP NHỊ NƯƠNG
Ngày ta làm lễ cập kê, tỷ phu trong cơn men say lại xông thẳng vào phòng ta.
Đêm hôm đó, ta bị bịt miệng, đưa vào Hầu phủ.
Đích tỷ nói nàng không thể sinh con, muốn mượn bụng ta dùng một phen.
Một năm sau, ta sinh được một bé trai.
Đích tỷ dẫn ta đến vườn trúc, bốn bà tử giữ chặt ta, bịt miệng lại, chôn sống ta dưới cái hố đã đào sẵn từ trước.
Trước lúc chết, ta chỉ nghĩ mãi một điều — rốt cuộc, một người như ta sống trên đời này có ý nghĩa gì?
Không ngờ, lại có người đào ta lên.
Người đó gầy gò, nhỏ thó, nhưng vẫn cõng ta đi mười dặm đường.
Hắn cởi chiếc áo duy nhất trên người, đắp lên thân thể dính đầy bùn đất của ta, bảo ta phải sống.
Một lão nhân nhặt được ta, đưa ta về nhà.
Từ ngày ấy, ta đổi tên đổi họ, sống dưới thân phận một người khác.
Năm năm sau, quán hoành thánh của ta mở đến tận kinh thành, lại gặp ngay cả nhà đích tỷ đang bị bán đi.
Nàng quỳ xuống cầu xin ta cứu đứa con trai của mình.
Ta chỉ tay sang thiếu niên đang quỳ gối bên kia, lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ cứu nó.”
...
Kiếp Này Xin Trả Lại Chàng
Kiếp Này Xin Trả Lại Chàng
Cả một kiếp này, ta nhọc lòng mưu tính, cuối cùng cũng có được Thẩm Hàn Chu — nhưng kết cục lại chỉ là một đôi oán lữ gắn bó trong oán hận.
Kẻ hắn thật lòng yêu luôn là vị giả thiên kim kia — người đã cướp đi mười mấy năm phú quý vốn nên thuộc về ta.
Thế nên, hắn hận ta.
Hắn hận ta khiến muội muội thanh mai của hắn trở thành kẻ ngây dại.
Hắn càng hận ta vì bao nhiêu tội nghiệt, để rồi Thẩm gia vì ta mà rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Ấy vậy mà, đến phút cuối cùng — người quỳ nơi bậc ngọc lại chính là hắn.
Dùng cả tính mạng của mình, chỉ để đổi lấy cho ta một con đường sống.
Khi ấy hắn nói:
“Giang Yến Nguyệt, nếu thời gian có thể quay ngược lại…”
“Ta thà rằng hôm ấy đã không đưa tay kéo nàng vào đời mình.”
Khi một lần nữa mở mắt, ta đã trở về thời điểm năm ấy — lúc vừa mới được đón trở về Thượng thư phủ.
Trước mắt ta là một thiếu niên trẻ tuổi, đôi mắt ôn hòa, nét mặt hiền lành.
Chính là Thẩm Hàn Chu.
Kiếp này, ta nguyện buông tay. Để hắn được bình an, không vướng vào ta nữa.
TÁI GIÁ VÀO HẦU PHỦ
Năm ta xuyên đến cổ đại, đã ba mươi tư tuổi.
Dưới gối chỉ có một cô con gái, vừa mang theo mười dặm hồng trang rực rỡ, gả vào Hầu phủ.
Ta góa bụa đã lâu, vốn chỉ định lặng lẽ nuôi mấy tiểu lang quân xứ Tây Vực, nương nhờ chốn này sống những ngày tháng an nhàn tới bạc đầu.
Nào ngờ nửa năm sau, con gái ta lại khóc lóc viết thư gửi tới:
【Mẫu thân ơi, trong lòng tiểu Hầu gia chỉ có biểu muội bạch nguyệt quang, con ở Hầu phủ bị họ sỉ nhục đến mức bước đi cũng khó, xin mẫu thân nghĩ cách cứu con.】
Vốn dĩ ta chẳng cần tốn chút sức lực gì cũng được làm mẹ, nhưng con gái bảo bối của ta, sao có thể để người ta muốn bắt nạt là bắt nạt?
Thế là ta thu dọn hết thảy gia sản.
Ba tháng sau…
Ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, đánh trống khua chiêng, huyên náo như ngày con gái ta xuất giá.
Cũng chính thức — gả vào Hầu phủ.
...
TỲ NỮ THANH HÒA
Năm đại nạn hoành hành, phủ Trấn Quốc công thu mua nha hoàn xung hỷ.
Bát tự của ta hợp mệnh.
Chỉ năm lượng bạc, phụ thân liền hớn hở đem ta bán đi.
Đêm thứ ba nhập phủ, thế tử gia liền tắt thở.
Đám nha hoàn xung hỷ như ta, toàn bộ đều phải tuẫn táng theo.
Trong linh đường, tử khí nặng nề, ta quỳ gối trên nền gạch lạnh như băng, chẳng khác nào một người giấy đợi châm lửa thiêu.
Không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Sống đến mười sáu tuổi, chưa từng nếm qua vị thịt, chưa từng cài hoa nhung, đến tay nam nhân còn chưa từng chạm, vậy mà phải chết một cách hồ đồ như vậy sao?
Dựa vào đâu?
Chỉ vì ta là cỏ dại trong bùn, chết rồi còn phải lót đáy quan tài cho bậc quý nhân sao?
Giận dữ bốc lên trong gan.
Dù sao cũng là cái chết, làm quỷ cũng phải nếm thử mùi đời một lần.
Ta bóp mở đôi môi lạnh băng của thế tử, cúi người xuống — hung hăng truyền mấy ngụm khí vào đôi môi tái nhợt ấy!
Môi hắn như băng vụn, vẫn còn vương chút mùi thuốc.
Dẫu có làm quỷ, cũng chẳng thiệt thòi.
Chính lúc ta còn đang thưởng thức hương vị ấy, cổ họng của vị “người chết” kia khẽ động.
Ngay sau đó,
Lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng một cái!
Ta… ta vậy mà thật sự… đã dùng một nụ hôn… cứu sống thế tử gia tôn quý này rồi sao?!
...
TRANH GIÀNH HƯƠNG HỎA
Ba mẹ tôi thuộc kiểu hôn nhân “hai đầu”:
Anh trai theo họ ba, chị gái theo họ mẹ.
Họ chỉ hết lòng bảo vệ đứa con mang họ mình, còn tôi — đứa con thứ ba ngoài ý muốn, thì chẳng ai dám thương nhiều.
Cái họ của tôi phải rút thăm mới định ra được.
Họ còn thường xuyên nhắc tôi:
“Anh chị con vốn dĩ có quyền hưởng mọi thứ trong nhà. Chỉ cần cho đi ít một chút, tụi nó sẽ thấy mình mất mát rồi.”
Thế nên, mỗi khi anh trai học hành sa sút, ba liền cắt lớp học thêm của tôi.
Khi chị gái bị chê mập, mẹ lại bớt tiền sinh hoạt của tôi.
Họ lấy việc chèn ép tôi để chứng tỏ rằng họ vẫn đặt nặng cái gọi là hương hỏa dòng họ.
Nhưng hai mươi sáu năm sau, chị gái được chẩn đoán không thể mang thai, anh trai thì phát hiện vô sinh.
Trong ba anh chị em, chỉ có tôi là có thể sinh con.
Ngày tôi sinh, ba mẹ vội vã chạy tới bệnh viện thăm.
Biết rõ ý đồ của họ, tôi ôm con trong lòng, mỉm cười đầy ẩn ý:
“Cục cưng à, sau này ai mua nhiều nhà, nhiều xe hơn cho con, thì con theo họ người đó nhé?”
...
TÔI TÊN LỘC XÁN, XÁN TRONG XÁN LẠN
Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ tôi gọi cho tôi trong tiếng khóc nức nở.
Bà nói em trai tôi đánh mù một bên mắt của bạn cùng lớp, gia đình không có tiền bồi thường.
Bà bảo tôi về nhà, gả cho người đàn ông mà họ đã chọn sẵn.
Tiền sính lễ sẽ dùng để đền bù.
Bà nói bà sinh ra và nuôi nấng tôi, lần này tôi giúp lại, coi như trả hết nợ.
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Vì sao tôi phải trả ơn bà?”
“Nếu không muốn sinh ra tôi, thì ngay từ đầu bà đừng có lên giường với ba tôi chứ.”
...
KHÔNG PHẢI DỄ MÀ ĐƯỢC TRỜI XANH ƯU ÁI, PHẢI SỐNG CHO ĐÁNG KIẾP TRỌNG SINH
Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.
Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.
Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.
Còn chồng cũ thì sao?
Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.
Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:
“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”
Lời nói thẳng đến đau lòng.
Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.
Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.
Còn bây giờ ư?
Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.
Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.
...
TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN ĐỀU RẤT QUÝ MẠNG
Tướng quân đã trở về, lại còn mang theo một nữ tử mang thai!
Khi nghe tin ấy, ta liền vội vàng lao về phía trước phủ, gấp gáp đến nỗi đánh rơi cả một chiếc hài thêu.
Tướng quân một thân sương gió, từ xa đưa mắt nhìn ta. Ánh mắt chúng ta giao nhau, lệ nóng chan hòa.
Cuối cùng… mẫu thân của tên đó, chúng ta cũng đã tìm thấy rồi!
…
A KHƯƠNG
Mẫu thân ta bán đậu hũ ở trấn trên.
Dân trong vùng kẻ xa người gần đều kéo đến, có kẻ vì đậu hũ ngon, có kẻ lại vì muốn ngắm mỹ nhân.
Một ngày nọ, có hai bà tử đến, nói rằng ta là tiểu thư phủ Quốc công.
Mẫu thân ta bảo, họ là bọn buôn người.
Về sau, loạn quân tràn đến, mẫu thân dùng dao róc xương rạch nát dung nhan của mình.
Người muốn đưa ta tới Liêu Đông, đi tìm vị phụ thân Quốc công chết tiệt kia của ta.
...
TÔI LÀ HỌC SINH NGHÈO TRONG LỚP HỌC QUÝ TỘC
Năm lớp 12, ba mẹ cắt hết tiền sinh hoạt, ép tôi phải nghỉ học.
Không còn đường lui, tôi đành bước vào một ngôi trường quý tộc — nơi tụ họp toàn con ông cháu cha.
Chỉ vì thành tích học tập của tôi xuất sắc nên trường chấp nhận miễn toàn bộ học phí.
Nhưng… tôi vẫn cần tiền sinh hoạt để sống qua ngày.
Nhịn đói gần nửa tháng, tôi mặc bộ đồ rách nát cũ kỹ nhất của mình, cuối cùng cũng lấy hết can đảm…
Nhìn về phía đám con nhà giàu trong lớp — những người chưa bao giờ nghiêm túc học hành:
“Các bạn… có ai cần người làm bài tập không? Một bài… chỉ cần năm tệ thôi.”
Những thiếu gia tiểu thư đang mải khoe của lập tức im bặt, đồng loạt quay sang nhìn tôi, ai nấy đều sững sờ.
Vài giây sau, tiếng hò hét vang lên khắp lớp:
“Chỉ năm tệ? Coi thường ai đấy? Năm trăm tệ! Viết cho tôi trước!”
“Tôi ra năm nghìn tệ, tôi xếp đầu!”
“Năm vạn! Đô la Mỹ nhé!”
“Thắp đèn trời đi! Hôm nay lão tử phải xem ai dám giành suất đầu tiên với ông!”
...