HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật
Quyền Lực Tối Thượng
Trước khi gả vào Đông cung, ta biết Thái tử đã có người trong lòng.
Người ấy không phải ai khác, chính là con gái nhũ mẫu của hắn, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, yếu đuối khiến người ta thương xót.
Đêm đại hôn, vốn nên là đêm động phòng hoa chúc của ta, hắn lại dẫn nàng ấy đến Thái miếu, quỳ suốt một đêm.
Hắn khẩn cầu bệ hạ, nể mặt liệt tổ liệt tông, ban cho nàng ấy một danh phận.
Ta không khóc không làm ầm ĩ, chỉ tận tâm giữ bổn phận Thái tử phi, nhờ vậy được bệ hạ yêu mến.
Ngay khi ta mang thai, Thái tử lại muốn cùng người trong lòng phiêu bạt chân trời góc bể.
Ta chỉ an ủi mẫu thân:
“Không sao cả, không có Thái tử thì vẫn còn Hoàng thái tôn; về sau mỗi một đời đế vương, trong huyết mạch đều sẽ chảy dòng máu của nhà họ Thôi chúng ta.”
Nỗi Khủng Hoảng Tuổi Trung Niên Của Tổng Tài Bá Đạo
Tôi xuyên vào truyện tổng tài bá đạo đã mười lăm năm. Tôi vừa mới ba mươi lăm tuổi, gần đây chợt nghe thấy tiếng lòng của chồng.
[Sao hôm nay cô ấy lại mặc váy ngủ viền ren, không phải muốn chuyện đó chứ?]
[Người đến bốn mươi tuổi, luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.]
[Rốt cuộc châm cứu Trung y kia có tác dụng không...]
[Ngộ nhỡ vợ nói muốn một đêm bảy lần thì sao đây? Dù sao cô ấy cũng biết rõ dáng vẻ lúc đỉnh cao của mình rồi?]
[Chênh lệch quá lớn phải làm sao đây?]
Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Ta Đã Lừa Gạt Một Tên Sơn Phỉ
Sau khi bị vứt bỏ, ta đã lừa gạt được một tên sơn phỉ.
Khi hắn muốn ném ta xuống, ta đã khóc lóc giật rách tay áo hắn.
Đối diện với nước mắt của ta, hắn lẩm bẩm chửi rủa rồi quăng ta lên lưng ngựa:
"Tổ cha nó nữ nhân quả nhiên phiền phức! Sớm muộn gì lão tử cũng tống ngươi xuống núi!"
Để lấy lòng hắn, ta đã vá quần áo, may tất cho hắn, đổi cách làm nấu ra thật nhiều món ngon.
Sau này, chồng trước Từ Sơ Trạch tìm đến tận cửa, đòi hắn trả lại thê tử.
Bề ngoài, hắn giả vờ rộng lượng: "Lão tử đâu có ngăn cản nàng ấy, là nàng ấy tự mình không chịu xuống núi."
Nhưng đêm đến, hắn cởi trần, quấn da hổ chui vào phòng ta, làm ầm ĩ đến nửa đêm:
"A Nguyên, A Nguyên, lão tử đã bị nàng ăn sạch sành sanh ba lần rồi, khi nào thì nàng mới cho ta danh phận đây?"
Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu nay
Ôn Sương Bạch xuyên vào một quyển sách, trở thành một tu sĩ nghèo kiết xác.
Trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền bạc đã đành, vậy mà nàng còn có… một vị hôn phu.
Người kia dung mạo tuấn mỹ, khóe mắt lại có nốt lệ chí câu hồn đoạt phách.
Đáng tiếc thay, hắn chính là kẻ si tình trong sách — một “nam phụ liếm cẩu” vì nữ chủ mà có thể lên núi đao, xuống biển lửa, cuối cùng còn mang tội giết thê để chứng minh ái tình.
Ôn Sương Bạch tự biết bản thân không có phúc phận tiêu thụ nổi, bèn âm thầm tính chuyện từ hôn.
Cho đến một ngày, nàng vô tình bắt gặp cảnh vị hôn phu mặt mũi lạnh nhạt đem đan dược đưa cho nữ chủ. Động tác rõ ràng là vì công việc, hắn còn thản nhiên thốt:
“Dược phí, 101.”
Ôn Sương Bạch: “???”
Không phải chứ, đến cả đồng lẻ cũng không tha, đây mà là phong cách của “liếm cẩu nam phụ” sao?
Càng lúc nàng càng thấy có gì đó sai sai, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
Tạ Tử Ân, vốn là chủ nhiệm y sư trẻ tuổi nhất trong bệnh viện hạng ba, tiền đồ sáng lạn vô ngần.
Thế nhưng một bước xui rủi, hắn xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, biến thành một tiểu y tu pháo hôi.
Mà vị hôn thê của hắn trong sách lại là nữ phụ ác độc, chuyện xấu nào cũng làm tận, cuối cùng chết thảm.
Ban đầu Tạ Tử Ân tính tìm cách cắt đứt nghiệt duyên này.
Cho đến một hôm, nàng ta bỗng nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
🌸 Nam nữ chính song song xuyên thư
🌸 Văn phong tiểu bạch, tu chân tạp nham, bàn tay vàng to đùng, tư thiết chồng chất.
Tag: Dị thế đại lục · ngọt văn · xuyên thư · sảng văn · nhẹ nhàng · sa điêu
Vai chính: Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân
Một câu tóm tắt: Hôm nay ngươi có muốn phát tài nhanh không?
Lập ý: Mong rằng ngươi và ta đều có một tương lai rực rỡ.
Sau Khi Nhường Giấy Phép Sinh Con Cho Hàng Xóm Góa, Tôi Tái Giá
Bà nội thường nói, ở đời này, phụ nữ chỉ khi nào lập gia đình, sinh được con, thì ngày tháng mới dễ sống.
Thế là.
Tôi thúc giục Chu Diệp Bách đi làm giấy đăng ký kết hôn, làm giấy phép sinh con.
Nhưng bận rộn một hồi.
Anh ta lại đem tờ giấy phép sinh con vốn thuộc về tôi, nhường cho người hàng xóm mới góa chồng kia.
“Lộ Lộ đã mang bầu bảy tháng rồi, không có giấy này thì đứa bé không thể sinh ra. Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, chuyện sinh con cũng chưa vội.”
Nhưng bà nội bị bệnh tật dày vò đến như vậy, vẫn cố gắng gượng chưa đi, chỉ mong được nhìn thấy tôi kết hôn, sinh con.
Đã vậy, nếu anh ta không vội.
Thì khi tôi lấy người khác, sinh con với người khác, anh ta khóc cái gì chứ?
Bạn Cùng Giường, Bạn Cùng Trường
Tôi và bạn cùng giường đang sát cánh ôn thi cao học.
Ban ngày, chúng tôi mỗi người một góc trong phòng tự học.
Ban đêm, chúng tôi điên cuồng thân mật, xem như một cách giải tỏa áp lực.
Khi có kết quả, tôi chỉ vừa vặn qua vòng sơ loại, còn cậu ấy lại vượt điểm chuẩn phỏng vấn đến hơn bốn mươi điểm.
Cận Thần cười lớn giễu cợt tôi:
“Ha ha ha, đợi anh đỗ là đá em luôn!”
Trước mắt tôi bỗng hiện ra những dòng bình luận.
【Nữ phụ đừng vùng vẫy nữa, dù có vào được vòng phỏng vấn cũng chẳng thể lật kèo đâu, biết điều thì rút lui sớm đi.】
【Đúng vậy đó, nam chính với nữ chính là thanh mai trúc mã, sắp cùng nhau đỗ rồi yêu đương ngọt ngào đấy!】
Sau vòng phỏng vấn, tôi ngồi thu mình trong góc, khóc nức nở.
Cận Thần bỗng trở nên luống cuống.
“Hôm đó anh chỉ đùa thôi, anh không định chia tay. Nếu không thể học cùng trường với em thì thi đỗ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Tôi lau nước mắt, đưa điện thoại cho cậu ấy xem.
“Em được trường xét tuyển thẳng rồi, khóc là vì mừng quá thôi.”
Bẫy Ngọt Ngào Của Kẻ Phản Diện
Chật vật trăm bề mới có thể khiến nam chính xiêu lòng.
Đêm xác định quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm lấy, trong căn hộ nhỏ, cả hai cùng thử qua đủ mọi tư thế.
Bỗng hệ thống gào lên: “Cô sai rồi! Đây là phản diện!”
Kẻ phản diện trong tiểu thuyết, hiểm độc, cố chấp và thù dai, một khi bị lừa dối thì đến tro tàn cũng chẳng còn.
Giờ phải làm sao đây? Mọi chuyện đã trót xảy ra rồi!
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, bàn tay anh siết chặt cổ tay tôi, giọng khàn khàn làm nũng:
“Đừng đi, ở lại với anh thêm một chút.”
Tôi hôn nhẹ anh: “Em đi rồi sẽ về ngay.”
Rồi lặng lẽ biến mất không dấu vết.
Anh phát điên đi tìm tôi, đến khi điện thoại bỗng nhận được tin nhắn từ tôi:
“Anh vô dụng quá, mình chia tay đi.”
Sa Vào Cạm Bẫy
Trong buổi họp lớp, tôi ngoài ý muốn lên giường với nam thần ở trường — kẻ vốn ghét tôi nhất.
Đến khi phát hiện mình mang thai, thì đã không thể phá được nữa.
Tôi đành phải tìm anh, đưa ra đề nghị:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Anh hất tôi ra, gương mặt đầy chán ghét:
“Má nó, tôi với cô quen thân lắm sao?”
Tôi ném thẳng tờ kết quả khám thai vào người anh, cười lạnh:
“Tôi với anh không thân, nhưng đứa bé trong bụng tôi thì thân với anh lắm.”
“Là chính anh tự mình đưa vào trong đó.”
…
THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...
NHƯ Ý PHƯƠNG PHI
Nương ta có dung nhan tựa “Tây Thi”, nổi danh trong nghề mổ lợn.
Lên núi nhặt được cha ta khi ấy trọng thương, lại mất trí, rồi cùng người kết làm phu thê.
Năm ta năm tuổi, cha ta khôi phục ký ức.
Trong chớp mắt trở thành tiểu công gia của phủ Bình Quốc Công.
Trước mắt ta bỗng hiện ra mấy dòng chữ:
【Nam chính rốt cuộc nhớ lại tất cả, mau mau thoát khỏi người phụ nhân thô bỉ ấy, Muội Bảo còn đang chờ ở kinh thành.】
【Nam chính vốn là bậc quang minh lỗi lạc, lại bị nữ phụ ác độc nhặt về mà vấy bẩn, chẳng trách phải giết nàng.】
【Cặp mẹ con pháo hôi này còn dám chạy đi gây phiền cho Muội Bảo, tiểu tam nào có mặt mũi thế? Đúng là hai kẻ ngốc.】
Ta hoảng hốt thất sắc, lập tức quay đầu báo cho nương.
Nương cùng ta bàn bạc suốt đêm, quyết ý không làm nữ phụ nghịch mệnh, tự rước họa vào thân.
Cha đã muốn làm kẻ phụ tình, vậy thì lấy bạc bồi thường rồi hòa ly.
Vàng bạc cầm tay, đủ để cưới mười tám kẻ phò mã, tha hồ hầu hạ ta và nương.
Ta cùng nương cười đến híp mắt.
Nào ngờ, phía sau cha ta âm trầm lạnh lẽo.
“Vứt bỏ phu quân, đoạn tuyệt phụ thân, thật là hay lắm, coi ta như đã chết rồi sao?”
“Nói mau, là ai xúi giục các ngươi? Quán bánh bao đầu ngõ, hay sạp bánh nướng cuối phố?”