HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Cảm Nắng
Tân Nguyệt vô tình xuất hiện trong video của người lạ và bỗng chốc trở nên nổi tiếng khắp cõi mạng vì quá xinh đẹp.
Lúc mới nổi tiếng, có vô số người đến làm phiền cô, đuổi hết đám người này đi thì một đám người khác lại đến.
Cho đến khi có một sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều sợ hãi và tránh xa cô.
Tân Nguyệt không quan tâm, thậm chí cô còn hi vọng mãi mãi không có ai đến quấy rầy sự yên tĩnh của mình.
Nhưng chàng trai tên Trần Giang Dã kia lại là một ngoại lệ.
Trần Giang Dã hoàn toàn lạc lõng giữa vùng quê nghèo khó và đầy rẫy những con người tham lam này.
Anh mặc toàn đồ hiệu, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét sau khi mọi ham muốn của anh ta được thỏa mãn.
Tân Nguyệt không biết tại sao một cậu ấm nhà giàu như anh lại xuất hiện ở nơi hang cùng ngõ hẹp như này.
Cô cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hình bóng cô lại xuất hiện trong đôi mắt đen láy của anh.
Sau đêm đó, không ai dám trêu chọc cô nữa, nhưng anh lại đến gần cô và nói: "Tân Nguyệt, con mẹ nó, em thú vị thật đấy."
Cô mắng anh điên, anh không giận mà chỉ cười: "Ai mà chẳng điên."
Trần Giang Dã thật sự là một tên điên, Tân Nguyệt phát hiện anh là một tên điên loạn không biết sợ chết là gì, nhưng dường như anh lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác, chỉ là nổi loạn đến cùng cực.
Sự nổi loạn này đã ăn sâu vào tận xương tủy anh, bất kể là đối với ai.
Cô càng bảo anh đừng đến gần, anh càng như chú chó điên lao đến.
Anh nhất quyết khơi dậy tất cả những chiếc gai nhọn trên người cô, rồi nhổ đi từng cái một, sau đó nói với cô:
Em không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ như thế, ở bên anh, em có thể khóc.
---
Một chú chó điên tìm thấy một bông hồng ở vùng quê.
Bông hồng đầy gai ấy như ánh trăng tỏa sáng, soi đường cho nó.
Và rồi, trong mùa hè nóng nực ấy.
Chú chó điên thường hay cắn xé mọi thứ, cũng đã có được thứ tốt đẹp mà nó muốn bảo vệ.
Anh muốn bông hồng của mình vươn tới bầu trời rộng lớn nhất.
Trở thành vầng trăng không bao giờ lặn.
---
Chú thích:
1. Song C, cả hai cùng cứu rỗi nhau.
2. Có chia xa gặp lại nhưng không có xa cách lâu dài, Trần Giang Dã không bao giờ để Tân Nguyệt xa mình quá lâu.
3. Toàn bộ truyện không có hiểu lầm, cả hai đều hiểu rõ lòng nhau.
4. Trần Giang Dã rất rất tốt, mặc dù thường xuyên nói lời khó nghe, nhưng hành động của anh luôn rõ ràng, nên Tân Nguyệt đều hiểu.
5. Không có cặp phụ, chỉ tập trung viết về hai người.

Làm Nũng Là Ưu Điểm
Khi Sở Tiểu Điềm bị người nhà sắp xếp đi gặp đối tượng xem mắt thứ tám, anh ta ngờ vực hỏi cô: “Cô hai mươi bốn tuổi thật à? Trông như con gái mười tám, mười chín tuổi vậy.” Sở Tiểu Điềm vừa định lên tiếng đã bị cắt ngang, đối tượng xem mắt nói: “Tôi nghe nói thường ngày ngoại trừ công việc ra thì đến cả cửa nhà cô cũng không chịu bước ra hả? Tiền lương cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà thôi, vậy cô có từng nghĩ đến chuyện đổi công việc không?” Sở Tiểu Điềm - người đã âm thầm xuất bản ba cuốn sách, từ lâu đã trở thành tác giả có lượng sách bán chạy một cách khủng bố - lắc đầu nói: “Không tìm công việc khác, định từ chức.” Đối tượng xem mắt cau mày, nhưng nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, anh ta vẫn nhẫn nhịn. “Nghe người ta nói, nhà cô có một căn nhà à?” “Đúng vậy, tôi tự kiếm tiền mua.” Đối tượng xem mắt phì cười, không hề tin, nhưng cũng không vạch trần “lời nói dối” của cô. “Vậy cô thích người đàn ông như thế nào?” Sở Tiểu Điềm: “Tôi…” Cô liếc nhìn người đàn ông thân hình cao to đang đẩy cửa bước vào, vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi. Người ngồi bàn bên cạnh nhận ra anh, ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi, các cậu xem, anh ấy có phải là người trên tin tức…” Đoàn Tiêu nghiêm mặt đi tới, vừa định nổi giận thì thấy Sở Tiểu Điềm chớp mắt, cô bỗng nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy góc áo anh: “Người đàn ông mà tôi thích… Đại khái là như thế này.” Đoàn Tiêu khựng lại vì đột nhiên bị tỏ tình, cơn giận trên mặt anh biến mất trong nháy mắt. Anh nắm lấy tay cô, nói với ý nghĩa sâu xa: “Anh đã nói với em từ lâu rồi, đừng tùy tiện đi ăn cơm với người lạ, sao vẫn không nghe lời như vậy hả?” … Buổi tối, Đoàn Tiêu đang xử lý công việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Sở Tiểu Điềm tự mình dọa mình, còn bị dọa khóc rồi. “Em, em, em sợ.” Cô gái ngoài cửa khịt mũi, nhìn anh với bộ dạng đáng thương: “Ôm ôm.” Đoàn Tiêu: “...” Tiểu thuyết gia truyện kinh dị nhưng nhát gan, hở tí là bị suy nghĩ lung tung của mình dọa khóc, lại chỉ muốn viết tiểu thuyết kinh dị VS Nam chính cứng rắn, thực lực mạnh mẽ, đầy cảm giác an toàn.

HOÀNG HẬU LỰC ĐẠI VÔ SONG
Bệ hạ nói muốn tru di cửu tộc của ta, ta mừng rỡ như điên, xách đứa củ cải nhỏ bên cạnh lên: “Triều Chu, con trai chàng đây, có chém luôn không?”

Xuyên làm ác nữ, tôi bị các thú phu nghe thấy tiếng lòng
Bạch Tử Ly trong một lần làm nhiệm vụ triệt phá đường dây tội phạm liền bị rơi vào bẫy và bị hại chết.
Mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, kế bên còn là một người đàn ông đang thở dốc không mặc gì...
Éc! Có ai nói cho cô biết cô đang ở đâu không?
Một cơn đau đầu ập đến, những sự kiện xa lạ liền như tuôn trào vào đầu óc của cô. Thì ra cô đã xuyên đến thế giới thú nhân trong một cuốn tiểu thuyết harem ngược.
* Harem ngược: là thể loại truyện một nữ nhiều nam.
Mặc dù xuyên vào là nữ chính của cuốn truyện nhưng cũng không hề dễ dàng chút nào. Nguyên chủ trong cuốn tiểu thuyết là một giống cái của tộc Bạch Nguyệt Thố ( thỏ trắng cung trăng ). Với cái tỉ lệ giới tính chênh lệch 1/100 này thì giống cái như vàng như ngọc. Huống chi là tộc thần thú Bạch Nguyệt Thố như nguyên chủ. Vì thế mà nguyên chủ tính tình hống hách kiêu kì lại vô cùng độc ác tàn nhẫn. Có thể nói là một ác nữ thứ thiệt.
Bởi thế mà suốt cả cuốn tiểu thuyết, nữ chính luôn bị các thú phu ngấm ngầm trả thù đủ kiểu. Tên cướp vũ trụ khét tiếng - Kỷ Dạ Thần, chú nhỏ nuôi của nguyên chủ cũng là thống soái của đế quốc - Bạc Cận Thâm, đại hoàng tử đế quốc - Tư Đồ Úc Châu, tổng tài bạc tỷ - Phong Vân Kinh,... Tất cả đều muốn làm hại nữ chính.
Bạch Tử Ly cảm thấy đủ rồi, cô không đóng vai nữ chính nữa. Cô thu xếp đồ đạc đi liền đây. Đạo diễn, trả catxe đi, tôi không đóng nữa!!!

Tình yêu trong sáng của thiếu giá ít nói ngọt ngào
Tôi theo đuổi anh quản lý đẹp trai suốt ba năm mà chẳng thành đôi.
Kết quả lại bị anh ta sa thải.
Ai ngờ, giám đốc nhân sự xem lý do anh ta sa thải tôi, mắt sáng rực lên:
[Điên khùng, nói nhiều, vua gây rối.]
“Nghe nói cô nói nhiều đến nỗi có thể ép người câm mở miệng?”
Giám đốc nhân sự nói rằng nếu để tôi viết tiểu thuyết thì quá phí tài năng.
Tôi phù hợp để quấy rầy thiếu gia Phó Hằng hơn, người mà bị mắc chứng rối loạn ngôn ngữ.
Nếu tôi có thể khiến thiếu gia mở miệng nói chuyện một câu thì sẽ có 10.000 tệ.
Chỉ cần thiếu gia chịu mở miệng, điều kiện gì cũng đồng ý!
Cuối cùng, giám đốc nhân sự cũng làm được một việc ra hồn, cái vận may trời cho này cũng ập đến với tôi rồi!
Tôi đi thẳng đến bàn làm việc của Phó Hằng ở bộ phận nghệ thuật, nhẹ nhàng gõ gõ bàn làm việc của vị họa sĩ thiên tài điềm tĩnh: “Anh không định giải thích cho em à? Chuyện anh vừa lén hôn em ấy?”
Anh ấy trừng lớn mắt, khuôn mặt điềm tĩnh tuấn tú thoáng qua một tia tủi thân và hoảng loạn: “Tôi không có.”
Tôi nắm chắc rồi. Chẳng phải đã mở miệng rồi sao?
10.000 tệ vào tài khoản.

TA LÀ ĐỘC PHỤ MỆNH CỨNG NHẤT KINH THÀNH
Ta là nữ tử mệnh cứng nhất khắp kinh thành.
Ba lần đính hôn, ba lần đều khắc chết vị hôn phu, khiến ta thành độc phụ không ai dám lấy.
Ấy thế mà Thánh thượng lại ban hôn, gả ta cho vị thế tử thân thể ốm yếu nhất kinh thành – Thế tử phủ Vĩnh Bình hầu.
Mẹ ta lo canh cánh, cha ta thở dài từng đêm.
Trước ngày xuất giá, ta mỗi ngày đều phải hỏi một câu:
“Phu quân hôm nay… đã chết chưa?”
Không ngờ được, câu nói ấy truyền thẳng đến phủ Vĩnh Bình hầu.
Đêm động phòng, vị Thế tử ốm yếu nằm liệt giường suốt mấy năm kia, lại bỗng đứng bật dậy.
Hắn vén khăn voan, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta:
“Nghe đồn phu nhân ngày nào cũng mong bản Thế tử chết sớm siêu sinh, có thật vậy chăng?”

Thập Toàn Cửu Hảo
Ta là Thẩm Hảo Hảo, là phụ nhân hung hãn nổi tiếng trong thôn.
Ngày bị hưu, ta cầm d/ao p/hay cạo trọc đầu bà mẫu cũ, g/iết con heo ta nuôi được một năm.
Nhưng chưa đầy nửa tháng sau khi bị hưu, bà mối đã tìm đến nhà ta, muốn mai mối cho ta một hôn sự.
Người đó là một người góa thê ở thôn bên, thê tử đã c/hết năm năm trước.
Chàng là thợ săn, thường vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện bình thường. Mỗi khi chàng vào núi, để lại hai đứa con ở nhà không yên tâm nên muốn tìm một người giúp trông nom trẻ.
"Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa con, gả qua thì ngươi sẽ là chủ nhà, Ngũ Lang lại là người chu đáo, tuyệt đối không để ngươi chịu nửa phần u/ất ứ/c."
Nghe xong lời bà mối, ta ngay lập tức ưng thuận hôn sự này.

Vương Hậu Không Trở Về
Vương Hậu Không Trở Về
Ta và phu quân Diêm Vương đã kết tóc trăm năm.
Ngày ta lâm bồn khó sinh, hắn chẳng tiếc chia nửa trái tim của mình để cứu ta. Từ đó về sau, giữa ta và hắn sinh ra cộng cảm — lòng ta hiểu rõ hắn yêu ta sâu đậm đến nhường nào.
Nhưng ta cũng biết, trong trăm năm thành thân với ta, ngoài ta ra… hắn còn từng sủng ái hàng trăm nữ nhân khác.
Ta đau đến mức sống không bằng chết. Hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Yên Yên, cho dù ta có bao nhiêu nữ nhân, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Chỉ cần nàng vui, những nữ nhân ấy, xử trí thế nào đều tùy nàng cả.”
Khi ấy, ta ghen đến phát điên, đem toàn bộ nữ nhân từng được hắn sủng ái ném vào chảo dầu.
Về sau… dẫu hắn có thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng còn đau nữa.
Cho đến khi vì một con diễm quỷ, hắn cưỡng ép đóng Luân Hồi đạo, ta mới đưa ra đề nghị hòa ly.
Không phải vì ghen, mà là… tiểu sủng của ta vừa khóc vừa đòi một danh phận.

Lá Thư Tỏ Tình
Lá Thư Tỏ Tình
Sau khi đại tiểu thư giới Bắc Kinh Ôn Giai Hòa, bị nam thần lạnh lùng Tần Vọng từ chối lời tỏ tình, cô liền đẩy tôi ra trước mặt anh ta:
“Là cô ấy thích cậu đấy!”
Tôi còn đang định lên tiếng giải thích thì ngay trước mắt bỗng hiện ra hàng loạt dòng chữ lơ lửng:
【Chịu oan thay tiểu thư, sẽ được trắng trợn 50 vạn (~1.8 tỷ)!】
【Con nhóc này ngốc quá, số tiền đó mà không lấy thì để tôi lấy!】
【Chuẩn luôn! Tần Vọng đẹp trai thế kia, nhận thích cậu ta thì sao chứ? Quan trọng là anh ta có tiền không?】
【Tiểu thư tuy đỏng đảnh, nhưng chi rất mạnh tay nha, kết thân với cô ấy, cánh cửa làm giàu đã rộng mở!】
Hai mắt tôi sáng rực như đèn pha.
Đối diện ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Ôn Giai Hòa, tôi mạnh mẽ gật đầu.
Nhìn Tần Vọng:
“Đúng vậy, là tôi thích cậu.”

Trọng Sinh Cùng Em Trai Báo Thù Những Kẻ Đã Hại Chúng Tôi Ở Kiếp Trước
Trong tang lễ của mẹ, bố tôi mang về một đứa con gái riêng.
Cô ta trông ngoan ngoãn, mềm mại, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Tôi khẽ cười lạnh, liếc nhìn về phía sau lưng.
Ánh mắt em trai tôi lóe lên sát khí, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Tôi bước đến cạnh cậu, chậm rãi mở miệng:
"Kiềm chế chút, đừng chơi đến chết người, ít nhất phải chừa lại một hơi thở."