HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Tôi Và Chồng Hoán Đổi Thân Xác
Tôi mang thai ba, bụng to đến mức không thể nằm thẳng khi ngủ, đi lại phải nhờ xe lăn.
Thế nhưng chồng tôi lại càu nhàu:
"Những phụ nữ khác sinh con có dễ gì đâu, sao em lại kén cá chọn canh vậy?"
Nhưng chẳng ngờ, đến ngày tôi sắp lâm bồn...
Chúng tôi đã hoán đổi cơ thể.
Mọi chuyện bây giờ ổn rồi.
Anh ấy có thể trực tiếp trải nghiệm việc "dễ dàng" này.

Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không
Lâm Tịch là một nhân viên văn phòng điển hình trong vòng xoáy 996/007. Cô làm việc quần quật ngày đêm, nhưng vẫn không mua nổi một cái toilet trong cái thế giới tấc đất tấc vàng này.
Một đêm nọ, sau khi đi tiếp khách về, cô bỗng nhiên được thêm vào một nhóm chat. Trong nhóm, mọi người đều giống như mắc "bệnh trung nhị", ai nấy đều tự nhận mình đã xuyên không và nhập vai thành nhân vật nào đó.
Nào là người xuyên đến thời cổ đại, tận thế hoang tàn, xã hội nguyên thủy... thậm chí có người còn xuyên cả vào trong sách!
Hệ thống của nhóm chat thông báo, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ mà họ đưa ra, thực hiện nguyện vọng của họ sau khi xuyên không, là có thể nhận được phần thưởng.
Có người tag tên cô, nói rằng mình đã xuyên không qua thế giới khác và nhờ cô giúp đỡ xem bố mẹ mình sống thế nào. Đổi lại, cô sẽ nhận được 10 lượng vàng. Lâm Tịch tưởng ai đó đang đùa, liền thuận miệng đồng ý. Ai ngờ ngay giây sau, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện mấy hạt đậu phộng bằng vàng...
Sau đó, trong nhóm liên tục có những người kỳ lạ tag tên cô.
Có người nói mình đang ở tận thế hoang tàn, nhờ cô đi xem kẻ từng hại chết mình có bị báo ứng không, thù lao là một lọ dung dịch phục hồi gen.
Có người nói mình sống ở thế giới nguyên thủy, nhờ cô giúp đi tìm con mèo mà mình từng nuôi dưỡng, thù lao là đá quý thiên nhiên nguyên chất, không ô nhiễm.
Có người nói mình chết ở thời cổ đại, nhờ cô vạch trần nguyên nhân thực sự cái chết của mình, để kẻ sát nhân phải đền tội. Thù lao là sách cổ thất truyền, hoặc tranh của các danh họa có tiếng.
...
Nhìn thấy những món thù lao hấp dẫn...
Lâm Tịch: "Tôi tình nguyện, tôi có thể, cái gì tôi cũng làm được hết!"
Tag: Xuyên không – Hiện đại hư cấu – Xuyên thư – Nhẹ nhàng
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Tịch ┃ Vai phụ: ┃ Khác:
Một câu tóm tắt: Thật khó tin, hóa ra thật sự có người xuyên không!
Lập ý: Tích cực hướng về phía trước.

Kết Thúc Rung Động
Kết Thúc Rung Động
Vào đúng ngày lễ Tình nhân, tôi phát hiện bằng chứng anh người yêu vượt rào, ngay trong chính chiếc máy tính của anh ta.
Chiếc dây chuyền anh tặng tôi, hóa ra được mua thành hai cái.
Một cái cho tôi, cái còn lại… cho cấp dưới của anh.
Suốt nửa năm qua, họ nhắn nhau chúc ngủ ngon, chào buổi sáng mỗi ngày.
Cô ta từng mang đồ ăn sáng cho anh, mời anh uống trà sữa.
Anh thì từng chắn rượu giúp cô ta, tặng cô ta bó sao băng mà cô ta thích.
Năm năm yêu nhau, lòng tin tôi dành cho anh, đến giờ nhìn lại, thật nực cười.

Vác Phản Diện Chạy Trốn
Vác Phản Diện Chạy Trốn
Ta ở kinh thành đấu với người giàu, bỗng vung tay đấu giá một nam tử dị tộc tuyệt sắc.
Hắn lạnh lùng ngạo nghễ, khắp người đầy v ế t t h ư ơ n g.
Vừa định chuyển tay bán với giá cao, ta lại nhìn thấy dòng chữ bay lên giữa không trung:
【A a a nữ chính đừng bắt nạt nam chính nữa, hắn vừa mới bị d I ệ t cả tộc, lại còn bị hạ chú không thể khóc không thể cười, thảm lắm rồi!】
【Nam chính vừa thấy nữ chính liền động tâm, kết quả lại bị nàng nhục nhã, tim cũng muốn vỡ theo!】
【Nữ chính à, ngươi đối xử tốt với nam chính một chút đi, sau này hắn sẽ được rửa oan, mỏ vàng mỏ bạc đều là của ngươi, cả mạng cũng là của ngươi luôn đó!】
Hai mắt ta sáng rỡ: Thì ra ta là nữ chính à!
Không nói không rằng, ta lập tức vác hắn về nhà.
Chỉ vì quá nóng ruột, nên không kịp nhìn dòng chữ kế tiếp:
【Khoan đã, sao nữ phụ pháo hôi kia lại vác đại phản diện đi vậy!?】
【Đúng đó! Nàng ta không phải nên hung hăng sỉ nhục hắn, rồi đem bán đi sao!?】
【A a a phản diện kia đ ộ c á c t à n n h ẫ n, đợi thân thể hắn khôi phục, nữ phụ pháo hôi chắc chắn xong đời rồi!】

Đi Xa Là Mất Nhau
Đi Xa Là Mất Nhau
Ngày chồng tôi nhận được visa, tôi mới biết anh ấy sắp bị điều ra nước ngoài công tác suốt 5 năm trời.
Tôi tức đến toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt hai đứa con và các bậc trưởng bối trong nhà.
Mãi đến ngày trước khi anh rời đi, tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với anh.
Câu đầu tiên anh nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”
“Thế anh bảo em phải làm sao? Một mình trông hai đứa con, còn phải chăm sóc cả ba mẹ anh nữa à?”
“Em cố gắng một chút đi, Miểu Miểu, xem như vì anh, vì các con. Sau lần này trở về, mọi thứ sẽ khác. Anh có cơ hội lên làm phó tổng. Năm năm công tác ở nước ngoài, mỗi năm anh có mười lăm ngày nghỉ, nhất định sẽ về thăm em và bọn trẻ. Mức lương thì trong nước có một phần, công ty bên nước ngoài còn trả thêm một phần nữa.”
Bất kể tôi mềm mỏng khuyên nhủ hay lý lẽ phân tích, anh vẫn sáng hôm sau bảy giờ đúng rời khỏi nhà, lên đường đi công tác nước ngoài.
Tin nhắn đầu tiên anh nhận được sau khi đặt chân tới nơi là, đơn ly hôn tôi gửi.
Và tin nhắn đầu tiên khi anh về nước sau 5 năm là, thiệp cưới của tôi.

Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính!
Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính!
Tôi và Thẩm Úc Niên yêu nhau năm năm, còn Lâm Tự thì theo đuổi anh suốt năm năm.
Hôm anh cầu hôn tôi, Lâm Tự vừa khóc vừa làm ầm ĩ, thậm chí dọa 44, nhưng anh không hề đoái hoài.
Anh cùng tôi đi thử váy cưới, cẩn thận chọn địa điểm tổ chức hôn lễ.
Đến ngày cưới, một cuộc điện thoại từ bệnh viện khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Lâm Tự cắt cổ tay 44, đang được cấp cứu. Anh như phát điên, vứt bỏ tôi ngay tại lễ đường, lao thẳng đến bệnh viện.
Ngày Lâm Tự tỉnh lại, anh mất khống chế ôm chặt lấy cô ta, thổ lộ tình cảm, cùng cô ta dây dưa sống ch.t.
Tôi chỉ biết tự cười giễu, rồi nói với hệ thống:
“Gọi người xuyên thư đến đi.”
Lúc Thẩm Úc Niên biết được tin tức về tôi, tôi đã không còn trong thân xác nữa.
Tôi phiêu lơ giữa không trung, nhìn người xuyên thư mắng anh ta là đồ thần kinh, bảo cút đi càng xa càng tốt.
Anh ta sửng sốt, bối rối nói: “Hạ Quân, em không cần anh nữa sao?”
Tôi khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Thẩm Úc Niên, lẽ ra tôi nên buông tay anh từ lâu rồi.”

Lúc Anh Đến, Tim Em Rực Cháy
Lúc Anh Đến, Tim Em Rực Cháy
Khi phỏng vấn chồng cũ, tôi bị nghén.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đầy lúng túng.
Tôi cười gượng, với tinh thần nghề nghiệp, chỉ có thể tiếp tục buổi phỏng vấn.
“Anh có thể chia sẻ lý do khiến anh nỗ lực như vậy trong sự nghiệp không?”
Chồng cũ chậm rãi đáp:
“Vợ đang nghén, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con chứ!”
“…”

Hậu Cung Máu Lệ
Hậu Cung Máu Lệ
Để khiến nàng ta hối hận, hắn vứt bỏ phủ Tướng quân to lớn cùng ta, tự mình xin đi trấn thủ biên cương.
Ta viết 99 phong thư nhà, không nhận được một lời hồi âm.
Năm thứ 3, ta không viết nữa.
Đang lúc ta ngồi trên tháp quý phi, nhấm nháp tổ yến do trong cung ban tặng, thì Tướng quân lại bất ngờ quay về.
Nhìn bụng ta đã mang thai 6 tháng, ánh mắt hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Thành thân 3 năm, ngươi chưa từng tới biên ải thăm ta lấy một lần, cái thai trong bụng ngươi là của ai?”
Ta dửng dưng đáp:
“Chàng không tốt với chính thê của mình, thì cũng phải có người khác tốt với ta chứ.”
…

Gả Cho Thiếu Gia Mù
Sau khi thiếu gia bị mù, vị hôn thê của hắn đã xé nát hôn ước rồi gả cho người khác.
Lão phu nhân vì sợ hắn phát giác, bèn tìm đến ta, người có giọng nói tương tự vị hôn thê của hắn, để gả thay.
Đêm động phòng, Tạ Dung Dữ mắt vẫn còn quấn vải, dịu dàng và cẩn trọng hôn ta, thì thầm gọi: “Như nhi…”
Ta vốn đã thèm khát thân thể này của hắn từ lâu lắm rồi, liền lập tức hôn đáp lại, hưởng dụng một cách tàn nhẫn.
Ba tháng sau, mắt của hắn dần dần hồi phục.
Lão phu nhân thấy ta không còn giá trị lợi dụng, bèn muốn đuổi ta ra khỏi phủ.
Thế nhưng, ta đã mang trong mình cốt nhục của Tạ Dung Dữ.

THẨM TAM NƯƠNG
Âm Tam Nương là một sát thủ lạnh lùng, trước khi chết, nàng chỉ cho người ta cơ hội nói ba chữ.
Nàng đặt kiếm kề sát cổ Bùi Vân Tranh.
“Ngươi nói đi, ba chữ thôi, xem có thể khiến ta đổi ý hay không.”
Chưa đợi Bùi Vân Tranh mở miệng, ta đã vội thốt ra ba chữ.
Ba chữ ấy, cứu lấy kết cục tất tử của Bùi Vân Tranh.
Nhưng lại đẩy chính ta vào con đường tuyệt lộ.