HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

LẠC KHA RỬA HẬN
Phu quân trước khi ra trận, đã đưa cho ta một phong thư hòa ly.
"Chuyến đi này hiểm nguy, chưa chắc đã trở về, nàng đừng vì ta mà phí hoài cả đời."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng hắn yêu ta sâu đậm. Dẫu sao, hắn từng nói có một loại yêu gọi là buông tay.
Sau này vẫn không có tin tức hắn tử trận, ta liền chờ hắn cả một đời. Trước khi cô độc bệnh chết, lại nghe tin hắn ở biên cương đã có vợ con đề huề.
Sự chờ đợi si tình của ta, chẳng qua chỉ là một trò đùa.

ĐÊM NGÀY VỌNG NIỆM
Khi đang quấn quýt cùng bạn trai giữa ban ngày.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đạp cửa ầm ầm.
Tôi mơ màng mở mắt:
“Có người đang gõ cửa à?”
Người đàn ông bên cạnh lại cắn lấy vành tai tôi, giọng khàn khàn mơ hồ:
“Không đâu, bảo bối, em nghe nhầm rồi.”
Trước mắt tôi, dòng chữ từ khung bình luận lướt qua…
【Bé succubus, hay là em thử nhìn kỹ xem người trước mặt mình rốt cuộc là ai?】
【Cười xỉu hahaha, nam chính còn tưởng ký khế ước xong thì chỉ có thể một đối một, ai ngờ mình lại còn có thằng em song sinh cùng huyết mạch!】
【Hehe, hai anh em ăn chung mâm! Sau này khỏi lo bị đói, con nhóc này ăn ngon lành thật đấy!】
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Cửa ngoài vang lên tiếng gào run rẩy của một người đàn ông:
“Giang Vọng, mày mau lăn ra đây cho tao!”
…

GIỮA GIÓ VÀ TRĂNG CHỈ THIẾU NÀNG
Đích tỷ cao thượng, chính là quý nữ rực rỡ nhất kinh thành, sinh ra đã định làm mệnh phụ phu nhân. Nàng không tranh không giành, ung dung tự tại như cúc, khiến tất cả nam tử kinh thành đều si mê nàng. Vị hôn phu của ta cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng nàng lại cố tình chọn một gã thợ săn nghèo rớt mồng tơi.
Ta khuyên nàng chân thành: "Nghe nói gã thợ săn kia tính tình không tốt, hơn nữa không môn đăng hộ đối, gả qua đó e là sẽ chịu khổ."
Đích tỷ chỉ hờ hững liếc ta một cái, rồi buông lời trách mắng: "Cuộc sống đạm bạc danh lợi, tự tại như mây trời có gì không tốt? Gia gia thanh liêm, nếu người còn sống, thấy mọi người theo đuổi danh lợi, trèo cao đạp thấp như vậy, ngài nhất định sẽ không vui."
Ta câm nín.
Chưa đầy một năm, nàng đã ly hôn với gã thợ săn kia, trở về phủ Tướng quốc.
Đêm trước ngày ta và Thụy Vương đại hôn, đích tỷ múa một điệu kinh hồng, đoạt lấy trái tim hắn, cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Ngày hôm sau, nàng đội phượng quan, mặc áo choàng đỏ, ngồi kiệu tám người khiêng, đường đường chính chính lấy thân phận chính thê mà vào Vương phủ Thụy Vương.
Còn ta thì trở thành thiếp.
Sống cùng vinh quang, ta vì nàng mà toan tính, vì nàng mà chắn những mũi tên sáng, trở thành cái đích cho mọi lời chỉ trích.
Sau này ta bị những người thiếp khác hãm hại, ta quỳ xuống cầu xin đích tỷ giúp ta chứng minh sự trong sạch.
Nàng lại hờ hững gạt tay ta: "Công đạo ở trong lòng người, muội chưa từng làm, họ tự khắc sẽ không làm khó muội."
Cuối cùng ta bị Thụy Vương hành hạ đến chết.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay trở về ngày nàng kén phu.

CÂU CHUYỆN THÂM CUNG
Trong yến tiệc ngày xuân, đích tỷ để sổng mất con vẹt của Thái hậu.
Nàng rơi lệ, quỳ xuống cầu xin:
“Xin Thái hậu tha cho muội muội một mạng.
Nàng không cố ý làm chết con vẹt, chỉ là ham vui quá mức mà thôi.”
Nhưng con vẹt kia biết niệm kinh Phật, là vật Thái hậu vô cùng yêu thích.
Thái hậu giận dữ ngất đi, Hoàng đế lập tức hạ chỉ — đem ta dìm xuống hồ sen.
Đích tỷ ta nhờ danh tiếng hiền lương trung hậu, được đưa vào cung làm phi.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy đích tỷ đang cầm thiệp mời dự yến tiệc ngày xuân, chau mày than:
“Bao nhiêu là quý nữ như thế, Hoàng thượng sao có thể nhớ tới ta được chứ?”
...

Tuế An
Năm thứ ba làm cung nữ, ta gặp một hài tử, trên đầu nàng viết bốn chữ, ‘nữ phụ ác độc’.
Ta tự hỏi, một hài tử bảy tuổi có thể độc ác đến nhường nào? Cho đến khi ta nhìn thấy nàng xô ngã cung nữ, đánh đập thái giám, mắng nhiếc giáo dưỡng ma ma, ta mới chợt nhận ra, đánh đúng quá.
Ta cũng đã muốn đánh mấy kẻ này từ lâu rồi. Đây nào phải nữ phụ ác độc, đây là thiên thần bảo bối của ta.
Sau này, nàng hỏi: "Ngươi không ghét ta sao?"
Ta đáp: "Không hề, ta yêu ngươi nhiều như sao trời, như hạt cát sa mạc, như giọt nước biển khơi."
Nàng vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo, đưa tay đặt vào lòng bàn tay ta: "Đêm nay, ngươi thị tẩm."

CƯỚP THỌ
Năm tôi mười tuổi, tôi ăn một viên kẹo của ông Lý dưới lầu.
Vậy mà chỉ qua một đêm, tôi như già đi sáu mươi tuổi, nhưng mà bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.
Mẹ tôi bỗng bật khóc, nghẹn ngào nói:
“Con đã cho lão già ấy mượn thọ rồi!”
…
“Nghe nói chưa? Lão Lý thật ra đã chết từ lâu rồi.”
Đang ăn cơm trưa, mẹ tôi bỗng nhiên buông một câu không đầu không đuôi.
Ba tôi chau mày nghĩ ngợi một lát, rồi nói:
“Thảo nào…”
Khi ấy tôi vừa từ bếp bưng cơm ra, thấy họ đang thì thầm nhỏ to.
Rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng nét mặt của ba mẹ lại khiến tôi lạnh sống lưng, rồi rùng mình một cái.
Người họ nói đến, chính là ông Lý mà tôi vẫn gọi là ông Lý dưới lầu.
…

Thần Y Trở Về Thập Niên 80
Thần Y Trở Về Thập Niên 80
Giới thiệu truyện:
La Thường, một cô gái tinh thông cả y thuật lẫn thuật xem bói, bất ngờ xuyên không trở về những năm 80. Cô trở thành một nữ bác sĩ trẻ của khoa Trung y, bệnh viện số 8 Thanh Châu. Vận xui đeo bám ngay từ đầu—bệnh viện đang cải cách, khoa Trung y bị giải thể, phần lớn bác sĩ bị sa thải… và La Thường không may cũng nằm trong danh sách ấy.
Không để sĩ diện níu chân, La Thường dứt khoát rời bệnh viện, tự mở một phòng khám Trung y nhỏ cho riêng mình. Chẳng mấy chốc, cái tên "La Thường" vang danh khắp nơi, đến mức khi cô trở lại bệnh viện số 8, đã là chuyên gia Trung y được mời về từ một cơ sở y tế lớn.
Hàn Trầm, sau khi hoàn thành khóa tập huấn dài ngày trở về, mới hay biết căn phòng nhà mình đã được cho thuê làm phòng khám. Gặp La Thường lần đầu, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi: “Anh Hàn.” Gương mặt anh lạnh tanh, cảnh giác đầy mình.
Khám bệnh thì khám bệnh, sao lại còn bày trò xem bói? Nhìn gương mặt non nớt của cô, Hàn Trầm càng thấy cô giống mấy “thần y chữa bách bệnh” hay dán quảng cáo trên cột điện—trông chẳng đáng tin. Thế là anh quyết định âm thầm theo dõi một thời gian.
Cho đến một ngày, anh đổ bệnh nặng. Sốt cao không dứt, bị ông nội "bê" thẳng đến phòng khám của cô gái nhỏ kia, anh mới bàng hoàng nhận ra: mình đã quá sai!
Ngày người nhà họ La đến thăm, thấy trong phòng khám có một thanh niên cao lớn đang bận rộn hỗ trợ, La Thường thản nhiên giới thiệu:
“Đây là chủ nhà của con.”
Hàn Trầm: “…”
Hừ! Có việc thì gọi “anh Hàn”, không việc thì biến thành “chủ nhà”? Anh là công cụ đa năng à?

KHÔNG CÒN YÊU NỮA
Tôi đang sốt đến bốn mươi độ, còn bạn trai thì bị công ty gọi đi tăng ca.
Nhưng anh lại quên mang khăn quàng cổ. Tôi cầm khăn, lao xuống tầng trong gió tuyết để đưa cho anh, thì nghe thấy giọng của anh khi đang nói vào điện thoại:
“Đi tăng ca á? Tôi lừa cô ấy thôi, cô ấy đâu có biết đâu mà giận được.”
“Một con chó con dính người có đuổi cũng không đi, cái gọi là giới hạn của cô ta vốn dĩ chẳng có.”
“Thật ra tôi cũng chán lắm rồi, chẳng có chút thử thách nào…”
Tôi siết chặt chiếc khăn trong tay, sững sờ đứng đó.
Chỉ cần anh quay đầu lại là có thể thấy tôi.
Nhưng anh không quay lại. Tiếng cười cợt của anh dần xa.
Tôi ném chiếc khăn vào thùng rác.
Cùng lúc đó, tôi cũng ném luôn cả hình bóng anh trong tim mình đi.
…

CÙNG THOÁT KHỎI CẠM BẪY
Ngày thứ hai sau khi em chồng cưới vợ, bố mẹ chồng gọi cả nhà tập trung lại.
Họ cười hớn hở, tuyên bố:
“Anh cả đã có nhà cưới rồi. Giờ căn nhà chúng ta đang ở sẽ để lại cho thằng út. Mọi người đều đồng ý chứ?”
Em chồng gật đầu cái rụp, chồng tôi cũng vội giơ cả hai tay tán thành.
Anh ta còn ra hiệu bằng ánh mắt, như thúc giục tôi: Nhanh lên, đồng ý đi! Đừng để em dâu nghĩ chị dâu ích kỷ, muốn chiếm cả hai căn nhà!
Em dâu cũng quay sang nhìn tôi, vẻ mặt ngờ vực.
Trong ánh mắt của mọi người, tôi không chịu nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn:
“Các người có lộn không vậy? Chỉ một câu nói đã đem căn nhà của mẹ tôi chia cho người khác? Nhà đó từ bao giờ lại biến thành tài sản của nhà các người vậy?”
...

Sau Khi Thay Huynh Trưởng Xuất Chinh
Sau Khi Thay Huynh Trưởng Xuất Chinh
Tháng thứ hai thay huynh trưởng chinh chiến nơi sa trường, cha mẹ ta lại làm chủ, đem biểu muội gả thay ta.
Đợi đến khi ta khải hoàn trở về, bụng nàng đã mang thai năm tháng.
Trước cổng gia môn, nàng chống bụng, nụ cười e lệ:
“Ban đầu hôn sự sắp kề, mẫu thân ta cũng chỉ bất đắc dĩ, mới đem ta gả cho phu quân.”
“Nay ta cùng Phó lang tình thâm nghĩa trọng, chỉ mong tỷ tỷ rộng lòng tha thứ.”
“Chỉ cần tỷ nguyện ý làm thiếp, Phó lang tất sẽ để tỷ cùng chúng ta bạc đầu giao phó.”
Ta cũng cười, song là nụ cười kiêu ngạo chói mắt:
“Biểu muội nói đùa. Đàn ông mà thôi, muốn thì cho ngươi hết.”
“Nếu chưa đủ, tỷ đây vẫn còn nhiều lắm.”
“…A?”