HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật
NHA HOÀN THĂNG CẤP KÝ
Ta và muội muội đều là nha hoàn tam đẳng trong phủ Quốc công.
Một hôm, nàng bỗng đưa cho ta một viên trân châu to bằng quả long nhãn.
Ngày hôm sau, trên áo choàng thêu kim tước mà Hoàng thượng ban cho tiểu công gia lại thiếu mất một viên nam châu. Cả phủ xôn xao, lục lọi khắp nơi để tìm.
Muội muội run rẩy lên tiếng:
“Tỷ tỷ có một viên… trông chẳng giống thứ mà nha hoàn nên có…”
Ta bị đánh đến chết ngay tại chỗ.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về tiểu viện của bọn buôn người.
Chu ma ma của phủ Quốc công đang chọn mua nha hoàn nhỏ tuổi.
...
TIỀN MỪNG CƯỚI
Khi tôi và bạn trai bàn đến chuyện cưới xin, anh ấy còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc sắp xếp:
“Trong lần ra mắt bố mẹ em, nhà anh sẽ mừng cho nhà em 10.001 tệ mang ý nghĩa vạn lý chọn một.”
“Còn nhà em mừng lại nhà anh 9.999 mang ý nghĩa mãi mãi dài lâu.”
Tôi vui vẻ đồng ý ngay.
Thế nhưng sau buổi gặp mặt, khi mẹ tôi đếm xong bao lì xì thì mặt mày lập tức sầm lại, bà nghiến răng hỏi tôi:
“Không phải nói rõ là 10.001 à? Sao giờ chỉ có... 1.001?”
…
TÔI CHỦ ĐỘNG NHẬN TỘI SAU KHI BỊ BẠN CÙNG PHÒNG VU OAN
Tiền sinh hoạt của bạn cùng phòng bị mất.
Những người khác thì lo giải thích, bận rộn đưa ra bằng chứng ngoại phạm.
Còn tôi lại chủ động báo c/ả/n/h s/á/t, thừa nhận chính mình là kẻ t/r/ộ/m.
“Là tôi lấy tiền. Các anh bắt tôi đi.”
Khi biết c/ả/n/h s/á/t sắp đưa tôi đi, bạn cùng phòng lại phát đ/i/ê/n.
“Lâm Vũ Hiên, cậu bị bệnh à? Tôi còn chưa báo c/ả/n/h s/á/t, sao cậu đã tự mình gọi người đến bắt rồi?”
…
ĐÔNG VŨ HÓA XUÂN HÀN
GIỚI THIỆU:
Tin xấu: Bị bán vào nhà họ Ngô, cẩn trọng hầu hạ suốt ba bốn năm, vừa mới có chút ngày lành thì nhà họ Ngô bị tịch biên.
Tin tốt: Nhà họ Ngô được đại xá, gia quyến được thả, ngay cả lão gia cũng không phải chịu tội chết.
Tin xấu: Bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp.
Tin tốt: Nhà ta ở Ninh Cổ Tháp.
01
Ta tên là Đông Vũ, sinh ra tại thôn Bình Sơn, vùng biên cương Đông Bắc.
Ngày ta chào đời là một ngày tuyết lớn, thế nhưng trời lại khác thường mà không đổ tuyết, chỉ rơi một trận mưa.
Tổ mẫu bảo, nha đầu này không phải thứ tốt lành gì, đến cả ông trời cũng chẳng ưa, chi bằng sớm đem vứt lên núi sau tế thần linh hoặc nuôi mãnh thú, để chúng no bụng rồi khỏi xuống núi làm hại gia súc.
Cha ta ngồi xổm ở góc tường, rít mạnh mấy hơi thuốc lá khô, rồi bế ta lên, phả thẳng một làn khói vào mặt, khiến ta sặc khói mà bật khóc. Người đàn ông thật thà ấy lần đầu tiên trong đời trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại.
Mấy chuyện này là cô cô ta sau này kể lại, bởi khi ta ba tuổi, cha—người im lặng bảo vệ và nâng niu ta như châu ngọc—đã qua đời.
Một năm sau, tình lang thanh mai trúc mã của mẹ ta thi đỗ tú tài, quay về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang chơi bùn ngoài cửa, ôm ta vào lòng hôn thật chặt, để lại một đôi khuyên tai bạc.
Từ đó, ta chẳng còn gặp lại người mẹ trầm lặng mà u sầu như cha nữa.
Tổ mẫu cướp lấy đôi khuyên tai mẹ để lại, ban đầu ngồi trên tảng đá trước cửa chửi rủa mẹ và ta mấy ngày liền. Nhưng trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng cần người làm, nên bà đổi thành vừa chửi ta và Tiểu Hoàng trong sân, vừa bận bịu đến mức như con vụ quay tròn.
Cô cô không chịu được, dẫn ta theo tổ phụ ra đồng làm việc, con chó nhỏ cũng lon ton chạy sau ta. Ta từ chập chững biết đi đến lúc biết cắt cỏ, chẻ củi, thỉnh thoảng còn mò được vài con cá dưới sông mang về. Tổ mẫu vẫn hằn học mắng: “Nha đầu chết tiệt, coi chừng bị thủy quái kéo xuống nước!”
Vậy mà đến bữa cơm lại múc cho ta một bát canh cá đầy, miếng ngon nhất—bụng cá—luôn nằm trong bát của ta.
Tài năng trồng trọt trong ta bắt đầu bộc lộ, như thể ta chính là đứa con của ruộng đồng, mà vốn dĩ ta chính là như thế.
Tổ phụ dạy ta cấy lúa, gieo hạt, dựng giàn cho cây leo, bấm ngọn cho mầm non... Ông ngạc nhiên khi những việc ấy chỉ cần dạy một lần ta đã thạo, rồi lại thở dài vì ta là một nữ hài.
Ta hỏi ông:
“Ông ơi, sao con là nữ hài thì ông lại thở dài? Là vì con phải gả đi, nuôi tốn cơm uổng công ư?”
Ông đưa cho ta một nắm dâu rừng hái ở triền dốc:
“Gì mà gả với không gả, con gái con đứa, không biết xấu hổ. Cả ngày bị cô cô con dạy mấy cái chuyện vớ vẩn gì thế hả?
Ta nhét dâu vào miệng nhai loạn, tay quệt mồ hôi trán, tiếp tục đào hố trồng ngô, miệng lầm bầm hứa chắc:
“Con không lấy chồng đâu, lớn lên sẽ rước chàng rể về, cùng phụng dưỡng tổ phụ, tổ mẫu và cả cô cô nữa.”
Ông nhìn ta cười:
“Nha đầu ngốc, nữ tử mà giỏi quá thì sau này sẽ khổ cả đời đấy. Ông chỉ mong con lấy được chồng, sống những ngày tháng an lành.”
Trong cái oi nồng của mùa hạ, một cơn gió thổi đến, cuốn lời ta vừa thốt bay lẫn trong gió:
“Con chính là ngày lành, nơi nào có con, nơi đó chính là ngày lành.”
Vườn rau nhỏ ta chăm sóc trĩu quả, thỏ ta nuôi cũng sinh đàn đẻ lứa. Khi cô cô và tổ mẫu bận bịu trong bếp, bà vừa mắng ta là đồ tham ăn đầu thai, vừa dạy ta cách biến những món ăn đạm bạc thành tinh tế như hoa.
Đến năm ta chín tuổi, tổ mẫu gần như không còn mắng ta nữa—không biết là vì tuổi cao mắng không nổi, hay cuối cùng cũng đã chấp nhận ta rồi.
Ta thì vẫn vui vẻ, trong lòng tính toán chờ đến phiên chợ lớn sẽ mang mấy con thỏ mới sinh đi đổi vài con gà con, gà đẻ trứng, trứng lại nở gà, vừa ăn được vừa bán lấy tiền—nhà ta chắc chắn sẽ ngày càng khấm khá hơn.
XIN MẸ 200 TỆ TIỀN MỪNG SINH NHẬT
Nhà mổ bò, mẹ tôi gửi cho tôi một hũ lớn thịt bò cay.
Tôi cảm động khoe với bạn trai, ai ngờ anh ta nói:
“Bé yêu à, có phải em chưa từng được ba mẹ yêu thương không?”
Tôi nổi giận:
“Chẳng lẽ cứ phải cho tiền mới gọi là thương? Một hũ đầy ắp thịt bò thế này không phải là tiền à? Anh có biết thịt bò đắt cỡ nào không?”
Bạn trai nhún vai:
“Nói ba mẹ em trọng nam khinh nữ thì em lại không vui. Thôi bỏ đi, là anh lắm lời.”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy mẹ anh ấy gọi đến:
“Bò nhà mình mổ hết rồi, bán được 200.000 tệ, mẹ chuyển hết vào tài khoản cho con rồi đấy.”
Anh ấy thản nhiên đáp:
“Con biết rồi.”
“À, mẹ có làm cho chị con một hũ thịt bò cay, chuyện tiền bán bò thì đừng lỡ lời nhé.”
...
MƯỜI DẶM HỒNG TRANG SẼ CÙNG TA TRỞ VỀ
Vị hôn thê yểu mệnh của Thẩm Hoài Chu đã quay trở về.
Nàng không hề biết hắn đã có gia thất, chỉ ôm lấy hắn mà khóc lóc, lệ rơi tựa hoa lê trong mưa.
Ngày thứ nhất, Thẩm Hoài Chu bảo ta phải lấy thân phận biểu muội của hắn mà xưng hô.
Ngày thứ ba, hắn trao cho ta một phong thư hòa ly.
“Nàng ấy lưu lạc chốn dân gian đã nhiều năm, chịu đủ mọi khổ sở. Nàng nhường cho nàng ấy đi. Đợi nàng ấy khá hơn, ta sẽ lại đón nàng về làm bình thê.”
Ta bình thản đón lấy tờ thư hòa ly.
“Được.”
Tính theo ngày tháng, e rằng biểu ca thật sự của ta cũng sắp tới đón ta trở về Giang Nam rồi.
...
XUÂN ĐÀI CA
Thứ muội tặng ta một chuỗi vòng tay đã bị đứt.
Trong yến tiệc, nàng ta khóc như mưa:
“Đây là vật gia truyền của mẫu thân muội. Muội đem thứ quý giá nhất dâng tặng cho trưởng tỷ, tỷ không thích cũng đành, cớ sao lại nhẫn tâm phá hủy nó?”
Thái hậu vi phục xuất tuần, vừa khéo trông thấy màn kịch ấy.
“Trưởng nữ nhà họ Đổng kia, tâm địa thật quá độc ác.”
Thứ muội khóc đến ngất xỉu, chẳng ai chịu nghe ta biện bạch.
Từ đó, ta bị đưa vào chùa, sống nốt quãng đời còn lại.
Mà nàng ta thì nhập cung, trở thành phi tử.
Sau một trận hỏa hoạn lớn, ta trọng sinh — quay lại đúng ngày yến tiệc năm ấy.
...
Lộc Minh
Lộc Minh
Tôi theo đuổi Cố Thời Xuyên một cách trơ trẽn suốt bốn năm trời.
Anh ta cảm thấy vô cùng phiền phức.
Chỉ một lời gây áp lực của anh ta, gia đình tôi đã sợ hãi đưa tôi ra nước ngoài.
Anh ta nói: “Dùng bất cứ cách nào, bảo cô ta đừng đeo bám tôi nữa! Nếu không, đừng trách tôi không nể tình.”
Thuốc men, thôi miên, s/ốc đ/iện…. Những phương pháp này thực sự rất hiệu quả.
Tôi đã quên đi cảm giác yêu anh ta. Thậm chí, ấn tượng về anh ta cũng trở nên mơ hồ. Cuối cùng, anh ta cũng chịu buông tha, cho phép tôi về nước.
Tôi chủ động tránh những nơi có anh ta xuất hiện. Vì mẹ dặn tôi rằng, người đàn ông có vẻ ngoài thần thánh kia, tôi không thể đắc tội.
Khi thấy anh ta và chị gái hôn nhau, tôi lén lấy điện thoại ra chụp ảnh. Ánh mắt anh ta trở nên hung tợn, lạnh lùng.
Tôi sợ hãi co rúm vào góc tường, nói không nên lời: “Xin lỗi, tôi chỉ thấy hai người rất xứng đôi, rất đẹp đôi…”
Không biết vì sao, người đàn ông xưa nay vốn không để lộ cảm xúc lại có ánh mắt run rẩy dữ dội.
MÈO NHỎ CỦA MA TÔN
Trước khi xuyên vào sách, hệ thống buộc ta chọn lấy một kỹ năng.
Nào ngờ ta chỉ vừa hắt hơi một cái, liền ở giữa “cường đại” cùng “xinh đẹp” chọn nhầm thành “b.i.ế.n t.h.á.i”.
Chỉ bởi ta thuận miệng khen một câu:
“Ma Tôn, chân ngài vừa trắng nõn lại mềm mại.”
Từ ấy, Ma Tôn không bao giờ để lộ chân trần ra ngoài nữa.
Mà ta… cũng nhờ vào cái “b.i.ế.n t.h.á.i” ấy, bước thẳng lên đỉnh cao nhân sinh.
…
A Trì
Tôi là NPC trong một game kinh dị, muốn thoát ra thế giới thực thì người chơi phải hôn tôi một cái.
Nhìn top 1 người chơi thành kính hôn xuống, tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Đây đã là lần thứ 99 trong tháng này rồi, trung bình ngày nào anh cũng chui vào ba lần, rốt cuộc anh định làm gì hả?”
Người chơi kinh ngạc:
“Mới ba lần một ngày thôi á? Xem ra tôi phải tăng tốc độ đánh phó bản rồi.”