Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật
Không Luyến Tiếc
Không Luyến Tiếc
Hết ngày ở cữ thứ 8, tôi nhận được WeChat của chồng, Lục Xuyên, báo là cơ quan có việc gấp, phải đi công tác một thời gian.
Chẳng bao lâu sau anh chuyển cho tôi 3.000 tệ, dặn tôi giữ gìn sức khỏe.
Tôi tức mà bất lực.
Vài ngày sau, em họ gửi cho tôi một đoạn video ngắn — một vlogger phỏng vấn ngẫu nhiên khách du lịch tự lái trên tuyến đường Tứ Xuyên—Tây Tạng.
Trong video, Lục Xuyên cười rất vui: “Rất thích nơi này, tuyến Tứ Xuyên—Tây Tạng thực sự là chỗ để thư giãn.”
Mẹ chồng và em chồng đứng phía sau anh, cười rạng rỡ hơn lúc nào hết.
Tôi giả vờ không biết.
Hết thời gian ở cữ, tôi vội dẫn con về quê, còn bán đi căn nhà đã cưới.
Nếu anh thích đi “thư giãn tinh thần” thì cứ thư giãn thoả thích đi!
Tỉnh Mộng Trước Ngày Định Mệnh
Tỉnh Mộng Trước Ngày Định Mệnh
Đêm trước ngày đi đăng ký kết hôn, vị hôn phu của tôi lái chiếc Porsche tôi tặng đi gặp tai nạn.
Tôi tình cờ đi ngang qua, vừa hay bắt gặp một người phụ nữ áo quần xộc xệch đang nép trong lòng anh ta.
Đám bạn anh ta cười cợt:
“Xe rung à? Mai là đi đăng ký kết hôn rồi đấy, còn chịu chơi quá ha!”
“Thanh Thanh mới về nước, kìm lòng không được thôi.”
Ngay giây sau, điện thoại tôi reo lên.
“Nhiễm Nhiễm, anh gặp tai nạn rồi, chuyện đăng ký kết hôn mai mình tạm hoãn nhé.”
Tôi bình tĩnh cúp máy, lập tức gọi cho một người khác.
“Ba, con đồng ý chuyện liên hôn rồi. Mai con sẽ kết hôn.”
Một Mình Rực Rỡ
Một Mình Rực Rỡ Còn Hơn Cố Giữ Người Sai
Kỳ nghỉ dài, tôi theo Giang Trì về nhà ra mắt bố mẹ anh ta.
Không ngờ, cô bạn thân của anh ta cũng đi cùng.
Bữa cơm mà bố mẹ chồng tương lai chuẩn bị, toàn là món cô ta thích ăn.
Cô ta ngồi bên Giang Trì, cười nói rôm rả với họ, giống như bạn gái chính thức lên nhà ra mắt hơn là tôi.
Tôi mệt rồi.
Bình tĩnh, dứt khoát mở miệng nói chia tay.
Giang Trì không để tâm, chỉ lạnh giọng:
“Ôn Dịch Giai, lần này chia tay nhớ chia lâu một chút nhé.”
Bố mẹ anh ta thì giải thích:
“Giai Giai à, đừng hiểu lầm. Nếu Trì nhà bác với Yên Yên có gì, thì giờ cô ấy đã là con dâu bác từ lâu rồi.”
Tôi vừa định nói rõ mọi chuyện, thì Giang Trì đã cắt lời:
“Suốt ngày bám riết lấy Trang Yên, Ôn Dịch Giai, tôi thấy cô đúng là kiểu con gái con một ở vùng Giang-Triết-Hỗ bị nuông chiều quen rồi. Lấy tôi thì đừng mong ai xem cô là công chúa.”
Tôi như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng.
Ngày hôm sau, tôi nhận lời sang nước ngoài làm việc – nhiệm vụ mà công ty đã nhiều lần đề xuất.
Giang Trì, anh sai rồi.
Con gái Giang-Triết-Hỗ như tôi, không phải công chúa.
Là nữ hoàng.
Sau Khi Bà Trúng Số Năm Trăm Vạn
Sau Khi Bà Trúng Số Năm Trăm Vạn
Bà nội trúng số năm trăm vạn, cả nhà bỗng dưng… không ai bận nữa.
Người thì đòi đón bà về hưởng phúc, người thì tranh nhau đưa bà đi du lịch.
Chỉ có tôi, vẫn hờ hững lùi lại, chẳng giành bà, càng không để bà tiêu tiền cho mình.
Bà ôm tôi vào lòng, giọng hiền từ:
“Cháu hiểu chưa?”
“Không sao đâu, nghe lời bà, học thật giỏi. Sau này lớn lên, cháu sẽ hiểu.”
Tỉnh Dậy Bên Soái Ca 1m88
Tỉnh Dậy Bên Soái Ca 1m88
Sau khi bắt gặp bạn trai ngoại tình, tôi uống say bí tỉ rồi gọi điện cho bạn thân để trút giận về gã tra nam.
Nó bảo sẽ giúp tôi tìm một người còn đẹp trai hơn để xoa dịu trái tim tan nát.
Tôi lập tức lao đến nhà nó.
Một đêm điên cuồng.
Tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào hơn một trăm cuộc gọi nhỡ từ bạn thân và gương mặt điển trai quen thuộc đang nằm cạnh trên giường, tôi rơi vào trầm mặc.
Sao tôi lại có thể…
Lên giường với anh trai độc thân, cao 1m88, vai rộng eo thon, chân dài miên man, lạnh lùng cấm dục của bạn thân… rồi?!
Ánh trăng bí mật
Anh mà tôi đã thầm yêu suốt chín năm, chết vào đúng ngày trước khi tôi định tỏ tình.
Người đàn ông ấy, thiên tài ngoại khoa với ánh mắt và đôi mày thanh tú, cuối cùng lại trở thành những mảnh thi thể rơi vãi trên bàn giải phẫu.
Đêm thứ bảy sau khi anh mất, tin nhắn của anh đột nhiên bật lên: “Tuần sau đến thành phố em họp, gặp nhau nhé?”
Tôi run rẩy bấm gọi lại, điện thoại lập tức được bắt máy, truyền đến giọng nói đầy sức sống và mang theo nụ cười của anh: “Sao thế? Bác sĩ pháp y Từ, chiều nay không mổ à?”
Chiều nay?
Tôi cứng đờ quay đầu nhìn, 3 giờ rưỡi sáng, chiếc đồng hồ điện tử đầu giường phát ra ánh sáng xanh u ám, mà rõ ràng, mấy ngày trước, chính tay tôi đã đẩy anh vào ngăn tủ lạnh của nhà xác.
Chuột ăn ngón tay
Hồi nhỏ, em họ của tôi mất hết mười ngón tay.
Cụ cố tôi khóc mà nói: “Đều tại tôi, không trông chừng được chuột, để chuột ăn mất ngón tay của Tiểu Bảo.”
Em họ tôi mới ba tuổi, tối qua vừa cùng chú út và thím út từ thành phố trở về.
Cụ cố tôi vừa thấy em họ thì thích lắm, nhất quyết đòi bế nó ngủ chung một đêm.
Chú thím tôi đồng ý, nhưng sáng hôm sau, mười ngón tay của em họ đã biến mất hết, rõ ràng là bị cắn đứt.
Hồi Hương
Sau khi bà ngoại mất, tôi và mẹ về quê dự tang lễ của bà.
Sau khi khởi hành không lâu, tôi nhận được tin nhắn từ ba:
【Giữ kỹ người giấy mà ba đưa cho con, lúc quan trọng nó có thể bảo vệ con. Nhưng nếu người giấy biến thành màu đen, hãy lập tức vứt bỏ nó】
【Người giấy sẽ không nói chuyện với con, thứ nói chuyện với con không phải là người giấy】
【Phần lớn thời gian mẹ là an toàn, nhưng nếu con thấy mắt mẹ biến thành màu đen, hãy lập tức trốn đi, đừng để mẹ tìm thấy. Dù mẹ có nói gì, cũng tuyệt đối không được ra ngoài】
Con Dâu Tôi Mới Là Đích Nữ
Con Dâu Tôi Mới Là Đích Nữ
Con trai lấy cớ đi công tác để đưa tình đầu và con riêng đi du lịch, bị đưa lên hot search.
Tôi gọi cho nó, tất cả đều tắt máy.
Lúc ấy, con dâu tôi đang chờ sinh, tôi quay người bước vào phòng chờ sinh.
Con bé đau đến mức mặt trắng bệch, yếu ớt gọi tôi: “Mẹ…”
Tôi xót xa vuốt nhẹ gương mặt nó, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan.”
“Đứa nhỏ này là sinh cho mẹ mà.”
Lần Chặn Cuối Cùng Của Anh
Lần Chặn Cuối Cùng Của Anh
Tôi bị bạn trai – Cố Cảnh Hành chặn lần thứ ba mươi bảy vào cái đêm công ty tổ chức tiệc tất niên.
Tôi mặc chiếc váy đỏ mà anh ta từng chọn giúp, nói rằng màu này khiến tôi trông rực rỡ như ánh hoàng hôn, là người con gái đẹp nhất anh từng thấy.
Tôi nhận giải “Nhà thiết kế xuất sắc nhất năm”, đứng trên sân khấu giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt, lòng đầy vui sướng… nhưng quay xuống lại chẳng thấy anh ta đâu.
Cầm chiếc cúp lấp lánh bước xuống, tôi theo thói quen mở điện thoại, định chia sẻ với anh một chút niềm vui… chỉ để thấy hình đại diện của anh ta đã chuyển thành màu xám.
Lại bị chặn.