Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật
Sau khi kết hôn, tôi trở thành mẹ kế của con trai chồng cũ
Kể từ sau khi tôi kết hôn với Họa Dụ, con trai anh ta liền bắt đầu gây náo loạn không ngừng.
“Người đàn bà xấu xa không cho con ăn cơm!”
“Cô ta không cho quản gia kể chuyện trước khi ngủ cho con nghe!”
“Ba ơi, cô ta bắt nạt con mỗi ngày, hu hu hu…”
Họa Dụ đã quen với những màn ăn vạ vô lý ấy, chẳng thèm để tâm.
Cho đến một ngày, anh bỗng nhận ra đã nửa tháng rồi mình không còn nhận được cuộc gọi “tố cáo” nào từ con trai.
Cảm thấy lạ, buổi tối sau khi xử lý xong công việc, anh chủ động gọi điện dỗ con đi ngủ.
Không ngờ thằng bé vốn dính ba như sam lại tỏ ra hờ hững:
“Ba ngủ sớm đi, mai con còn phải làm bao nhiêu việc ở trường nữa.”
Họa Dụ: “?”
Anh im lặng hồi lâu, trầm giọng nói:
“Ba nhớ trường mẫu giáo của con đâu có việc gì phải làm?”
Đó là trường quý tộc, toàn con nhà quyền quý, được cưng chiều đến tận trời, ai lại bắt bọn nhỏ làm việc bao giờ?
Vợ Giám Đốc Gặp Bà Chủ Tự Phong
Vợ Giám Đốc Gặp Bà Chủ Tự Phong
Tôi đưa mẹ đến khám răng ở phòng nha khoa tư nhân mới mở của chồng tôi.
Mẹ tôi tuổi đã cao, răng miệng lắm vấn đề. Gần đến giờ hẹn, cô y tá trưởng ở quầy tiếp nhận bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Cô ta giật phăng tập hồ sơ bệnh án từ tay mẹ tôi rồi ném mạnh xuống đất.
“Không có tiền thì đừng tới đây khám! Hỏi tới hỏi lui, tưởng đây là chợ mà mặc cả được chắc?”
Cô ta ngẩng mặt, giọng chanh chua:
“Giám đốc Trương của chúng tôi, một phút mấy ngàn, không rảnh phục vụ mấy bà già nghèo hèn như các người đâu!”
Mẹ tôi bị cô ta quát mà mặt mày tái mét, nắm chặt lấy tay tôi, run lên không ngừng.
Tôi tức đến mức toàn thân phát run:
“Cô nói năng kiểu gì vậy? Bệnh nhân hỏi han là chuyện đương nhiên! Gọi viện trưởng của các người ra đây, tôi muốn hỏi xem các người được đào tạo kiểu gì!”
Cô ta khoanh tay trước ngực, cười khẩy đầy kiêu ngạo:
“Gọi viện trưởng à? Tôi chính là sắp thành bà chủ ở đây đấy!”
“Chồng tôi nói rồi, sớm muộn gì phòng khám này cũng là của tôi! Muốn gặp anh ấy? Cô xứng sao?”
Tôi suýt bật cười vì giận. Người đàn ông mà cô ta gọi là “chồng tôi” ấy — chính là người chồng sợ vợ như sợ cọp của tôi.
Tôi còn chưa kịp bấm điện thoại thì cô ta đã nhanh tay hơn, giọng ngọt lịm mà chua loét:
“Anh Kiến Quốc ơi~ anh đến nhanh đi~ Có hai bệnh nhân nghèo đang làm loạn, còn đòi gặp anh nữa đó, mau tới xử lý giúp em nha~”
Bà chủ phòng khám
Bà chủ phòng khám
Tôi đưa mẹ đến khám răng ở phòng nha khoa tư nhân mới mở của chồng tôi.
Mẹ tôi tuổi đã cao, răng miệng lắm vấn đề. Gần đến giờ hẹn, cô y tá trưởng ở quầy tiếp nhận bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Cô ta giật phăng tập hồ sơ bệnh án từ tay mẹ tôi rồi ném mạnh xuống đất.
“Không có tiền thì đừng tới đây khám! Hỏi tới hỏi lui, tưởng đây là chợ mà mặc cả được chắc?”
Cô ta ngẩng mặt, giọng chanh chua:
“Giám đốc Trương của chúng tôi, một phút mấy ngàn, không rảnh phục vụ mấy bà già nghèo hèn như các người đâu!”
Mẹ tôi bị cô ta quát mà mặt mày tái mét, nắm chặt lấy tay tôi, run lên không ngừng.
Tôi tức đến mức toàn thân phát run:
“Cô nói năng kiểu gì vậy? Bệnh nhân hỏi han là chuyện đương nhiên! Gọi viện trưởng của các người ra đây, tôi muốn hỏi xem các người được đào tạo kiểu gì!”
Cô ta khoanh tay trước ngực, cười khẩy đầy kiêu ngạo:
“Gọi viện trưởng à? Tôi chính là sắp thành bà chủ ở đây đấy!”
“Chồng tôi nói rồi, sớm muộn gì phòng khám này cũng là của tôi! Muốn gặp anh ấy? Cô xứng sao?”
Tôi suýt bật cười vì giận. Người đàn ông mà cô ta gọi là “chồng tôi” ấy — chính là người chồng sợ vợ như sợ cọp của tôi.
Tôi còn chưa kịp bấm điện thoại thì cô ta đã nhanh tay hơn, giọng ngọt lịm mà chua loét:
“Anh Kiến Quốc ơi~ anh đến nhanh đi~ Có hai bệnh nhân nghèo đang làm loạn, còn đòi gặp anh nữa đó, mau tới xử lý giúp em nha~”
Dạy Em Cảm Nhận Tình Yêu
Tôi mắc chứng bẩm sinh không cảm nhận được đau đớn.
Gia tộc xem tôi như một công cụ liên hôn, gả tôi cho “thần giết thương trường” – Thẩm Tri Viễn – để mặc anh ta chơi đùa.
Mọi người đều đang đặt cược.
Dù sao thì, một người không biết đau đớn, một người không biết xót thương, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc thảm hại ra sao?
Cho đến một ngày, thư ký của anh cố tình hất trà nóng lên người tôi, đứng chờ xem trò vui.
Nhưng tôi chỉ nói một câu:
“Không sao, tôi không thấy đau đâu.”
Ngay hôm đó, Thẩm Tri Viễn ra lệnh phong sát toàn ngành với cô ta.
Tối hôm ấy, anh dùng hành động thực tế, nhiều lần dạy tôi:
“Vợ à, cảm nhận được hay không không có nghĩa là không bị thương.”
“Giống như bây giờ vậy.”
“Dù em không kêu một tiếng, nhưng ngày mai em cũng sẽ không đi nổi, hiểu chưa?”
Bạn Gái Dưới Gầm Giường
Bạn Gái Dưới Gầm Giường
Khi đang thân mật với bạn trai, dưới gầm giường bỗng vang lên tiếng cười.
Tôi lạnh toát sống lưng, vội đẩy anh ta ra, định bước xuống kiểm tra thì lại bị anh ta đè ngược xuống.
“Đến lúc này rồi còn dám phân tâm, phạt em hôm nay khỏi xuống giường luôn.”
Tôi không nghi ngờ gì, đắm chìm trong khoái cảm, nhắm mắt tận hưởng thì… Rầm! Một tiếng vỗ mạnh vang lên từ ván giường.
Tôi hoảng hốt trùm chăn lại, bạn thân của anh – một cô nàng hay tự nhận là “huynh đệ” – lại cười ha hả chui ra từ gầm giường.
“Bảo sao cái thằng chó này dạo này không đi tụ tập với tụi tao nữa. Nếu tao có con bạn gái đói khát như mày, tao cũng mê sắc quên bạn!”
Những lời sỉ nhục ấy khiến mặt tôi trắng bệch. Cô ta thì thản nhiên vươn tay giật chăn của tôi.
“Nó cứ khen mày to và mềm, ngại gì nữa, cho tao xem thử đi!”
Bạn trai tôi thấy cô ta quá đáng liền vội ngăn lại.
Cô nàng kia lại thẳng tay vỗ vào mông trần của anh.
“Cẩu nhi, tao nấp dưới gầm giường cả buổi, mày không xoa bóp cho tao một cái, lại đi dỗ dành gái trước?”
Nghe vậy, anh ta không chút do dự, lập tức đặt chân cô ta lên lòng mà xoa bóp, trong khi cô ta quay sang ném cho tôi một cái nhìn đầy khiêu khích.
Tôi liền bấm số gọi điện cho mẹ anh ta.
“Bác ơi, bác có biết quý tử nhà mình nhận chó làm cha không ạ?”
Hôn Lễ Bị Bỏ Trốn
Ngày kết hôn, thanh mai trúc mã của tôi lại bỏ trốn.
Tôi cầu xin cô bạn thân giúp tôi nhờ anh trai cô ấy — người có thế lực cả hai giới đen trắng — đi tìm người.
Kết quả là Giang Trình không tìm thấy, bạn thân tôi liền dứt khoát “đóng gói” anh trai mình đưa đến để ứng phó tạm thời.
Để cảm ơn Phó Trầm Chu đã giúp tôi, tôi đồng ý sẽ thực hiện cho anh ba điều ước.
Mà điều ước đầu tiên của anh, lại là — để tôi “thực hiện nghĩa vụ của người vợ”.
Sau khi quấn quýt cùng Phó Trầm Chu trên giường suốt một tháng, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Người ở đầu dây bên kia, chính là thanh mai trúc mã đã biến mất suốt một tháng qua.
Giang Trình vừa mở miệng đã gào lên như phát điên:
【Hứa Lạc, cô có thể trông chừng con chó điên nhà cô không hả?!】
【Tôi bị hắn giam ở nước ngoài suốt một tháng rồi!! Tuần sau là sinh nhật chín mươi tuổi của ông tôi, nếu tôi còn không về, cha tôi sẽ gạch tên tôi khỏi gia phả mất!!】
Phó Trầm Chu nghe tiếng gào từ điện thoại tôi bật loa ngoài.
Anh vươn tay nhẹ nhàng lấy điện thoại từ tay tôi, bấm tắt.
Rồi dùng đôi mắt đen sâu như mực, khẽ cong môi cười nói:
“Bảo bối, sau này đừng tùy tiện nghe điện thoại quấy rầy.”
Tôi: ………
Em Chỉ Ôm Một Người
Em Chỉ Ôm Một Người
Khi Lục Triệt từ chối phần cơm trưa tôi mang đến trong kiếp này, tôi liền biết — anh cũng đã trọng sinh rồi.
Kiếp trước, chúng tôi là đôi vợ chồng khiến người ngoài ngưỡng mộ.
Nhưng đằng sau cánh cửa, Lục Triệt chưa từng bước vào phòng tôi.
Tôi từng nghĩ anh chỉ là người lạnh nhạt, ít nói.
Mãi đến khi anh qua đời trong một vụ t//ai n//ạn, tôi mới biết — trong lòng anh, tôi là kẻ đã chia cắt anh với Bạch Nguyệt Quang của mình.
“Kiều Niệm, nếu có thể, anh thà rằng chưa từng được em giúp đỡ.”
Vì vậy, lần này, tôi dứt khoát mang hộp cơm đưa cho cậu bạn nghèo học giỏi nhất lớp.
Nhìn ánh mắt cậu ta sáng rực, tôi cũng khẽ cười.
Lục Triệt có Bạch Nguyệt Quang của anh, vậy kiếp này — tôi cũng sẽ có “người chưa từng nguôi được trong tim” của riêng mình.
Bản chất tà ác của con người
Bạn cùng phòng của tôi đã lập khế ước với quỷ.
Cô ta hạ lời nguyền, nói rằng đầu tôi sẽ vỡ nát mà chết.
Cô ta không biết, tôi đã chết từ năm trăm năm trước rồi.
Tôi là nhân thi, bản tính độc ác, tàn nhẫn — thân xác bất hoại, bất diệt.
Buổi Sinh Nhật Định Mệnh
Sinh nhật của chị em, tôi lại lên nhầm giường của chú cô ấy
Trong buổi tiệc sinh nhật của chị em tôi – Cố Niệm Ngôn, mọi người chỉ uống vài ly cho vui.
Nhưng tôi, không chịu nổi tửu lượng của mình, lại ngủ nhầm lên giường của… chú cô ấy.
Tỉnh dậy, tôi vừa sợ hãi vừa hoang mang, bởi tôi biết rõ, chú cô ấy không hề thích tôi.
Không chỉ là “không thích”, mà có thể nói là cực kỳ chán ghét tôi.
Tôi cố chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, quyết định đi tìm anh ta để nói rõ mọi chuyện.
Khi tôi mở cửa phòng, Cố Tiêu Hàn đang ngồi trên ghế sofa, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đã cháy, nhưng anh ta không hút, chỉ lặng lẽ nhìn làn khói mỏng bay lên.
Tôi khẽ nói:
“Chú, xin lỗi… tôi uống say quá, đi nhầm phòng rồi.”
Anh ta trầm mặc một lúc, rồi giơ tay chỉ vào vết hôn trên cổ mình:
“Say rồi thì có thể tùy tiện cắn người sao? Hử?”
Gửi xác chết đến đám cưới
Người anh em chuyên làm việc phi pháp, nhận được một vụ đưa thi thể cô dâu đi xuất giá.
Thi thể cô dâu xinh đẹp mê người, hắn không kìm lòng nổi giữa đường.
Đến khi chúng tôi tìm thấy người, hắn đã trần truồng ngất xỉu trên thi thể cô dâu, chỉ còn nửa hơi thở.
Ai nấy đều nói hắn đáng chết, chỉ có tôi tin: “Hắn bị phá thân đồng, nên mới mất hồn.”
“Tử thi ở đâu, lần này để tôi đưa đi.”
Đến ngày đưa dâu vào mộ, khi tôi thấy tân nương mặc hỷ phục đỏ rực, liền sững sờ tại chỗ.
Thi thể này, chính là bạn gái tôi đã mất tích ba năm trước!