Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật
Hôn Nhân AA
Tình Yêu Trọn Vẹn, Không Còn Nuối Tiếc
Mẹ tôi tái giá vào nhà họ Phí, tôi liền phải theo bà mà gả vào Phí gia.
Vừa gặp Phí Nghiễn Lễ – người anh kế ấy, tôi đã đem lòng si mê ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Để có thể lấy được anh, tôi kiên quyết bám riết không buông, chấp nhận cảnh bị mọi người quay lưng.
Cuối cùng, tôi cũng toại nguyện.
Thế nhưng sau khi thành vợ chồng, Phí Nghiễn Lễ vẫn đối xử lạnh nhạt, ngay cả trên giường cũng chỉ coi tôi như công cụ để phát tiết, không hề có chút ấm áp nào.
Đêm đó trong quán bar, tôi nghe bạn bè hỏi anh:
“Tại sao lại bỏ qua tiểu thư nhà họ Phương, mà cưới cô em kế bướng bỉnh, nông cạn như Chúc Thời Niệm?”
Phí Nghiễn Lễ chỉ cười bất đắc dĩ:
“Chỉ là trách nhiệm thôi. Không có tôi, cô ấy sống không nổi.”
Hóa ra anh chưa từng yêu tôi, tất cả chỉ là vì gánh lấy hậu quả cho đêm hoang đường sau men say ấy.
Tôi mơ hồ bước ra khỏi quán bar, rồi bị một chiếc xe thể thao lao đến, kéo tôi trở về năm mười bảy tuổi.
Sống lại một lần nữa, tôi cố gắng bù đắp những nuối tiếc kiếp trước, chỉ duy nhất không còn chạy theo Phí Nghiễn Lễ nữa.
Nhưng đêm hôm đó, Phí Nghiễn Lễ lại ép tôi vào sau cánh cửa, đôi mắt đỏ hoe lần đầu tiên trong hai đời người.
“Chúc Thời Niệm, em nhìn anh đi, anh cũng yêu em…”
Ly Hôn Hoặc Là Cô Ta Nghỉ Việc
Ly Hôn Hoặc Là Cô Ta Nghỉ Việc
Người giúp việc mới đến tỏ ra vô cùng siêng năng, tay chân lanh lẹ, lại nấu ăn rất khéo.
Bữa tối hôm đó, khi cô ta bưng bát canh tới trước mặt chồng tôi, ngón út còn cố tình cong lên một cách đầy ý tứ.
Tôi lập tức đẩy tung mâm cơm, đứng bật dậy rồi giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt cô ta.
Không khí bàn ăn đông cứng lại trong tích tắc.
Chồng tôi đập bàn, nổi giận quát lớn:
“Cô bị thần kinh à? Mau xin lỗi dì Vương ngay!”
Bố mẹ chồng cũng không chậm một nhịp, thay nhau trách móc tôi quá đáng, nói tôi không chịu nổi cả một người làm.
Dì Vương ôm má, rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ oan ức nhìn tôi.
Tôi chỉ lạnh nhạt nói một câu:
“Cho cô ta nghỉ đi. Nếu không thì… ly hôn.”
Trọng Sinh Về Năm Sáu Tuổi Làm “Đứa Trẻ Hư”
Trọng Sinh Về Năm Sáu Tuổi Làm “Đứa Trẻ Hư”
Tôi sống lại, quay về năm 6 tuổi.
Việc đầu tiên tôi làm chính là dẫn cả làng đi bắt quả tang ba tôi và tì/nh nhân trong nhà…
Khoảnh khắc đó, sự phấn khích của cả làng gần như lộ rõ ra ngoài.
TÔI TÊN LỘC XÁN, XÁN TRONG XÁN LẠN
Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ tôi gọi cho tôi trong tiếng khóc nức nở.
Bà nói em trai tôi đánh mù một bên mắt của bạn cùng lớp, gia đình không có tiền bồi thường.
Bà bảo tôi về nhà, gả cho người đàn ông mà họ đã chọn sẵn.
Tiền sính lễ sẽ dùng để đền bù.
Bà nói bà sinh ra và nuôi nấng tôi, lần này tôi giúp lại, coi như trả hết nợ.
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Vì sao tôi phải trả ơn bà?”
“Nếu không muốn sinh ra tôi, thì ngay từ đầu bà đừng có lên giường với ba tôi chứ.”
...
KHÔNG PHẢI DỄ MÀ ĐƯỢC TRỜI XANH ƯU ÁI, PHẢI SỐNG CHO ĐÁNG KIẾP TRỌNG SINH
Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.
Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.
Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.
Còn chồng cũ thì sao?
Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.
Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:
“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”
Lời nói thẳng đến đau lòng.
Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.
Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.
Còn bây giờ ư?
Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.
Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.
...
Trở Lại Dương Gian
Trở Lại Dương Gian
Sau khi tôi chet, mỗi năm Thịnh Ngạn đều đ/ốt cho tôi rất nhiều tiền vàng, khiến tôi ở âm phủ hình thành thói quen tiêu xài hoang phí.
Bỗng một ngày, anh ấy không đ/ốt tiền cho tôi nữa.
Tôi đợi mãi, cố gắng nhập mộng nhiều lần nhưng thất bại, cuối cùng đành xác nhận là anh ấy đã quên mất.
Vì trước đó không nghĩ đến việc tiết kiệm, để duy trì cuộc sống cũ, tôi đã nợ âm phủ hàng trăm tỷ.
Tức giận quá, tôi sống lại.
Bỗng Chốc Mây Tan
Bỗng Chốc Mây Tan
Ngày cưới đang đến gần, tôi lên mạng tìm mấy bài hướng dẫn chuẩn bị hôn lễ.
Không ngờ vô tình lướt thấy một bài viết.
Trong ảnh là bóng lưng một cặp đôi đang đứng trong nhà thờ, tuyên thệ trước thánh đường.
Chủ bài viết để lại dòng chữ dưới bức ảnh:
“Người tôi yêu từng giả vờ cưới tôi rồi.”
“Nên sau này dù anh ấy cưới ai, tôi cũng sẽ chúc phúc.”
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm lưng quen thuộc của chú rể trong ảnh, tình yêu chín năm của tôi bỗng chốc tan nát…
Bí Mật Sau Hot Search
Tôi cùng cô bạn thân ngoài ý muốn mà mang thai.
Cô ấy mang thai con của ảnh đế – người yêu cũ, còn tôi thì có con của đại lão kim chủ giới cảng thành.
Xét thấy rõ ràng cả hai bọn họ đều không muốn hai đứa trẻ này, bạn thân đề nghị: “Hay là… chúng ta bỏ cha giữ con?”
Tôi đáp: “Được! Sau này cậu đi đâu thì tớ đi đó!”
Thế là chúng tôi cùng nhau ôm bụng chạy ra nước ngoài, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc chung nhà.
Cho đến hai năm sau, con của bạn thân vì quá giống ảnh đế mà lên hot search.
Ống kính tiện thể cũng chụp được cả tôi và con tôi.
Đêm đó, quán bar của tôi bị một nhóm đàn ông áo đen bao vây.
Vừa định báo cảnh sát, hai tay tôi đã bị ai đó dùng dây da trói chặt ra sau.
Đối phương siết lấy eo tôi, giọng tàn nhẫn:
“Bao đi! Em đoán xem, trước khi cảnh sát tới, tôi có thể làm em chết đi sống lại mấy lần?”
Chim Hoàng Yến Đòi Phí Giải Tán
Năm thứ hai làm chim hoàng yến của Cố Hành.
Tôi không chịu nổi cái tư thế cứng nhắc của anh ta nữa, chuẩn bị gây chuyện ầm ĩ rồi gõ bút đòi phí giải tán để cao chạy xa bay.
Chỉ vào đoạn video vừa lướt được, tôi nói phải cưỡi lên đầu anh ta mới chịu ăn cơm.
Cố Hành đặt đũa xuống, cúi người, hạ thấp đầu:
“Leo lên.”
Khu vui chơi mà tôi thích mở ở thành phố kế bên, tôi nháo nhác đòi ngày nào cũng đi.
Cố Hành bận rộn đến mức đầu cũng không ngẩng, vung tay một cái:
“Xây ngay trước cửa nhà chẳng phải xong sao.”
Nửa năm trôi qua, tiến độ chẳng đâu vào đâu.
Tôi tức đến mức khóe miệng nổi bong bóng nước, tại chỗ sụp đổ:
“Anh có biết tư thế cứng nhắc của anh quê mùa đến mức nào không! Thật sự có thể coi là tai nạn lao động!”
Đêm đó, bị tư thế mới mẻ của anh ta kích thích đến mức đồng tử mất tiêu điểm, tôi còn chẳng nhìn thấy nổi trần nhà.