Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Một Mình Trong Nhà Mình
Một Mình Trong Nhà Mình
Khi ba mẹ ly hôn, ai cũng tranh giành quyền nuôi em gái tôi, còn tôi thì ai cũng sợ dính phải như ôn dịch.
Cuối cùng, tôi bị phán cho về sống với ba.
Mẹ tôi dắt em gái đứng bên cạnh, vừa xem vừa cười khẩy, còn xúi ba tôi:
“Đánh mạnh vào! Đánh ch .t nó đi thì khỏi phải nuôi nữa, đỡ phiền phức!”
Ngay ngày đầu tiên về nhà mới, mẹ kế vừa ôm tôi vừa nói:
“Từ giờ, mẹ là mẹ con. Nghe rõ chưa?”
Về sau, tôi mua cho mẹ kế biệt thự, siêu xe.
Mẹ ruột – người từng bao năm không thèm ngó ngàng đến tôi – lại nằm trên giường bệnh khóc lóc, van xin tôi cứu bà.
Tôi mỉm cười, từng ngón tay gỡ bàn tay bà ra khỏi tay tôi:
“Bà à, cứ yên tâm mà ch .t đi.”

Hết Thuốc Cứu Rồi
Hết Thuốc Cứu Rồi
Sau khi cứu một thai phụ chảy má/u giữa đường, tôi lại bị dân mạng ném đá đến ch.t.
Thai phụ đổ oan cho tôi, nói chính tôi đâ//m vào cô ta khiến cô sinh khó, con ch.t non.
Tôi không chỉ bị đình chỉ công việc, mà còn bị cư dân mạng phẫn nộ đẩy ra giữa đường. Một chiếc xe tải lao tới, tông tôi bay lên trời, ch.t ngay tại chỗ.
Sau khi ch.t, tôi thấy thai phụ kia nhào vào lòng chồng tôi, cười rạng rỡ:
“Vẫn là anh thông minh nhất. Không chỉ tiện tay bỏ được cái thai dị dạng, mà còn hốt trọn cảm tình của cư dân mạng… Nghe nói kiểu lưu lượng này dễ quy đổi ra tiền lắm.”
“Cũng chỉ trách cô ta quá giàu. Cô ta ch.t rồi, tiền mới là của chúng ta.”
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày hôm đó — ngày mà thai phụ kia bị “tai nạn”.

Bị Con Riêng Vu Oan Làm Tiểu Tam, Tôi Phát Điên Thật Rồi!
Bị Con Riêng Vu Oan Làm Tiểu Tam, Tôi Phát Điên Thật Rồi!
Trong buổi tiệc cuối năm của công ty, toàn bộ slide thuyết trình của tôi bất ngờ bị thay thế bằng những bức ảnh thân mật giữa tôi và bố, tổng giám đốc tập đoàn.
Dòng chữ đi kèm là: 【Vạch mặt tiểu tam, thay trời hành đạo!】
Trước mặt toàn thể nhân viên, một đồng nghiệp lớn tiếng buộc tội tôi chen chân vào gia đình người khác, vì tiền mà mất hết liêm sỉ.
Cô ta ép tôi phải xin lỗi, phải từ chức, thậm chí bắt tôi quỳ xuống.
Còn chế giễu tôi:
“Đồ hèn kém vẫn mãi là đồ hèn kém, cái vẻ nghèo kiết xác đó mà cũng mơ quyến rũ bố tôi, muốn bước chân vào nhà họ Giang á? Nằm mơ đi!”
Ngay cả những đồng nghiệp trước đây vẫn thân thiện với tôi, cũng đồng loạt mở livestream.
“Có gan làm tiểu tam, mà không có gan thừa nhận sao?”
Cả đám người điên cuồng chửi rủa, không chỉ đập vỡ chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy gia truyền của tôi, mà còn đánh tôi đến mức chấn động não.
Nhìn chiếc vòng vỡ nát, tôi bình tĩnh quay sang người đàn ông là bố tôi vừa tới và hỏi:
“Nghe nói, bố có ‘con gái mới’ rồi?”

Huyết Lệ
Huyết Lệ
Bạn thân bất ngờ qua đời, thế nhưng tôi vẫn không nỡ xóa WeChat của cô ấy.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường lật lại những tin nhắn cũ để xem, coi như chút an ủi.
Một đêm khuya, khi tôi đang ngủ mơ màng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Tôi vô thức mở ra, không ngờ lại nhận được một tin nhắn từ WeChat của bạn thân:
【Cứu tôi!】

Người Tình Tarot
Người Tình Tarot
Tôi là một Tarot Reader chuyên về tình cảm. Trong buổi tụ họp, đồng nghiệp nữ của chồng bất ngờ nhờ tôi bói chuyện yêu đương.
Chồng tôi vội vàng chen vào: “Em lúc nào cũng ăn nói linh tinh, dọa người ta khóc mất!”
Nhưng lúc đó, bộ bài tarot đã bị cô ta lật ra để sẵn trên bàn.
Tôi liếc nhìn vài lá bài đã mở, nói thật:
“Người đàn ông này ngoại hình rất ổn, là lãnh đạo cấp cao trong công ty, nhưng… đã có gia đình.”
Ánh mắt cô đồng nghiệp lơ đãng nhìn về phía chồng tôi: “Vậy… bọn em có kết quả không?”
Chồng tôi lập tức nín thở.
Tôi cố tình cong khóe môi: “Không có kết quả đâu. Nếu cố chấp bên nhau, kết cục sẽ rất thảm.”

Phản Chủ
Phản Chủ
Tôi là người mà Hứa Ôn Thanh yêu như mạng sống, nhưng điều đó chẳng cản được anh ta liên tục có đàn bà bên ngoài.
Anh ta nuôi tôi trong biệt thự, tất cả mọi người đều giữ kín miệng với tôi.
Đêm nay, anh ta vẫn chưa về.
Tôi ngồi trên người của vệ sĩ thân cận của anh ta, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh ta.
“Chủ nhân của anh vẫn chưa về à? Không định ra ngoài xem thử sao? Lỡ đâu ch.t ngoài đường rồi thì sao.”
Vệ sĩ nhắm mắt lại, nắm chặt tay tôi, khẽ rên lên một tiếng.
“Chỗ đó không được, đừng chạm.”

Lưu Luyến Không Rời
Lưu Luyến Không Rời
Em trai 4 tuổi đổ thuốc trừ sâu vào thùng gạo.
Tôi thấy vậy, liền đốt cả thùng lẫn gạo để tránh họa.
Bà nội về nhà, biết chuyện liền giáng cho tôi một bạt tai, chửi tôi là cái đồ phá hoại, phí của giời.
Ba mẹ về không có cơm ăn, lập tức lao vào đánh tôi túi bụi, đàn ông đàn bà phối hợp, không chừa chỗ nào.
Tôi bị đánh đến mức thành người tàn tật.
Từ đó, trong cái nhà vốn trọng nam khinh nữ này, tôi càng trở nên vô hình, sống dở ch .t dở.
Năm 14 tuổi, chỉ vì em trai muốn có máy tính chơi game, tôi bị bán cho một lão độc thân chuyên b ạ.o h ành ở làng bên để làm vợ.
Cả đời tôi từ đó trôi tuột trong tăm tối và nhục nhã.
Mãi đến một ngày, khi mở mắt lần nữa…
Tôi quay trở về đúng thời điểm em trai đổ thuốc diệt cỏ paraquat vào thùng gạo.
Lần này, tôi không dại dột tự xử lý hậu quả thay nó nữa.
Bà nội người tiết kiệm suốt cả đời, vẫn là câu nói quen thuộc:
“Rửa sạch rồi nấu tiếp, gạo trắng như thế chẳng lẽ để uổng phí à?”

Trăng Sáng Bên Thềm
Trăng Sáng Bên Thềm
Mọi người đều nghĩ tôi thầm thích Thẩm Mục.
Sau khi anh ta thua trò chơi thử thách, cả đám liền xúi tôi đi hôn nam thần trường bên cạnh.
Tôi căng thẳng đến mức hơi thở khựng lại.
“Khúc Ưu, hôn một cái thì có ch.t ai đâu, sợ gì chứ?”
“Yên tâm đi, hôn rồi Mục ca cũng sẽ hiểu mà.”
Thẩm Mục nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Phải đấy, Khúc Ưu, giúp anh cái nhé.”
Hắn ta chắc chắn tôi sẽ không dám làm, vì tôi nổi tiếng là người kín đáo, bảo thủ.
Thế mà tôi lại nhỏ giọng đáp:
“Được.”
Sắc mặt Thẩm Mục tối lại đôi chút, nhếch môi:
“Được thôi, hôn ba giây, một giây cũng không được thiếu.”
“Thấy chưa, tôi đã bảo vì Mục ca, cô ta chuyện gì cũng dám làm.”
“Mục ca đúng là đỉnh thật, thuần phục được cả Khúc Ưu.”
Trong ánh mắt châm chọc đầy thích thú của bọn họ, tôi từ tốn bước về phía Giang Sách, kiễng chân, hôn lên môi anh ấy.

Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ
Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ
Khi đang đi công tác ở nước ngoài, Chu Hoài gặp phải một vụ khủng bố.
Tất cả mọi người đều gọi điện cho tôi.
Mẹ chồng nói bà và ba chồng đang ở đại sứ quán, sốt ruột chờ tôi đến để bàn chuyện với bên đó.
Thậm chí ba ruột tôi – người suốt mười năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại – cũng gọi đến.
Ông nói ông có quan hệ với người trong đại sứ quán, có thể nghĩ cách giúp Chu Hoài được đưa về nước.
Cả bạn thân, anh em bạn bè của Chu Hoài, đồng nghiệp, hàng xóm… từng người một đều gọi cho tôi hỏi tình hình.
Chỉ có tôi – đang ở cữ – là bình tĩnh lần lượt cúp máy từng cuộc một.

Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi
Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi
Trước khi cưới, chị tôi mang thai ngoài ý muốn nhưng lại lừa tôi rằng mình không thể sinh con.
Chị khóc lóc van xin, kéo tôi cùng đi đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi.
Vì chị, tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ, chị lại âm thầm đưa chính con ruột của mình vào trại trẻ, rồi để tôi nhận nuôi thay.
Tôi nuôi dưỡng đứa bé ấy như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí, xem nó là tất cả.
Lớn lên, nó thành công rực rỡ, nhưng lại lạnh lùng đẩy tôi từ tầng cao xuống.
“Mẹ à, mẹ thật lợi hại, bây giờ tài sản của dì đều là của con rồi.”
Nhìn đứa con trai cười ngạo nghễ, cùng gương mặt mãn nguyện của chị gái, tôi uất nghẹn mà nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày đi đến trại trẻ.
Lần này, trước cảnh tượng quen thuộc, tôi thu tay lại giữa chừng, ánh mắt chuyển sang cô bé từng bị chị gái dắt về rồi hành hạ đủ đường ở kiếp trước.
“Bé ngoan, theo dì đi nhé. Từ nay dì chính là mẹ của con.”