Kinh Dị
Thể loại mang yếu tố ghê rợn, kinh hoàng. Nội dung thường có ma quỷ, quái vật, sát nhân, hoặc những nỗi ám ảnh tâm lý. Mục tiêu là mang lại cảm giác căng thẳng, rùng mình cho người đọc.
Truyện mới cập nhật
Âm thanh ở tầng dưới
Tôi nghe thấy giọng của bạn trai truyền lên từ tầng dưới, bảo tôi xuống ăn khuya.
Khi tôi chuẩn bị xuống lầu thì lại nghe thấy trong phòng bên cạnh cũng vang lên giọng của bạn trai.
“Đừng đi, tôi cũng nghe thấy rồi.”
Nếu bạn trai đang ở phòng bên cạnh, vậy thì người dưới lầu là ai?
Giết Chó Của Chủ Nhân
Tôi đi ứng tuyển làm bảo mẫu cho một dinh thự.
Ngày thứ ba đi làm, tôi vô tình giết chết con chó mà cô chủ yêu quý nhất.
Tôi lên mạng cầu cứu, bình luận được nhiều lượt thích nhất là:
【Giết luôn cô chủ đi, để bà ta đoàn tụ với chó.】
Tôi không dám.
Nhưng tôi thật sự không còn cách nào nữa.
Giun Dòi
Giun Dòi
Ba tôi giết thịt suốt đời, thịt đều mọc giòi.
Trước khi chết, ông ép mẹ tôi phải thề rằng: về sau nếu trời mưa có ai đến xin tá túc, nhất định không được cho ngủ lại qua đêm.
Mẹ tôi ngoài miệng thì đồng ý, nhưng ba tôi vừa chết là bà quên sạch.
Không những cho một người phụ nữ trú lại trong đêm mưa,
Mà còn để anh tôi mò vào phòng cô ta lúc trời tối.
Cả nhà nghe được tiếng lòng tôi
Tôi bị một chiếc xe đạp công cộng đâm xuyên không.
Không phải siêu xe, không phải xe tải, mà là một chiếc xe đạp công cộng mở khoá bằng quét mã.
Đúng là hết chỗ nói!
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi nằm trong một phòng bệnh sang trọng chẳng khác nào phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
Bên giường là một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc quý phái, một anh đẹp trai mặt lạnh mặc vest chỉnh tề, còn có một chàng trai trẻ đeo khẩu trang mà vẫn không giấu được vẻ điển trai.
“Tôi là ai đây mấy người là ai?”
Tôi cảnh giác rụt cổ lại.
Không lẽ là băng đảng buôn bán nội tạng? Nhưng mà nhìn nhan sắc này thì có vẻ không giống.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nắm lấy tay tôi, nước mắt tuôn trào: “Con à, chúng ta là cha mẹ ruột của con đây!”
Tôi: “???”
Con thật con giả
Tôi đã nuôi dạy một đứa con gái suốt mười sáu năm, nhưng hóa ra nó không phải con ruột của tôi.
Con gái của người giúp việc được cưng chiều trong nhà tôi như công chúa, còn con gái ruột của tôi lại phải chịu khổ ở quê.
Sau khi đón con gái ruột trở về, tôi nhất quyết muốn đưa đứa con nuôi đi.
Nhưng chồng và con trai tôi lại không cho phép.
Chồng nói con nuôi có giáo dưỡng, biết cư xử, ra ngoài cũng không làm mất mặt.
Con trai thì chê chị gái ruột vừa quê mùa vừa lạc hậu, ra ngoài khiến nó mất mặt.
Tôi nhìn ánh mắt u uất của con gái ruột, nắm lấy tay con bé.
“Vậy thì ly hôn đi, tôi sẽ mang con gái tôi đi.”
Cướp đi đám cưới hạnh phúc
Bà ngoại tôi có một thói xấu, bà thích đi “giành hỷ” trong đám cưới của người khác.
Mỗi lần tôi khuyên ngăn, bà lại thở dài: “Bà cũng chỉ muốn sống thêm vài năm nữa, để được ở bên con thêm một chút.”
Một đêm nọ, bà lại mặc đồ đỏ ra ngoài giành hỷ.
Nhưng khi trở về thì đã phát điên.
Tôi tìm đến gia đình tổ chức đám cưới hôm đó để hỏi cho rõ.
Đối phương sững sờ: “Nhà chúng tôi tổ chức là đám cưới âm, hôm đó hoàn toàn không mời khách!”
“Bà ngoại con, rốt cuộc là giành hỷ của ai chứ?”
Truy đuổi cậu bé mất tích
Có một cặp vợ chồng có con trai mất tích đến nhờ tôi giúp đỡ, mong tôi có thể tìm thấy con trai họ.
Nhưng đủ mọi dấu hiệu cho thấy, cậu bé có lẽ đã chết rồi, thế nhưng tim cậu vẫn còn đập.
Tôi là con nhà giàu
Ba tôi sau khi bị tên côn đồ đập hỏng đầu, thì cứ khăng khăng mình là thái tử gia ở kinh thành, cả làng đều coi nhà tôi như trò cười.
Không ngờ, mười chiếc Rolls-Royce hầm hố tiến thẳng vào làng.
Ảnh đế ôm lấy chân ba tôi khóc lóc: “Anh, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi.”
Mẹ tôi suýt lên cơn đau tim.
Tên phá gia chi tử này, mời ảnh đế diễn một màn như vậy, chẳng lẽ phải vét sạch gia sản?
Ai ngờ chớp mắt lại có mười chiếc Bentley nữa chạy vào làng, ảnh hậu ôm lấy mẹ tôi khóc đến mù mắt.
“Chị, em tìm chị khổ lắm đó!”
Mắt tôi tối sầm lại.
Lần này nhà tôi chắc tiêu thật rồi!
Anh trai tôi nói rằng anh ấy đã tái sinh và không muốn có tôi nữa
Anh trai 8 tuổi nói rằng hắn đã trọng sinh rồi.
Hắn nắm tay tôi – đứa em gái 5 tuổi bị mù đường – tìm đến một thằng ngốc đang lục rác ở vùng ngoại ô.
Thằng ngốc đó đang cố moi ra một con búp bê vải trong đống rác.
Anh trai chỉ vào cái kẹp tóc hình búp bê trên đầu tôi rồi nói:
“Con bé chính là búp bê vải. Từ nay, nó là của em đấy.”
Nói xong câu đó, anh trai quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Tôi chờ mãi, chờ mãi, từ trưa chờ đến lúc trời sập tối.
Anh trai cũng không quay lại nữa.
Đúng lúc ấy, trên không trung đột nhiên vang lên một giọng nói kỳ lạ:
“Nữ phụ độc ác vẫn chưa biết, nam chính đã trọng sinh rồi.
Kiếp này, hắn chỉ muốn xem nữ chính – người từng chết thê thảm ở kiếp trước – như em ruột mà hết lòng bảo vệ.”
……
Tôi không hiểu những lời đó, chỉ biết rưng rưng nước mắt, run rẩy đứng ngây ra tại chỗ.
Thằng ngốc kia chậm rãi lục nốt mảnh rác cuối cùng, bàn tay dơ bẩn chùi vào áo mấy cái.
Rồi nó kéo nhẹ cái kẹp tóc hình búp bê trên đầu tôi, nói:
“Búp bê vải, cậu có muốn về nhà với tớ không?”
Song Sinh Qúai Dị
Tôi là một blogger chuyên về giáo dục sớm, mỗi ngày đều livestream dạy người ta cách dạy con.
Hôm đó, một người phụ nữ kết nối với tôi.
“Chỉ cần cô có thể dạy dỗ được cặp song sinh nhà tôi, tôi sẽ cho cô năm triệu.”
Đến nhà bà ta rồi tôi mới phát hiện, cái gọi là cặp song sinh bà ta nói tới
là hai gã đàn ông cao một mét chín, mặc tã giấy.