Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
CÂU CHUYỆN CỦA THẬP NHỊ NƯƠNG
Ngày ta làm lễ cập kê, tỷ phu trong cơn men say lại xông thẳng vào phòng ta.
Đêm hôm đó, ta bị bịt miệng, đưa vào Hầu phủ.
Đích tỷ nói nàng không thể sinh con, muốn mượn bụng ta dùng một phen.
Một năm sau, ta sinh được một bé trai.
Đích tỷ dẫn ta đến vườn trúc, bốn bà tử giữ chặt ta, bịt miệng lại, chôn sống ta dưới cái hố đã đào sẵn từ trước.
Trước lúc chết, ta chỉ nghĩ mãi một điều — rốt cuộc, một người như ta sống trên đời này có ý nghĩa gì?
Không ngờ, lại có người đào ta lên.
Người đó gầy gò, nhỏ thó, nhưng vẫn cõng ta đi mười dặm đường.
Hắn cởi chiếc áo duy nhất trên người, đắp lên thân thể dính đầy bùn đất của ta, bảo ta phải sống.
Một lão nhân nhặt được ta, đưa ta về nhà.
Từ ngày ấy, ta đổi tên đổi họ, sống dưới thân phận một người khác.
Năm năm sau, quán hoành thánh của ta mở đến tận kinh thành, lại gặp ngay cả nhà đích tỷ đang bị bán đi.
Nàng quỳ xuống cầu xin ta cứu đứa con trai của mình.
Ta chỉ tay sang thiếu niên đang quỳ gối bên kia, lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ cứu nó.”
...
Thiên Mệnh Như Ngã
Giới thiệu:
Năm ta vừa đăng cơ, một linh hồn từ thế giới khác tự xưng là “nữ hoàng công lược” bất ngờ xuất hiện và ch/iếm đ/oạt thân thể ta.
Nàng ta xây dựng hậu cung và si mê nhìn chằm chằm vào những gương mặt tuấn tú.
Nàng ta chế giễu: “Làm nữ đế thì có ý nghĩa gì? Chinh phục thiên hạ không bằng chinh phục đàn ông.”
Nàng ta dùng thân phận của ta để hạ mình, ân cần hỏi han, tỏ vẻ nịnh nọt, đầy vẻ xấu xí với đám nam nhân.
Cho đến khi nhiệm vụ công lược thất bại.
Ta mở mắt.
Tiểu thái giám vội vã chạy đến báo cáo: “Bệ hạ, Chu thị khanh và Liễu thị khanh lại gây sự rồi, người mau đi dỗ dành họ đi ạ.”
“Giet.”
“Người, người nói gì cơ?”.
“Chu Sam và Liễu Phi Chi, ban chet.”
Ta chân trần bước ra từ sau tấm màn màu vàng, ánh mắt khẽ nheo lại.
“Còn cả ngươi nữa.”
TÁI GIÁ VÀO HẦU PHỦ
Năm ta xuyên đến cổ đại, đã ba mươi tư tuổi.
Dưới gối chỉ có một cô con gái, vừa mang theo mười dặm hồng trang rực rỡ, gả vào Hầu phủ.
Ta góa bụa đã lâu, vốn chỉ định lặng lẽ nuôi mấy tiểu lang quân xứ Tây Vực, nương nhờ chốn này sống những ngày tháng an nhàn tới bạc đầu.
Nào ngờ nửa năm sau, con gái ta lại khóc lóc viết thư gửi tới:
【Mẫu thân ơi, trong lòng tiểu Hầu gia chỉ có biểu muội bạch nguyệt quang, con ở Hầu phủ bị họ sỉ nhục đến mức bước đi cũng khó, xin mẫu thân nghĩ cách cứu con.】
Vốn dĩ ta chẳng cần tốn chút sức lực gì cũng được làm mẹ, nhưng con gái bảo bối của ta, sao có thể để người ta muốn bắt nạt là bắt nạt?
Thế là ta thu dọn hết thảy gia sản.
Ba tháng sau…
Ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, đánh trống khua chiêng, huyên náo như ngày con gái ta xuất giá.
Cũng chính thức — gả vào Hầu phủ.
...
TỲ NỮ THANH HÒA
Năm đại nạn hoành hành, phủ Trấn Quốc công thu mua nha hoàn xung hỷ.
Bát tự của ta hợp mệnh.
Chỉ năm lượng bạc, phụ thân liền hớn hở đem ta bán đi.
Đêm thứ ba nhập phủ, thế tử gia liền tắt thở.
Đám nha hoàn xung hỷ như ta, toàn bộ đều phải tuẫn táng theo.
Trong linh đường, tử khí nặng nề, ta quỳ gối trên nền gạch lạnh như băng, chẳng khác nào một người giấy đợi châm lửa thiêu.
Không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Sống đến mười sáu tuổi, chưa từng nếm qua vị thịt, chưa từng cài hoa nhung, đến tay nam nhân còn chưa từng chạm, vậy mà phải chết một cách hồ đồ như vậy sao?
Dựa vào đâu?
Chỉ vì ta là cỏ dại trong bùn, chết rồi còn phải lót đáy quan tài cho bậc quý nhân sao?
Giận dữ bốc lên trong gan.
Dù sao cũng là cái chết, làm quỷ cũng phải nếm thử mùi đời một lần.
Ta bóp mở đôi môi lạnh băng của thế tử, cúi người xuống — hung hăng truyền mấy ngụm khí vào đôi môi tái nhợt ấy!
Môi hắn như băng vụn, vẫn còn vương chút mùi thuốc.
Dẫu có làm quỷ, cũng chẳng thiệt thòi.
Chính lúc ta còn đang thưởng thức hương vị ấy, cổ họng của vị “người chết” kia khẽ động.
Ngay sau đó,
Lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng một cái!
Ta… ta vậy mà thật sự… đã dùng một nụ hôn… cứu sống thế tử gia tôn quý này rồi sao?!
...
TRANH GIÀNH HƯƠNG HỎA
Ba mẹ tôi thuộc kiểu hôn nhân “hai đầu”:
Anh trai theo họ ba, chị gái theo họ mẹ.
Họ chỉ hết lòng bảo vệ đứa con mang họ mình, còn tôi — đứa con thứ ba ngoài ý muốn, thì chẳng ai dám thương nhiều.
Cái họ của tôi phải rút thăm mới định ra được.
Họ còn thường xuyên nhắc tôi:
“Anh chị con vốn dĩ có quyền hưởng mọi thứ trong nhà. Chỉ cần cho đi ít một chút, tụi nó sẽ thấy mình mất mát rồi.”
Thế nên, mỗi khi anh trai học hành sa sút, ba liền cắt lớp học thêm của tôi.
Khi chị gái bị chê mập, mẹ lại bớt tiền sinh hoạt của tôi.
Họ lấy việc chèn ép tôi để chứng tỏ rằng họ vẫn đặt nặng cái gọi là hương hỏa dòng họ.
Nhưng hai mươi sáu năm sau, chị gái được chẩn đoán không thể mang thai, anh trai thì phát hiện vô sinh.
Trong ba anh chị em, chỉ có tôi là có thể sinh con.
Ngày tôi sinh, ba mẹ vội vã chạy tới bệnh viện thăm.
Biết rõ ý đồ của họ, tôi ôm con trong lòng, mỉm cười đầy ẩn ý:
“Cục cưng à, sau này ai mua nhiều nhà, nhiều xe hơn cho con, thì con theo họ người đó nhé?”
...
NHẶT NAM NHÂN TRONG ĐIỀN VĂN
Xuyên vào một truyện điền văn cổ đại, trong hai năm ta đã nhặt được ba nam nhân. Cứ ngỡ sẽ có lao động miễn phí cùng nhau cuốc đất, nuôi thêm cá và trồng thêm rau , ai ngờ giữa chừng ba kẻ này bệnh tình khỏi hẳn, liền biến thân thành Hoàng tử, Ngự Sử và Tiểu hầu gia.
Sau khi khôi phục ký ức, họ đều muốn làm nên đại nghiệp, mở miệng là quyền lực hoàng gia, ngậm miệng là công danh sự nghiệp.
Lúc rời đi còn nắm tay ta, chỉ trời thề đất, nói rằng sau này nhất định sẽ mang tam môi lục lễ quay về cưới ta làm thê.
Khoan đã, dừng lại khoảng chừng năm giây!!!!
Đây không phải là một truyện điền văn thôi à?
Thế giới này không có một kẻ bình thường nào, có thể cùng ta an phận làm nông sao?
Cách Ly Cảm Xúc
Phát hiện Phó Hoài ngoại tình, anh ta không hề hoảng loạn, cũng chẳng phủ nhận.
Chúng tôi trao đổi, ly hôn, bình thản như chưa có gì xảy ra.
Trên đường đi làm thủ tục ly hôn, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi anh ta.
“Vì sao… anh nhất định phải tranh giành căn nhà tân hôn của chúng ta?”
“À cái đó à.”
Phó Hoài nói chuyện một cách nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Thanh Thanh ghen, nhất định phải tự tay xóa đi dấu vết tôi từng ở bên người phụ nữ khác thì mới đã.”
Anh ta lắc đầu, giọng có chút buồn cười pha nét cưng chiều.
“Đồ trẻ con.”
Tôi sững vài giây.
Nhìn khuôn mặt anh ta rạng rỡ vì sắp được ly hôn với tôi.
Tôi vung túi, đập vào người anh ta khiến mũi anh ta chảy máu tung tóe.
TÔI TÊN LỘC XÁN, XÁN TRONG XÁN LẠN
Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ tôi gọi cho tôi trong tiếng khóc nức nở.
Bà nói em trai tôi đánh mù một bên mắt của bạn cùng lớp, gia đình không có tiền bồi thường.
Bà bảo tôi về nhà, gả cho người đàn ông mà họ đã chọn sẵn.
Tiền sính lễ sẽ dùng để đền bù.
Bà nói bà sinh ra và nuôi nấng tôi, lần này tôi giúp lại, coi như trả hết nợ.
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Vì sao tôi phải trả ơn bà?”
“Nếu không muốn sinh ra tôi, thì ngay từ đầu bà đừng có lên giường với ba tôi chứ.”
...
KHÔNG PHẢI DỄ MÀ ĐƯỢC TRỜI XANH ƯU ÁI, PHẢI SỐNG CHO ĐÁNG KIẾP TRỌNG SINH
Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.
Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.
Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.
Còn chồng cũ thì sao?
Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.
Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:
“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”
Lời nói thẳng đến đau lòng.
Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.
Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.
Còn bây giờ ư?
Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.
Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.
...
Thái Tử Phi Đổi Mệnh
Từ nhỏ, đại tỷ ta đã được nuôi dưỡng như một Thái tử phi tương lai.
Phụ mẫu thì thiên vị, các đệ muội thì ỷ lại, ngay cả vị hôn phu vốn khắc chế nghiêm cẩn kia, cũng thường mượn cớ tới tìm ta để được gặp nàng, giải nỗi tương tư.
Đời trước, ta từng dùng cái ch .t ép buộc, cầu chút yêu thương. Đổi lại, chỉ nhận lấy kết cục đôi chân t/àn phế, bị đuổi khỏi phủ, cuối cùng chịu nhục nhã mà ch .t trong tay bọn ăn mày nơi phố chợ.
Đời này, ta sẽ không cam chịu.
Ta muốn tranh, tranh làm Thái tử phi, càng phải tranh cho được quyền lực chí tôn thiên hạ.