Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật

Tôi Không Báo Thù, Tôi Thăng Cấp
Tôi Không Báo Thù, Tôi Thăng Cấp
Nhân viên tài vụ lỡ tay gửi bảng lương vào nhóm công ty.
Tuy rút lại rất nhanh, nhưng mình đã kịp nhìn thấy.
Trong bảng, mức lương của một thực tập sinh “ngồi trực thăng đáp xuống” quá chói mắt.
Ba vạn.
Gấp ba lần lương của mình.
Mình sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía cậu thanh niên đang ngồi đối diện mình, lúc này còn đang thản nhiên chơi game.
Nghĩ một lát, mình lặng lẽ tắt hạng mục đang giúp cậu ta kiểm tra.
Sau đó, bình tĩnh in ra giấy báo nghỉ việc.
Ba năm nay, mình cật lực làm việc ở công ty.
Vậy mà lại không bằng một thực tập sinh “bay xuống” cách đây ba tháng – Lý Thiên Hạo.
Nếu cậu ta thật sự có thái độ nghiêm túc, năng lực xuất sắc thì thôi cũng đành.
Nhưng không, cậu ta rảnh rỗi thì chơi game, đeo tai nghe, mặc kệ tất cả.
Mình nhắc nhở mấy lần, cũng phản ánh với lãnh đạo vài lần.
Đều vô ích.
Thái độ tệ vậy, chắc năng lực cực mạnh?
Không hề.

Sau Khi Thay Huynh Trưởng Xuất Chinh
Sau Khi Thay Huynh Trưởng Xuất Chinh
Tháng thứ hai thay huynh trưởng chinh chiến nơi sa trường, cha mẹ ta lại làm chủ, đem biểu muội gả thay ta.
Đợi đến khi ta khải hoàn trở về, bụng nàng đã mang thai năm tháng.
Trước cổng gia môn, nàng chống bụng, nụ cười e lệ:
“Ban đầu hôn sự sắp kề, mẫu thân ta cũng chỉ bất đắc dĩ, mới đem ta gả cho phu quân.”
“Nay ta cùng Phó lang tình thâm nghĩa trọng, chỉ mong tỷ tỷ rộng lòng tha thứ.”
“Chỉ cần tỷ nguyện ý làm thiếp, Phó lang tất sẽ để tỷ cùng chúng ta bạc đầu giao phó.”
Ta cũng cười, song là nụ cười kiêu ngạo chói mắt:
“Biểu muội nói đùa. Đàn ông mà thôi, muốn thì cho ngươi hết.”
“Nếu chưa đủ, tỷ đây vẫn còn nhiều lắm.”
“…A?”

HOÀNG HẬU LỰC ĐẠI VÔ SONG
Bệ hạ nói muốn tru di cửu tộc của ta, ta mừng rỡ như điên, xách đứa củ cải nhỏ bên cạnh lên: “Triều Chu, con trai chàng đây, có chém luôn không?”

Xuyên làm ác nữ, tôi bị các thú phu nghe thấy tiếng lòng
Bạch Tử Ly trong một lần làm nhiệm vụ triệt phá đường dây tội phạm liền bị rơi vào bẫy và bị hại chết.
Mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, kế bên còn là một người đàn ông đang thở dốc không mặc gì...
Éc! Có ai nói cho cô biết cô đang ở đâu không?
Một cơn đau đầu ập đến, những sự kiện xa lạ liền như tuôn trào vào đầu óc của cô. Thì ra cô đã xuyên đến thế giới thú nhân trong một cuốn tiểu thuyết harem ngược.
* Harem ngược: là thể loại truyện một nữ nhiều nam.
Mặc dù xuyên vào là nữ chính của cuốn truyện nhưng cũng không hề dễ dàng chút nào. Nguyên chủ trong cuốn tiểu thuyết là một giống cái của tộc Bạch Nguyệt Thố ( thỏ trắng cung trăng ). Với cái tỉ lệ giới tính chênh lệch 1/100 này thì giống cái như vàng như ngọc. Huống chi là tộc thần thú Bạch Nguyệt Thố như nguyên chủ. Vì thế mà nguyên chủ tính tình hống hách kiêu kì lại vô cùng độc ác tàn nhẫn. Có thể nói là một ác nữ thứ thiệt.
Bởi thế mà suốt cả cuốn tiểu thuyết, nữ chính luôn bị các thú phu ngấm ngầm trả thù đủ kiểu. Tên cướp vũ trụ khét tiếng - Kỷ Dạ Thần, chú nhỏ nuôi của nguyên chủ cũng là thống soái của đế quốc - Bạc Cận Thâm, đại hoàng tử đế quốc - Tư Đồ Úc Châu, tổng tài bạc tỷ - Phong Vân Kinh,... Tất cả đều muốn làm hại nữ chính.
Bạch Tử Ly cảm thấy đủ rồi, cô không đóng vai nữ chính nữa. Cô thu xếp đồ đạc đi liền đây. Đạo diễn, trả catxe đi, tôi không đóng nữa!!!

BA ĐỜI CHỒNG, NHƯNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HÀNG MẤT GIÁ
Tôi từng kết hôn với hai người đàn ông.
Chồng cũ ngoại tình tinh thần, tôi chủ động ly hôn.
Người hiện tại nghĩ tôi xem anh ta là người thay thế, cũng đòi ly hôn.
Lúc tôi chuẩn bị ký vào đơn ly hôn, cây bút bị Thẩm Dự giật lấy.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt anh ta tối lại, nặng nề nhìn tôi.
“Hôm qua nếu tôi về nhà chậm một chút, anh và người phụ nữ đó định làm gì?”
“Là em sai trước, tôi chỉ đang đáp trả thôi.” – Anh ta cười lạnh.
Những lời biện minh đến bên môi tôi lại bị nuốt ngược vào.
Thôi vậy...
“Ngày mai, chín giờ sáng gặp nhau ở Cục Dân chính, được không?”
Thấy tôi thực sự không có ý níu kéo, Thẩm Dự nghiến răng giận dữ.
“Lại ly hôn, em sẽ là… hàng đã qua tay ba người rồi đó!”
Tôi ngắm nhìn gương mặt trắng trẻo, môi đỏ răng trắng của anh ta, mỉm cười đáp:
“Còn anh thì sao? Đồ hoa tàn liễu úa từng bị tôi chơi qua?”

TA LÀ ĐỘC PHỤ MỆNH CỨNG NHẤT KINH THÀNH
Ta là nữ tử mệnh cứng nhất khắp kinh thành.
Ba lần đính hôn, ba lần đều khắc chết vị hôn phu, khiến ta thành độc phụ không ai dám lấy.
Ấy thế mà Thánh thượng lại ban hôn, gả ta cho vị thế tử thân thể ốm yếu nhất kinh thành – Thế tử phủ Vĩnh Bình hầu.
Mẹ ta lo canh cánh, cha ta thở dài từng đêm.
Trước ngày xuất giá, ta mỗi ngày đều phải hỏi một câu:
“Phu quân hôm nay… đã chết chưa?”
Không ngờ được, câu nói ấy truyền thẳng đến phủ Vĩnh Bình hầu.
Đêm động phòng, vị Thế tử ốm yếu nằm liệt giường suốt mấy năm kia, lại bỗng đứng bật dậy.
Hắn vén khăn voan, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta:
“Nghe đồn phu nhân ngày nào cũng mong bản Thế tử chết sớm siêu sinh, có thật vậy chăng?”

BỐ MẸ MUỐN NHẬN NUÔI TRÀ XANH, TÔI DÙNG MỎ HỖN VẢ MẶT CẢ NHÀ
Khi bố mẹ tôi nói họ muốn nhận nuôi Tống Hàm Hi, tôi biết—câu chuyện đã bắt đầu.
Vào ngày sinh nhật tôi, cô ta thỏ thẻ:
“Thật tốt, Kiều Kiều còn có bố mẹ ruột tổ chức sinh nhật. Còn tôi… bố mẹ đều mất rồi…”
Khi tôi có bạn trai, cô ta nhẹ nhàng than:
“Kiều Kiều có điều kiện, anh ấy chọn Kiều Kiều cũng đúng thôi. Còn tôi, chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu…”
Cứ thế, cô ta từng chút một cướp đi ánh sáng, tình yêu, và mọi người đứng về phía tôi.
Trước khi tôi chết vì tai nạn xe, tôi còn nghe thấy cô ta thản nhiên nói:
“Kiều Kiều chỉ gặp tai nạn thôi mà. Nhưng lễ trưởng thành của tôi cả đời chỉ có một lần…”
Khi mở mắt ra lần nữa, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Tống Hàm Hi—đang rón rén bước vào nhà.
Tôi khẽ nhếch môi.
Phản thao túng, bạn đã biết chưa?

Một Mình Trong Nhà Mình
Một Mình Trong Nhà Mình
Khi ba mẹ ly hôn, ai cũng tranh giành quyền nuôi em gái tôi, còn tôi thì ai cũng sợ dính phải như ôn dịch.
Cuối cùng, tôi bị phán cho về sống với ba.
Mẹ tôi dắt em gái đứng bên cạnh, vừa xem vừa cười khẩy, còn xúi ba tôi:
“Đánh mạnh vào! Đánh ch .t nó đi thì khỏi phải nuôi nữa, đỡ phiền phức!”
Ngay ngày đầu tiên về nhà mới, mẹ kế vừa ôm tôi vừa nói:
“Từ giờ, mẹ là mẹ con. Nghe rõ chưa?”
Về sau, tôi mua cho mẹ kế biệt thự, siêu xe.
Mẹ ruột – người từng bao năm không thèm ngó ngàng đến tôi – lại nằm trên giường bệnh khóc lóc, van xin tôi cứu bà.
Tôi mỉm cười, từng ngón tay gỡ bàn tay bà ra khỏi tay tôi:
“Bà à, cứ yên tâm mà ch .t đi.”

Bị Con Riêng Vu Oan Làm Tiểu Tam, Tôi Phát Điên Thật Rồi!
Bị Con Riêng Vu Oan Làm Tiểu Tam, Tôi Phát Điên Thật Rồi!
Trong buổi tiệc cuối năm của công ty, toàn bộ slide thuyết trình của tôi bất ngờ bị thay thế bằng những bức ảnh thân mật giữa tôi và bố, tổng giám đốc tập đoàn.
Dòng chữ đi kèm là: 【Vạch mặt tiểu tam, thay trời hành đạo!】
Trước mặt toàn thể nhân viên, một đồng nghiệp lớn tiếng buộc tội tôi chen chân vào gia đình người khác, vì tiền mà mất hết liêm sỉ.
Cô ta ép tôi phải xin lỗi, phải từ chức, thậm chí bắt tôi quỳ xuống.
Còn chế giễu tôi:
“Đồ hèn kém vẫn mãi là đồ hèn kém, cái vẻ nghèo kiết xác đó mà cũng mơ quyến rũ bố tôi, muốn bước chân vào nhà họ Giang á? Nằm mơ đi!”
Ngay cả những đồng nghiệp trước đây vẫn thân thiện với tôi, cũng đồng loạt mở livestream.
“Có gan làm tiểu tam, mà không có gan thừa nhận sao?”
Cả đám người điên cuồng chửi rủa, không chỉ đập vỡ chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy gia truyền của tôi, mà còn đánh tôi đến mức chấn động não.
Nhìn chiếc vòng vỡ nát, tôi bình tĩnh quay sang người đàn ông là bố tôi vừa tới và hỏi:
“Nghe nói, bố có ‘con gái mới’ rồi?”

Gã Hàng Xóm Bệnh Hoạn
Gã Hàng Xóm Bệnh Hoạn
Tôi đặt mua một bộ đồ ngủ hai dây trên mạng và dặn shipper để trước cửa.
Tăng ca xong về nhà, bưu kiện chẳng cánh mà bay.
Ngay lúc tôi còn đang thắc mắc thì nhận được tin nhắn từ anh hàng xóm mới.
“Mỹ nữ có gu thật đấy, ngay cả đồ ngủ cũng quyến rũ thế này.”
“Có cần anh giúp mặc không?”
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn để lấy lại đồ ngủ, định cho qua mọi chuyện.
Ai ngờ tên biến thái lại được đà lấn tới, không ngừng khiêu khích sát ranh giới chịu đựng của tôi.
Chuyện do trời thì còn có thể tránh, tự chuốc họa thì đừng trách ai!
Vậy thì… đừng trách tôi ác!