Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
MỘT ĐỜI TRẢ THÙ
A nương giấu ta vào trong 1 hộc tủ bí mật, ta cứ ngỡ người muốn chơi trò trốn tìm với ta.
Nhưng người lại dùng vải bố nhét kín miệng ta, nghiêm giọng dặn dò ta bất luận thế nào cũng không được phát ra tiếng động.
Từ lỗ hổng của hộc tủ bí mật, ta trông thấy một trăm ba mươi hai nhân khẩu Tấn gia ta, cả nhà bị tàn sát, thi cốt máu chảy.
Kẻ cầm đầu là một nam tử bạch y nhã nhặn, Trung Thư lệnh của nước Đại Hạ, Tống Minh.
Hắn dùng chiếc khăn lụa trắng như tuyết lau máu trên kiếm, cười lạnh lùng:
"Một tiện dân hèn mọn, còn vọng tưởng lung lay thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức."
Cho nên, cả gia tộc hắn cũng đáng chết dưới tay tiện dân là ta.
Quyền Lực Tối Thượng
Trước khi gả vào Đông cung, ta biết Thái tử đã có người trong lòng.
Người ấy không phải ai khác, chính là con gái nhũ mẫu của hắn, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, yếu đuối khiến người ta thương xót.
Đêm đại hôn, vốn nên là đêm động phòng hoa chúc của ta, hắn lại dẫn nàng ấy đến Thái miếu, quỳ suốt một đêm.
Hắn khẩn cầu bệ hạ, nể mặt liệt tổ liệt tông, ban cho nàng ấy một danh phận.
Ta không khóc không làm ầm ĩ, chỉ tận tâm giữ bổn phận Thái tử phi, nhờ vậy được bệ hạ yêu mến.
Ngay khi ta mang thai, Thái tử lại muốn cùng người trong lòng phiêu bạt chân trời góc bể.
Ta chỉ an ủi mẫu thân:
“Không sao cả, không có Thái tử thì vẫn còn Hoàng thái tôn; về sau mỗi một đời đế vương, trong huyết mạch đều sẽ chảy dòng máu của nhà họ Thôi chúng ta.”
Trẫm Chính Là Thiên Mệnh
Trẫm Chính Là Thiên Mệnh
Sau khi trở thành Nữ đế, ta thích nhất là ban hôn cho các quần thần.
Con trai độc nhất của Tể tướng, cao tám thước, dung mạo và tài trí đều xuất chúng. Tài năng như vậy, chi bằng ban hôn cho nhũ mẫu của trẫm.
Tiểu tướng quân Hầu phủ, tính tình hào sảng, một tay thương pháp dùng đến tuyệt luân. Nếu không cưới một nữ tử tốt thì thật đáng tiếc.
Thật khéo, trẫm còn có một nhũ mẫu khác.
Chẳng phải tất cả đều không muốn vào cung làm hoàng phu của trẫm sao?
Vậy thì trẫm sẽ hào phóng một chút.
Ban hôn.
Ban hôn hết!
HỈ NỘ VÔ BI
Xuyên vào truyện ngược đã hai mươi năm, ta mới phát hiện Bùi Độ phu quân của ta là một kẻ trọng sinh.
Những lần gặp gỡ từ khi ta đến đây, đều là kết quả từ sự toan tính tinh vi của hắn. Bởi ở kiếp trước của nguyên thân, ta từng nhiều lần hãm hại nữ chính.
Ngay cả việc lấy ta, cũng chỉ vì hắn muốn ngăn ta gả cho nam chính, để thành toàn cho đôi nam nữ chính ấy.
Nguyên thân ta của là một nữ phụ độc ác, tội lỗi muôn trùng, chính là hòn đá chắn lối trên con đường hạnh phúc của nam nữ chính.
Thế nhưng, đó vốn không phải là ta. Ta bây giờ đã cùng nữ chủ kết nghĩa tỷ muội, chuyện gì cũng tâm đầu ý hợp kể hết cho nhau nghe, đối với nam chủ thì tránh né không dám gần, cuối cùng còn gả cho nam phụ, kẻ si tình nhất trong bộ truyện.
Những điều trước đó ta kể đều là thật, chỉ có câu cuối cùng lại là do ta lầm tưởng mà thôi.
Bùi Độ quả nhiên rất si tình, nhưng ta lại quên mất, người hắn một mực si tình, chưa từng là ta.
Cái ngày ta phát hiện quyển sổ ghi chép giấu trong ngự thư phòng, liền vội vàng xuất cung tìm gặp nữ chính.
Bùi Độ hay tin liền gấp gáp đuổi theo. Kiếm hăn tuốt khỏi vỏ, lạnh lẽo áp thẳng nơi sau gáy.
Lưỡi kiếm băng hàn kề sát da thịt, sau tai lúc này chỉ còn lại thanh âm rét buốt của hắn:
“Đứng lại, không được đến gần nàng ấy.”
Thì ra, một Bùi Độ vốn luôn ôn nhu dịu dàng ấy, cũng có lúc tuyệt tình đến thế.
…
LÀ THIÊN KIM THẤT LẠC, TÔI TRỞ VỀ QUẬY ĐỤC NƯỚC NHÀ TÀI PHIỆT
Là đứa con gái quê, từ nhỏ tôi ghen tị nhất với mấy cô tiểu thư nhà tài phiệt.
Chỉ cần vài quả cam rụng xuống đất làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta, một cú điện thoại thôi — cả vườn cam của làng lập tức bị nhổ sạch.
Ấy vậy mà, một ngày đẹp trời, ông trùm tài phiệt tận tay đến tìm tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tối đó, tôi gói ghém mấy bộ quần áo, dắt theo con chó vàng Vượng Tài, vui vẻ chào từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng tiễn:
“Con à, lên thành phố sống cho tốt, đừng về đây chịu khổ nữa.”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Khổ cái nỗi gì!
Một quả đồi ở quê còn rộng hơn cái sân nhà tài phiệt, chưa đủ cho tôi với Vượng Tài chạy vài vòng cho đã.
Tôi lên đó chỉ để đòi tiền bồi thường thôi.
Còn nếu họ không chịu trả… thì đừng trách tôi lật bàn!
THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...
ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ, BỐ ĐƯA CON HOANG VỀ LÀM RẠNG TỔ TÔNG
Tôi trượt đại học, ba đuổi tôi ra khỏi nhà, rồi đưa đứa con riêng về sống chung.
Ông đi đâu cũng khoe:
“Con trai tôi thông minh hơn con gái nhiều!”
Tám năm sau, tôi tốt nghiệp thạc sĩ ngành y, được nhận vào một bệnh viện tuyến đầu trong thành phố.
Còn con trai ông – đứa được ông cưng như vàng ấy – cũng "vinh dự tổ tông", đậu vào một trường 985.
Kết quả là, cả nhà họ đi ăn mừng thì bị tai nạn xe, được đưa thẳng đến bệnh viện… chỗ tôi đang làm việc.
Tôi Đã Nấu Chín Em Gái Rồi Sao?
Khi tôi năm tuổi, tôi dùng chiếc nồi lớn trong nhà để tắm cho em gái.
Sợ em bị cảm lạnh, tôi cố sức nhóm cho lửa dưới nồi cháy thật to.
Giữa chừng, tôi ra ngoài đi vệ sinh, đến khi quay lại thì đã không thấy em gái đâu nữa.
Ngay cả một sợi tóc cũng không còn.
Ngày hôm sau, mẹ tôi bị cảnh sát còng tay bắt đi.
Dân làng đều nói rằng mẹ đã giết chết em gái tôi.
CHỊ GÁI QUA ĐỜI, TÔI DÙNG TÊN CHỊ ĐỂ SỐNG TIẾP
Khi học cấp 3, một tai nạn đã cướp đi sinh mạng của chị gái tôi.
Nhưng khi ký vào giấy xác nhận tử vong, mẹ lại nhìn khuôn mặt giống hệt chị của tôi, rồi viết tên người chết là “Chu Thư Ý”.
Chu Thư Ý là tôi.
Người đã mất là chị gái tôi, tên Chu Thư Âm.
Tôi khóc lóc hỏi bà tại sao.
Mẹ nói: “Bởi vì chính con đã hại chết Thư Âm.”
Anh trai tôi nói: “Cả đời này, em phải chuộc tội thay cho Thư Âm.”
Họ oán trách tôi, căm ghét tôi, giận dữ chất vấn: “Tại sao người chết không phải là mày?”
Cho đến ngày tôi bị chẩn đoán mắc ung thư.
Tôi mang theo sự nhẹ nhõm chưa từng có, mỉm cười hỏi họ:
“Trên bia mộ của tôi, có thể trả lại cái tên ‘Chu Thư Ý’ không?”
Mỹ Nhân Tâm Cơ
Mỹ Nhân Tâm Cơ
Từ khi sinh ra, ta đã không phải là một người hiền lành.
Năm ba tuổi, ta đã dùng trâm cài tóc đ/âm vào mắt tên công tử nhà bên, chỉ vì hắn lén nhìn mẹ ta tắm.
Năm năm tuổi, ta đã phóng hỏa đ/ốt rạp hát, chỉ vì thấy đoàn hát mua bán trẻ con.
Năm mười tuổi, ta lặng lẽ sai người phế gã cháu trai của Ngự sử, ai bảo hắn ta dám trêu ghẹo tỷ tỷ ta giữa phố.
Những chuyện như thế này, nhiều vô số kể…
Sau này, ta gả cho một phu quân tốt, cả nhà chồng đều là người hiền lành. Ta sống trong hậu viện buồn chán đến chet.
Khi sống lại vào ngày Hoàng thượng ban hôn cho ta và tỷ tỷ, ta đã dứt khoát đổi hôn sự với tỷ ấy.
Kiếp trước, tỷ tỷ ta gả vào phủ Quốc công chưa đầy hai năm đã chet.
Tỷ tỷ cũng sống lại, rưng rưng nước mắt nói: “Nhị muội, phủ Quốc công là hang ổ của rắn! Muội không thể gả qua đó!”
Ta vô cùng phấn khích: “Nhưng mà… tỷ tỷ, ta là một hạt giống xấu xa bẩm sinh mà.”