Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Hòa Ly Cùng Chàng
Vào ngày sinh thần bốn mươi của ta, ta khoác một thân y sam đỏ thẫm.
Khi trượng phu đã cùng ta đầu gối tay ấp hai mươi năm – Tiết phụ chi danh, là chàng – đẩy cửa bước vào, câu đầu tiên thốt ra lại là:
“Vãn Vãn.”
Ta sững sờ, trong thoáng chốc, ký ức mờ xa hiện về – biểu muội thanh mai trúc mã của chàng, người thích mặc xiêm y đỏ, nhũ danh cũng gọi là Vãn Vãn.
Một ngụm khí nghẹn nơi ng/ực, khó mà trút xuống.
“Là…Lưu Vãn Vãn? Nàng ta hiện vẫn làm ngoại thất của chàng ư?”
Sắc mặt Tiết phụ lập tức trầm xuống, chàng phất tay đánh đổ mấy hũ ngọc bình trên kệ gỗ đàn hương.
“Miệng miệng đều là ‘ngoại thất’, nàng còn biết đến lễ nghĩa liêm sỉ hay không?”
Nói đoạn, liền sầm mặt rời đi, đóng cửa mạnh đến rung trời.
Đêm đó, nhi tử của ta – Tiết Diễn – đến viện.
Nó chau mày than trách:
“Mẫu thân, phụ thân người hai mươi năm qua chỉ có mình mẫu thân hầu hạ bên mình, người sao cứ mãi vì mấy chuyện xưa kia mà khiến phủ đệ chẳng được yên? Biểu cô cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tiếp theo, nữ nhi Tiết Đình cũng đến.
“Biểu cô vốn là người đáng thương, cả đời trôi dạt khổ sở, nay tuổi đã cao, chỉ mở một tửu quán nhỏ nơi kinh thành mưu sinh. Mẫu thân, người đừng làm khó người nữa.”
TUỔI THƠ TỔN THƯƠNG VÌ MẸ RUỘT, TÔI ĐƯỢC MẸ CHỒNG CỨU RỖI
Tôi và chồng là người cùng làng. Hồi nhỏ, mẹ tôi thiên vị ghê gớm. Có gì ngon hay đồ chơi hay ho, đều dành cho chị gái tôi.
Cùng một quả táo, chị tôi lúc nào cũng cắn một miếng trước rồi mới đưa cho tôi.
Mẹ tôi thường bảo tôi:
“Nó là con bé ăn phân đấy, đừng để ý đến nó.”
Lớn hơn chút, tôi mới bắt đầu suy nghĩ:
“Tại sao người ăn phân lại không phải là tôi?”
Mãi đến lúc mẹ chồng bưng ra đĩa bí đao hầm cà tím, tôi mới thật sự nhận ra: IQ của tôi đã bị xúc phạm nghiêm trọng.
Tôi không biết nấu ăn, lại còn kén ăn.
Mẹ chồng nấu cả nồi to, tôi chỉ ăn đúng một bát nhỏ.
Trong miệng mấy bà cô hàng xóm trong khu, tôi chính là kiểu con dâu nhà người ta “được cưng chiều nên sinh hư, lười biếng ham ăn lại còn kén cá chọn canh”.
Món tủ của mẹ chồng là bí đao hầm cà tím, còn chồng tôi thì phụ việc bằng cách nấu mì trụng nước lạnh. Cả nhà ăn uống vui vẻ lắm.
Nhà tôi ăn uống đơn điệu đến mức hàng xóm có thể đoán chính xác hôm nay bữa cơm nhà tôi có gì.
Dựa vào đồ ăn nhà tôi, bạn có thể cảm nhận rõ sự luân chuyển của bốn mùa.
Tất nhiên, duy chỉ có buổi sáng là không bao giờ thay đổi: luôn là mì. Không hề bị ảnh hưởng bởi mùa nào hết.
Còn các món ăn của mẹ chồng thì mỗi mùa chỉ đổi một món, và chưa tới mùa thì đừng hòng có món đó.
Ví dụ như: mùa đông tôi thèm ăn đậu tằm, thì phải đợi đến… hè năm sau.
Xuân thì có trứng chiên với rau dền và ngò thơm, hè thì có cà tím hầm với đậu que và khoai tây, thu ăn súp lơ, đông thì hầm cải thảo.
Ưu điểm lớn nhất: rẻ mà chắc bụng.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Khi mẹ chồng lại bưng ra đĩa “bí đao hầm cà tím vô địch”, đầu óc tôi lại trôi về những ký ức xa xăm...
GIẢ LÀM BÀ BẦU CÒN MUỐN GIÀNH GHẾ, TÔI PHÁT ĐIÊN TẠI CHỖ
Ghế giường dưới tàu hỏa của tôi bị một người phụ nữ lạ chiếm mất.
“Tôi có thai, chỗ này là của tôi. Cô leo lên trên đi.”
Vừa nói, cô ta vừa lục túi của tôi, lôi ra gói bánh cay (lạp điều) nhét vào miệng.
Nhai hai cái, “phì!” một tiếng, nhổ hết vào mặt tôi.
“Cái quái gì đây? Cay đến con trai tôi rồi! Ba vạn! Thiếu một xu cũng đừng mong về nhà.”
Tôi bật cười.
“Dựa vào đâu? Dựa vào việc cô hạ tiện à?”
Cô ta gào lên, tát thẳng vào mặt tôi.
“Mày dám chọc bà bầu? Đồ không có giáo dục! Tao thay mẹ mày dạy dỗ mày!
Nhìn cái gì? Không phục à? Thì đánh lại tao xem!”
Tôi vốn rất ngoan.
Thế nên, tôi đấm thẳng vào bụng cô ta.
NGƯỜI BÀ CAY NGHIỆT
Mang thai được ba tháng, bà nội chồng tôi tìm tới nhà đặt ra luật lệ.
Bà ta cố tình giec con chó mà tôi nuôi suốt ba năm, rồi đem hầm thành canh để chọc tức tôi.
Trên bàn cơm, bà ta đắc ý khoe khoang:
“Ăn thịt con s/ú/c s/i/n/h lớn lên bằng đồ ăn xịn đúng là thơm ngon~”
Ăn xong, bà ta lại bắt tôi phải quỳ lạy, nhận con rùa mà bà ta nuôi bốn mươi năm làm mẹ nuôi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là… bà ta không biết, nhận mẹ nuôi thì dễ, nhưng tiễn con nuôi đi thì khó đấy!
…
LÝ PHÁN PHÁN TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TOẢ SÁNG
Ba mẹ ruột không cho tôi gọi họ là ba mẹ, chỉ được phép gọi là chú và dì.
Vậy mà sau này, khi tôi đỗ vào Thanh Hoa, họ lại đi khắp nơi khoe khoang:
“Đây là con gái tôi…”
Tôi mỉm cười phản bác:
“Chú dì à, con cái không thể nhận bừa được đâu.”
…
MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!
Mẹ Chồng Tưởng Tôi Mắc Bệnh Nan Y
Mẹ Chồng Tưởng Tôi Mắc Bệnh Nan Y
Mẹ chồng tưởng tôi bị bệnh nan y, khuyên chồng tôi đừng chữa trị, bảo đi cưới vợ mới.
Tôi đồng ý ngay: “Để con giới thiệu cho anh ấy một cô tiểu thư nhà giàu.”
Bà vui mừng khen tôi hiểu chuyện.
Vài hôm sau, tôi dắt về một cô dì ngoài năm mươi, quay sang nói với ba chồng:
“Ba, đây là người mới con tìm cho ba.”
Mẹ chồng sững sờ đến trợn mắt, há hốc mồm.
THIÊN KIM THẬT BỊ VỨT BỎ
Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện ôm nhầm con lại xảy ra trên chính người mình.
Khi ba mẹ ruột dắt theo cô gái kia tìm đến thì tôi đang xách gậy, ngồi trong hẻm hút t/h/u/ố/c với một đám lưu manh.
Bọn họ ch/ec lặng.
Tất cả theo bản năng đứng ra che chắn cho người con gái có dáng vẻ yếu ớt, hiền lành, ngoan ngoãn kia.
…
A Tú
Ta là một tiểu cung nữ không chút tiếng tăm trong cung, không quyền không thế, mặc người bắt nạt, niềm hy vọng duy nhất là đến tuổi được xuất cung.
Trớ trêu thay, trong cung của Quý phi bị mất đồ, cuối cùng lại đổ tội lên đầu ta.
Trượng côn cứ thế quất xuống người ta, cuối cùng ta bị ném ra khỏi cửa cung trong tình trạng m á u me đầm đìa.
Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta đưa tay níu lấy tia hy vọng sống đi ngang qua:
"Cầu xin công công... rủ lòng thương nô tỳ."
Sau này, người đã đưa ta trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của vương triều.
Trong tẩm điện, người ôm ta từ phía sau:
"Nương nương muốn gì cũng đã có được rồi, vậy thứ mà nô tài muốn, nương nương có phải cũng nên cho rồi không?"
---
1.
Khi cung của Quý phi bị mất một cây trâm ngọc, tất cả hạ nhân trong cung đều bị gọi đến để tra hỏi.
Ta bị người khác chỉ điểm là đã vào cung Quý phi quét dọn vào giờ Ngọ, nhưng ta chưa từng bước vào tẩm điện của người, thậm chí còn không biết cây trâm ngọc người đánh mất có hình dạng ra sao.
Nhưng người quyền quý muốn định tội ai, thậm chí chẳng cần đến lý do chính đáng.
Quý phi với đôi môi tô son đỏ thẫm chỉ rũ mắt nhìn gương mặt ta một lát, rồi khẽ cười khẩy một tiếng:
"Trông cũng chẳng phải là một nô tài có tâm tư trong sạch gì."
Vị ma ma bên cạnh Quý phi liền nói đỡ cho chủ tử, liếc xéo ta một cái rồi nghiêm giọng hỏi ta giấu thứ trộm được ở đâu rồi.
Ta vội quỳ xuống cầu xin, miệng nói:
"Cầu xin nương nương minh giám, nô tỳ không hề trộm đồ."
"Ngươi không trộm, chẳng lẽ nương nương lại vu oan cho ngươi chắc?"
"Nô tỳ không dám."
Thân phận thấp hèn, ngay cả biện minh cũng là một cái tội.
Khi Quý phi nương nương muốn định tội ta, đầu ta dập mạnh xuống đất để cầu xin người khai ân.
Ta Là Đại Lừa Đảo
Ta Là Đại Lừa Đảo
Ta sinh ra đã là một kẻ lừa đảo, sống tới ngày hôm nay chỉ nhờ cái miệng.
Khó khăn lắm mới bịa ra được một thân thế trong sạch, trà trộn vào làm nha hoàn cao cấp trong Thẩm phủ.
Thế nhưng chưa kịp hưởng phúc thì cả gia tộc Thẩm thị đã bị quan quân ập vào tịch thu tài sản, giet sạch.
Trong lúc hỗn loạn, ta nghe quản gia nói với một người khác: “Thẩm gia chỉ đang diễn kịch phối hợp với Công chúa thôi, các người đừng làm hại người vô tội.”
Đầu óc ta xoay chuyển nhanh chóng, liền bế cô tiểu thư ngốc nghếch của Thẩm gia bỏ chạy.
“Tên đầy tớ trung thành cứu chủ nhân”, kịch bản này nghe có vẻ hời hơn làm một nha hoàn nhiều!