Trả Thù
Trả thù tập trung vào việc nhân vật chính khiến kẻ ác phải trả giá.
Truyện mới cập nhật
Tôi Không Phải Nữ Chính, Tôi Là Trùm Phản Diện
Khi choàng tỉnh sau một giấc ngủ không hề dễ chịu, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã không còn ở thế giới quen thuộc. Thay vào đó, tôi đang mắc kẹt trong thân xác của nữ chính Bạch Liên Hoa trong một cuốn tiểu thuyết ngược luyến máu chó đã cũ mèm. Theo kịch bản định sẵn, cuộc đời tôi sẽ chìm trong bể khổ, bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần bởi một gã tổng tài bá đạo. Còn nếu dám phản kháng? Một hệ thống bí ẩn sẽ giáng xuống những món quà miễn phí là những cơn điện giật kinh hoàng. Thôi rồi, mơ làm công chúa đâu không thấy, chỉ thấy kịch bản “tôi tớ” hiện rõ mồn một. Thay vì cam chịu làm thảm lót đường, tôi quyết định vùng lên, lật ngược thế cờ, biến mình thành một nữ phụ độc ác. Cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày, chính những kẻ đã gây ra tội ác kia sẽ phải quỳ gối van xin tôi tha mạng.
OANH THỜI
Tân phi mới nhập cung đều phải tới vấn an Hoàng hậu.
Ta ngồi ở vị trí cao, lặng lẽ nhìn Tạ Tương đang quỳ trước mặt.
Gương mặt kia, có bảy phần tương tự ta.
Bởi vì từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của nàng.
Sau này, bệ hạ đích thân tới tẩm cung của ta, chậm rãi nói:
“Oanh Thời, trẫm định lập Nam Phong làm Hoàng hậu. Sắc phong nàng làm Hoàng quý phi, được chứ?”
Ta nhìn hắn, đáy mắt là một mảnh băng lạnh.
...
AI LÀ KẺ HÃM HẠI CHỒNG TÔI?
Lúc 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang tụ tập dưới khu cầu trượt cùng mấy bà mẹ khác trong khu chung cư.
Khu cầu trượt đó nằm ngay dưới cửa sổ nhà tắm nhà tôi, khoảng cách chỉ chừng năm sáu mét.
Theo thói quen, đúng 11 giờ tôi sẽ quay về nhà, hoàn toàn kịp để cứu anh ấy.
Nhưng đúng hôm đó, mẹ bé Huyên Huyên mới mua một chiếc váy, nhiệt tình rủ chúng tôi về nhà chị ấy ngắm thử.
Đến 11 giờ 10 phút, tôi mới cùng con gái về đến nhà thì chồng tôi đã tắt thở từ lúc nào.
Tại đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất lịm.
Ai nấy đều thương xót, thở dài.
Mẹ chồng tôi, bà Lý Ngọc Anh – hiệu trưởng trường tiểu học, lặn lội từ vùng Tây Bắc xa xôi về. Trước bao ánh mắt, bà bước đến chỗ tôi, nét mặt cứng rắn, từng chữ như dao cắt:
“Chính cô là kẻ đã giết con trai tôi!”
...
ĐÁNH CƯỢC
Tôi đã cướp mất vị trí hạng nhất toàn khối của Chu Nhiễm, ngay ngày hôm sau, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô ta liền tỏ tình với tôi.
Cậu ấy mang gương mặt yêu nghiệt khiến người ta phải nghiêng ngả, nhìn tôi và hỏi:
“Đến thế giới của tôi, cùng làm học sinh cá biệt với tôi nhé?”
Tất nhiên là đồng ý rồi.
Tôi gật đầu không chút do dự, hôn lên đôi môi mà tôi đã thèm khát từ lâu.
Sau đó, thành tích của tôi từng chút một tụt dốc, rơi xuống tận chót bảng.
Mà cơ thể của Lục Dực Ninh thì bị tôi ăn sạch từ trong ra ngoài.
Cho đến ngày kết thúc kỳ thi đại học, lần đầu tiên cậu ấy chủ động hôn tôi, rồi nói muốn cùng tôi vào trường cao đẳng.
Tôi biết, đó mới là mục đích cuối cùng cậu ấy tiếp cận tôi.
Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ giơ tờ giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa lên:
“Cảm ơn vì một năm qua đã chơi cùng tôi rất vui.”
“Nhưng tiền đồ quan trọng hơn, tôi không chơi nữa đâu.”
...
QUÝ PHI
Ta có một bí mật.
Từ khoảnh khắc chào đời, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước.
Bí mật ấy, ta vẫn luôn cất giấu trong lòng, chưa từng dám để lộ nửa phần.
Cho đến năm ấy, ta nhập cung làm cung nữ.
Các tỷ muội trong cung rỉ tai dặn dò: tuyệt đối chớ chọc vào Thẩm Như Vân – Thẩm Quý phi.
Nàng ta là kẻ độc ác tàn nhẫn, người chết trong tay nàng nhiều không kể xiết.
Ta không tin.
Bởi vì ta từng trông thấy chân dung của Thẩm Như Vân.
Cũng chính lúc ấy, ta nhận ra – kiếp trước nàng chính là con gái của ta.
Khi ta chết, con bé mới vừa tròn mười tuổi.
Ta muốn làm rõ, vì cớ gì mà một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến thế, lại trở thành ác quỷ khát máu như thế này…
...
Quay Lại Năm 1977 Tôi Rời Bỏ Gia Đình Tra Nam
Thanh mai trúc mã của tôi vì trong lúc cứu người đã ra tay quá nặng, lỡ tay giec người, bị kết án mười năm t/ù.
Trước khi vào trại giam, anh ấy nhờ tôi chăm sóc bố mẹ anh.
Tôi cứ tưởng…
Đó là vì anh xem tôi là vợ tương lai, nên mới tin tưởng giao phó trọng trách lớn như vậy.
Tôi cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu đồng ý.
Mười năm tiếp theo, tôi sống cẩn thận từng li từng tí, làm lụng vất vả, không hề than oán, dốc lòng phụng dưỡng cha mẹ anh.
Thậm chí, vì để chữa bệnh cho mẹ anh, tôi đã đi bán máo… rồi bán cả thận…
Chỉ để giữ lời hứa với anh năm xưa.
Nhưng không ngờ…
Anh ta năm đó căn bản không phải lỡ tay giết người, mà là tự nguyện đi t/ù thay người khác.
Ra tù rồi, anh ta không chỉ mang về mười vạn tệ, mà còn dắt theo một người phụ nữ… và một đứa trẻ mười tuổi.
“Hề Hề, cảm ơn mười năm qua em đã chăm sóc bố mẹ thay anh.”
“Đây là một nghìn tệ, coi như là tấm lòng của anh cảm ơn và bù đắp cho em.”
“Sau này, em sẽ vẫn là em gái ruột của anh.”
Tới lúc đó tôi mới hiểu, năm đó tôi đã hiểu lầm.
Anh ta chỉ đơn giản là nhờ tôi chăm sóc bố mẹ, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy tôi.
Nhưng suốt bao năm qua, tôi đã vì gia đình anh ta mà hao tổn tâm huyết, thân thể tàn tạ, sức khỏe suy sụp…
Một nghìn tệ thì bù đắp được gì?
Cuối cùng, tôi vì bệnh nặng và uất ức mà phun máo chec ngay tại chỗ.
Khi mở mắt ra lần nữa…
Tôi quay về đúng ngày anh ta nhờ tôi chăm sóc bố mẹ…
…
Trọng Sinh Vả Mặt Chị Gái Vô Liêm Sỉ
Tôi đã cover lại ca khúc của người chị và bất ngờ vụt sáng thành ngôi sao trên mạng.
Sau khi danh tiếng vươn xa, tôi gần như chiều theo mọi khao khát của chị. Dâng tặng chị những món hàng hiệu xa xỉ, siêu xe đắt đỏ, biệt thự nguy nga tráng lệ.
Thế nhưng, chỉ vì một lời châm biếm từ nam thần màn bạc rằng chị không sánh bằng tôi, chị đã âm thầm ôm mối hận sâu đậm trong lòng.
Vào chính ngày tôi đăng quang Nữ hoàng Âm nhạc, chị lao vào phòng nghỉ riêng của tôi, rút lưỡi dao lam sắc lẻm cắt đứt thanh quản tôi:
"Nếu không nhờ bản nhạc của tôi, cô dựa vào đâu mà nổi danh? Chiếc cúp này vốn dĩ phải thuộc về tôi!"
Sau khi tôi trút hơi thở cuối cùng, chị cũng tuyệt vọng kết liễu đời mình.
Điều kỳ diệu là, cả hai chúng tôi đều được tái sinh về lớp học âm nhạc năm nhất đại học.
Chị nhanh nhạy giành trước tôi một bước, cất cao giọng hát bản nhạc của mình.
"Lần này, đến lượt tôi xưng bá trong làng giải trí, còn cô chỉ xứng làm bóng mờ phía sau tôi."
SAU ĐÓ TA ĐÃ TRỞ THÀNH QUÝ PHI
Ta vốn là một tiểu cung nữ chuyên làm tạp vụ trong lãnh cung.
Hôm nay, có một nữ nhân điên dại bị đưa vào, miệng không ngừng lặp đi lặp lại rằng mình là Hoàng Quý phi.
Ta không tin, chỉ khuyên nàng nên nghĩ thoáng một chút.
Nào ngờ, nàng bất chợt nắm lấy tay ta.
“Nếu ngươi có thể làm Quý phi, ngươi có muốn làm không?”
Ta vừa thấy nàng buồn cười, vừa thuận miệng đáp: “Muốn chứ.”
Nàng cười khẽ: “Vậy ta sẽ dạy ngươi.”
“Dạy ngươi cách chiếm lấy thánh tâm, dạy ngươi cách tranh đấu với đám nữ nhân kia.”
Về sau, ta thật sự trở thành Quý phi.
Ngày được sắc phong, ta dịu giọng dặn dò cung nhân:
“Đem nàng hỏa táng đi.”
...
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.
Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.
Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.
Hắn nói:
“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”
Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.
Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.
Được thôi.
Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.
Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.
Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.
Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?
...
Huyết Nô Trả Thù
Phụ nữ một khi bị l/ừa đến Myanmar không khác gì rơi vào mười tám tầng đ/ịa ng/ục.
Người có ngoại hình đẹp thường được đưa đến cho mấy tên nhà giàu làm thú cưng, gọi là “bán mặt”.
Còn những người có “mặt tiền” thuộc tầm trung sẽ được đưa đến các quán karaoke và quán bar để làm "tay v/ịn", trong khi người kém sắc thì được đưa đến các khu công nghiệp để thực hiện hành vi luadao, được gọi là "bán mình".
Nhóm còn lại, không có ngoại hình, không có vóc dáng, không có năng lực thì chỉ có thể là “bò sữa” và “gà chọi”.
“Bò sữa” thì đúng như tên, chuyên cung cấp sữa cho bọn nhà giàu, còn “gà chọi” thì sẽ có hai cô gái đánh nhau trong lồng để mua vui cho bọn chúng.
Ngoài ra còn một nhóm khác nữa là “huyết nô”, bán m/áu để thoi thóp qua ngày.
Còn tôi, thậm chí còn không bằng cả huyết nô, chỉ là một "lợn nước" thấp kém nhất...