Trả Thù
Trả thù tập trung vào việc nhân vật chính khiến kẻ ác phải trả giá.
Truyện mới cập nhật
Không Thể Trốn Thoát
Thậm chí các cơ thể của cha tôi đã bị tách rời, các bộ phận đều nằm khắp nơi...
Tay thì nằm dưới gầm giường, chân thì được quăng ra cửa, cả cơ thể đã bị băm từng khúc. Điều đó khiến cho tôi sợ hãi mà khóc thét lên:
“Huhuhu! Mẹ đã làm gì vậy? Tại sao mẹ lại giết chết cha chứ?”
Vẫn đang chìm trong sự bối rối của chính mình, mẹ tôi cũng đã tỉnh lại sau khi nghe thấy tiếng khóc. Bà lúc này, đưa mắt nhìn chăm chăm tôi mà bảo:
“Con có chuyện gì mà con lại khóc vậy?”
Vẫn đang chìm trong sự hoang mang của chính mình, ngay lập tức bà cũng để ý xung quanh mà hốt hoảng:
“Đây... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chồng của mình lại thành ra như thế này?”
Bà, trong sự sợ hãi đến bàng hoàng, vẫn ngồi bất động ở đó. Còn tôi, bởi vì sợ hãi nên cũng đã chạy ra bên ngoài mà đóng sầm cửa lại. Trong khi mẹ tôi lúc này cố gắng đập cửa mà bảo:
“Này con! Hãy mau mở cửa ra đi! Thậm chí những gì con nghĩ không phải là sự thật đâu! Mẹ không có giết chết cha con mà! Mẹ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
Mặc kệ cho những lời giải thích của mẹ mình, nhưng tôi cũng không tin tưởng bà. Trong khi tôi thì cũng đã chạy xuống dưới nhà, nhưng lúc này cánh cửa đã khóa lại. Thậm chí chìa khóa còn nằm trên phòng của mẹ tôi nữa chứ?
Giờ đây tôi trở nên sợ hãi đến tột cùng. Tôi cũng chẳng biết phải làm gì trong tình huống này, hoặc làm sao để lấy chìa khóa để rời khỏi đây. Thậm chí, có ai đó sẽ đến giúp đỡ mình không? Nếu không, tôi sẽ chết ở đây do những gì mẹ mình đã gây ra đối với cha...
Thế là tôi cứ đứng đờ người ra đó. Sau một lát, cũng lên tiếng để gọi mọi người xung quanh đến:
“Có ai không? Làm ơn cứu cháu với! Mẹ của cháu phát điên, giết người rồi nè! Làm ơn hãy cứu cháu với!”
SAU KHI TIỂU THƯ QUA ĐỜI, TA TÁI GIÁ CÙNG CÔ GIA
Ta vốn là nha hoàn của tiểu thư, sau khi tiểu thư qua đời, ta được cô gia nạp làm kế thất.
Hôm nọ ta đến chùa hoàn nguyện, hương vừa thắp lên thì đột ngột tắt ngang.
Vị hòa thượng trông coi lò hương giật mình thất sắc:
“Ngọn hương bị gãy ngang thế này gọi là đoạn đầu hương! Nữ thí chủ, có người đang muốn mượn xác cô để hoàn hồn đấy!"
...
CỬU DI NƯƠNG MẤT TÍCH
Toàn phủ trên dưới đều đinh ninh rằng Cửu di nương đã cùng người mà nàng tư thông bỏ trốn.
Nào có ai hay, thi thể nàng lúc ấy lại đang lặng lẽ nằm gọn trong hòm y phục của ta.
Chẳng bao lâu sau, quản gia bắt đầu lục soát trong phủ…
Chuyện khởi đầu từ việc phu nhân mất một chiếc vòng ngọc, bèn hạ lệnh cho quản gia tra xét khắp nơi.
Ta không dám mở cửa, cũng không dám để ai bước vào kiểm tra.
Bởi vì — trong hòm đựng y phục của ta, chính là một thi thể.
...
XOAY CHUYỂN CÀN KHÔN
Chu Định Uyên là một kẻ xuất thân giang hồ, bỗng nhiên chấp nhận triều đình chiêu an, mà điều kiện hắn đưa ra chính là ban ta cho hắn.
Khi mọi người đều khuyên ta nhận mệnh, hắn lại chạy đến Yên Châu cứu một nữ tử, đó chính là chân ái kiếp trước của hắn.
Giây phút ấy, ta đã xác định, ta cùng hắn vốn là đế hậu tiền sinh, lâm triều nhiếp chính, c.h.ế.t đi rồi lại song song trọng sinh.
Hắn dắt mỹ nhân vào kinh, hoàn toàn không hề che giấu mà nói thẳng:
“Vì để Thừa Quân có thể thuận lợi giáng thế, ta đành miễn cưỡng cưới ngươi thêm một lần. Có thể trở thành công cụ sinh ra người thừa kế ưu tú nhất, đó chính là vận may của ngươi.”
Ta trước mặt hắn đã diễn suốt hơn hai mươi năm vai hiền thê thuận mệnh, cuối cùng lại chính tay tiễn hắn quy tiên, đoạt lấy hoàng vị của hắn.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không biết sự thật, trọng sinh quay về, lại lần nữa cầu hôn ta.
Ta cũng không ngại diễn thêm một màn.
Để hắn hiểu rõ rằng ta chưa bao giờ là kẻ nhu nhược tầm thường, ta từng nắm trong tay đại quyền, chỉ điểm giang sơn.
Xin hãy hoán đổi cuộc đời với tôi
Để duy trì hình tượng thiên kim tiểu thư nhà giàu, tôi đã thuê một căn hầm nhỏ và chạy đôn chạy đáo làm mấy công việc.
Mỗi lần đến trường, tôi đều trau chuốt trang điểm, số tiền kiếm được đều chi vào việc thuê túi xách và quần áo. Cuối cùng, Lâm Y Hiểu đã dùng hệ thống trao đổi cuộc đời với tôi.
Khi bố mẹ từ quê hối hả đến lôi tôi đi gả chồng, tôi hỏi họ: “Nhìn cho kỹ, người các người muốn tìm là tôi sao?”
Tôi quay lưng bỏ đi, phía sau Lâm Y Hiểu khóc thét lên đau đớn “Nhầm rồi” nhưng lại bị chính gia đình mà cô ta hằng mơ ước kéo lên xe.
Bình Luận Tiết Lộ Kịch Bản, Ta Phản Đòn.
Tân nương vừa bước vào cửa, còn chưa bái đường, phu quân đã bắt ta phải dập đầu dâng trà cho tẩu tẩu góa phụ trước.
Còn muốn ta gọi nàng một tiếng
"Tỷ tỷ".
Trong lúc ta còn đang nghi hoặc, trước mặt đột nhiên xuất hiện những dòng bình luận.
【Nếu không phải vì của hồi môn hậu hĩnh của nữ phụ có thể giúp nam chính giải quyết khoản thâm hụt trong phủ, nam chính đã không đời nào cưới nàng ta làm bình thê.】
【Chỉ tội nghiệp cho nữ chính của chúng ta, khó khăn lắm mới chờ được đến ngày có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nam chính, vậy mà còn phải chia sẻ phu quân với người khác.】
【Nhưng nhanh thôi, cha và anh trai của nữ phụ sẽ bị phán tội thông đồng với địch, nữ phụ cũng sẽ bị đày vào quân trung làm kỹ nữ quân đội.】
【Đến lúc đó sẽ không còn ai ngứa mắt nữ chính nữa.】
Lúc này ta mới biết, phu quân của ta, Lục Trạm, muốn trong hôm nay cưới cả hai người thê tử, đón cả tẩu tẩu góa phụ của hắn là Tạ Vãn Ngưng và ta cùng vào cửa.
Mà vị trí chính thê vốn thuộc về ta cũng phải chắp tay dâng cho người khác.
Cơn giận trong lòng ta bốc lên ngùn ngụt, ta lập tức giật phăng khăn hỷ xuống, giơ tay tát cho Lục Trạm một cái bạt tai.
L/ừa đ/ảo, ch/iếm đ/oạt tài sản, hại người mà còn dám giở trò trên đầu ta, hắn coi như đã đụng phải thứ dữ rồi.
GIẢ LÀM BÀ BẦU CÒN MUỐN GIÀNH GHẾ, TÔI PHÁT ĐIÊN TẠI CHỖ
Ghế giường dưới tàu hỏa của tôi bị một người phụ nữ lạ chiếm mất.
“Tôi có thai, chỗ này là của tôi. Cô leo lên trên đi.”
Vừa nói, cô ta vừa lục túi của tôi, lôi ra gói bánh cay (lạp điều) nhét vào miệng.
Nhai hai cái, “phì!” một tiếng, nhổ hết vào mặt tôi.
“Cái quái gì đây? Cay đến con trai tôi rồi! Ba vạn! Thiếu một xu cũng đừng mong về nhà.”
Tôi bật cười.
“Dựa vào đâu? Dựa vào việc cô hạ tiện à?”
Cô ta gào lên, tát thẳng vào mặt tôi.
“Mày dám chọc bà bầu? Đồ không có giáo dục! Tao thay mẹ mày dạy dỗ mày!
Nhìn cái gì? Không phục à? Thì đánh lại tao xem!”
Tôi vốn rất ngoan.
Thế nên, tôi đấm thẳng vào bụng cô ta.
MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!
A Tú
Ta là một tiểu cung nữ không chút tiếng tăm trong cung, không quyền không thế, mặc người bắt nạt, niềm hy vọng duy nhất là đến tuổi được xuất cung.
Trớ trêu thay, trong cung của Quý phi bị mất đồ, cuối cùng lại đổ tội lên đầu ta.
Trượng côn cứ thế quất xuống người ta, cuối cùng ta bị ném ra khỏi cửa cung trong tình trạng m á u me đầm đìa.
Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta đưa tay níu lấy tia hy vọng sống đi ngang qua:
"Cầu xin công công... rủ lòng thương nô tỳ."
Sau này, người đã đưa ta trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của vương triều.
Trong tẩm điện, người ôm ta từ phía sau:
"Nương nương muốn gì cũng đã có được rồi, vậy thứ mà nô tài muốn, nương nương có phải cũng nên cho rồi không?"
---
1.
Khi cung của Quý phi bị mất một cây trâm ngọc, tất cả hạ nhân trong cung đều bị gọi đến để tra hỏi.
Ta bị người khác chỉ điểm là đã vào cung Quý phi quét dọn vào giờ Ngọ, nhưng ta chưa từng bước vào tẩm điện của người, thậm chí còn không biết cây trâm ngọc người đánh mất có hình dạng ra sao.
Nhưng người quyền quý muốn định tội ai, thậm chí chẳng cần đến lý do chính đáng.
Quý phi với đôi môi tô son đỏ thẫm chỉ rũ mắt nhìn gương mặt ta một lát, rồi khẽ cười khẩy một tiếng:
"Trông cũng chẳng phải là một nô tài có tâm tư trong sạch gì."
Vị ma ma bên cạnh Quý phi liền nói đỡ cho chủ tử, liếc xéo ta một cái rồi nghiêm giọng hỏi ta giấu thứ trộm được ở đâu rồi.
Ta vội quỳ xuống cầu xin, miệng nói:
"Cầu xin nương nương minh giám, nô tỳ không hề trộm đồ."
"Ngươi không trộm, chẳng lẽ nương nương lại vu oan cho ngươi chắc?"
"Nô tỳ không dám."
Thân phận thấp hèn, ngay cả biện minh cũng là một cái tội.
Khi Quý phi nương nương muốn định tội ta, đầu ta dập mạnh xuống đất để cầu xin người khai ân.
MỘT ĐỜI TRẢ THÙ
A nương giấu ta vào trong 1 hộc tủ bí mật, ta cứ ngỡ người muốn chơi trò trốn tìm với ta.
Nhưng người lại dùng vải bố nhét kín miệng ta, nghiêm giọng dặn dò ta bất luận thế nào cũng không được phát ra tiếng động.
Từ lỗ hổng của hộc tủ bí mật, ta trông thấy một trăm ba mươi hai nhân khẩu Tấn gia ta, cả nhà bị tàn sát, thi cốt máu chảy.
Kẻ cầm đầu là một nam tử bạch y nhã nhặn, Trung Thư lệnh của nước Đại Hạ, Tống Minh.
Hắn dùng chiếc khăn lụa trắng như tuyết lau máu trên kiếm, cười lạnh lùng:
"Một tiện dân hèn mọn, còn vọng tưởng lung lay thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức."
Cho nên, cả gia tộc hắn cũng đáng chết dưới tay tiện dân là ta.