Trả Thù
Trả thù tập trung vào việc nhân vật chính khiến kẻ ác phải trả giá.
Truyện mới cập nhật
Ta Có Thể Nghe Được Lời Đối Thoại Giữa Nữ Tử Xuyên Thư Và Hệ Thống
Lần trọng sinh này, ta xuất hiện ngay giữa yến tiệc trong cung.
Đứng bên cạnh ta là vị muội muội thứ xuất. Nàng rõ ràng môi không hề mấp máy, song bên tai ta lại vang lên một giọng lạnh lẽo vô tình:
【Ký chủ, nếu lấy trăng làm đề, chi bằng chọn bài Tĩnh Dạ Tư? 】
“Đồ ngu, bài thơ ngắn ngủn như thế, làm sao bổn cô nương có thể kinh diễm toàn trường, đè bẹp nữ chính? Mau đổi cho ta một bài dài hơn!”
【Vậy thử Thủy Điều Ca Đầu của Tô Thức? 】
“Bài này thì miễn cưỡng tạm ổn.”
Nữ tử xuyên thư lập tức cầm bút, hạ xuống từng nét chữ.
Chỉ là, nàng đâu biết, toàn bộ cuộc đối thoại cùng “hệ thống” trong đầu kia, ta đều nghe được rành rọt.
Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa
Sau khi ch.ết, y mới biết nữ nhân mình yêu suốt mười năm, Thẩm Yên Nhiên, thực ra là nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm.
Còn y chỉ là nam phụ si tình, hết lòng bảo vệ nàng ta nhưng chẳng bao giờ nhận lại được tình cảm.
Nàng ta bị nam chính dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, y là người an ủi.
Nàng ta khóc vì nam chính, y đưa đi giải khuây.
Nàng ta phạm lỗi bị truy nã, y bất chấp nguy hiểm cho gia tộc để đưa nàng ta bỏ trốn.
Nhưng khi nàng ta và nam chính “yêu lại từ đầu”, y vì từng nhiều lần giúp đỡ nàng ta mà bị nam chính dùng quyền thế chèn ép đến mức mất mạng.
Lúc đó, nàng ta chỉ đứng nhìn y, lạnh lùng nói:
“Lục Vân Chu, vốn dĩ ta và huynh không nên qua lại, là tại huynh cứ bám riết lấy ta.”
ĐÊM TRƯỚC NGÀY CƯỚI, HÔN PHU CÙNG MỐI TÌNH ĐẦU TẠM BIỆT TRÊN GIƯỜNG
Trước đêm cưới, Hà Dật lái xe mấy trăm cây số trong đêm để đi gặp mối tình đầu.
Hai người vì muốn “tạm biệt tiếc nuối”, đã ở riêng với nhau suốt cả đêm.
Hôm sau, ngay tại hôn lễ, anh ta nhìn tôi đầy thâm tình:
“Từ nay trái tim và cơ thể anh đều thuộc về em.”
Tôi:
“Ờ, anh coi tôi là thùng rác tái chế chắc? Thứ gì bẩn thỉu cũng mang đến.”
Trăng Tàn Mới Thấy Sao
Tôi thi đại học được 630 điểm, bạn trai được 400 điểm, hắn muốn tôi cùng hắn học ở một trường dân lập hạng ba.
Ra trường cùng nhau vào khách sạn bưng bê bát đĩa.
Với một bộ não yêu đương nặng độ, "tôi" đã đồng ý.
Ngành quản lý du lịch ra trường chỉ có thể làm phục vụ khách sạn và hướng dẫn viên du lịch? Đó là với người bình thường thôi!
Còn nhà tôi? Chỉ là dưới tên tôi có vài trăm khách sạn mà thôi!
Thời Gian Không Quay Lại
Chu Duệ chết vào ngày kỷ niệm chín năm kết hôn của chúng tôi.
Cảnh sát nói, khi gặp tai nạn, anh vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn định tặng tôi.
Trong đám tang, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, bụng lại nhô cao. Đôi mắt nhìn tôi chứa đầy hận ý.
Cô ta nói:
"Tôi và Chu Duệ đã ở bên nhau sáu năm. Nếu không có cô, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi."
"Bây giờ, con tôi cũng chẳng còn cha nữa."
Nói xong câu cuối cùng, cô ta bất ngờ lao tới, đẩy tôi từ cửa sổ xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về sáu năm trước đúng ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi. Cũng chính là ngày Chu Duệ gặp cô ta.
MAI HOA ĐỒ
Sống lại một đời, ta thề sẽ không bao giờ làm thê tử của Cận Tử Hằng nữa.
Năm xưa, một lần rơi xuống hồ được chàng cứu, ta ngu muội coi đó là thiên định, một lòng một dạ, không phải chàng thì không gả.
Ta dốc hết tâm huyết nâng đỡ, để chàng trở thành vì tinh tú sáng rực nhất Đại Cảnh triều.
Nhưng ánh sáng ấy, chàng chỉ dành để chiếu rọi đường vào cung của đường tỷ, vì nàng mà bày mưu tính kế, hao tâm tổn trí.
Đến cả khi ta bị đường tỷ đẩy xuống nước, chết đuối ngay mùa hoa rực rỡ, chàng cũng chỉ ở cách một bức tường, tâm tâm niệm niệm tìm cho nàng một bó hoa đẹp…
........
TRIÊU TRIÊU TUẾ TUẾ
Văn án:
Ta cùng với khuê mật xuyên không về cổ đại.
Nàng gả cho đích thứ tử phủ Hầu, còn ta lại gả cho trưởng huynh của hắn.
Tưởng đâu nắm trong tay kịch bản sủng văn ngọt ngào, ngày ngày ân ái mặn nồng, sống cuộc đời không biết xấu hổ là gì.
Cho đến khi hai huynh đệ ấy dẫn về một mỹ nhân, tối hôm đó liền đem cả hai chúng ta tống vào từ đường quỳ gối chịu phạt.
Chà chà! Đúng là mùi ngược văn bốc lên rồi đây!
Khuê mật vừa gặm móng giò vừa nức nở:
"Hu hu hu… soái như vậy, ta còn chưa ngủ đủ mà..."
Ta thì cõng theo đống châu báu, cười hi hi ha ha:
"Ra ngoài rồi, ta bao cho ngươi mười người mẫu nam, chơi đến chán thì thôi!"
GIA ĐÌNH CHỒNG TÔI TOÀN LÀ CỰC PHẨM
Mẹ chồng gói rất nhiều bánh sủi cảo, rồi cất đầy trong tủ đông.
Vừa thấy bà ra khỏi nhà, tôi liền đem hết số bánh đó đổ vào thùng rác.
Không ngờ bà đã quay lại giữa chừng, bắt gặp ngay cảnh tôi đang phi tang đồ của bà.
Bà lập tức quay video rồi gửi vào nhóm chat gia đình, vừa khóc vừa kể lể:
“Bánh sủi cảo tôi gói cho con dâu, nó nỡ lòng nào vứt hết vào thùng rác! Nó ghét tôi đến mức này sao?!”
Chẳng bao lâu sau, cả nhà đổ xô đến nhà tôi, người nào người nấy đều hằm hằm giận dữ.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đem hết số sủi cảo còn lại ra luộc, múc mỗi người một bát.
Đến lúc họ vừa ăn vừa mắng, sắc mặt ai nấy bỗng thay đổi…
…
KHÚC HÁT NHÂN GIAN
Ta bị đích tỷ hãm hại, bán cho một gã thợ săn nơi thâm sơn cùng cốc.
Nam nhân ấy ngoài việc nghèo túng ra, mọi thứ đều tốt.
Đối với ta lại càng không có lời nào để chê, ta bảo hắn sang đông, hắn tuyệt chẳng dám sang tây.
Về sau, ta dẫn hắn một đường giết về kinh thành.
Đích tỷ vừa khóc vừa gào lên:
“Lẽ ra ban đầu ta nên giết ngươi cho rồi!”
Ta vô cùng tán thành:
“Chỉ là do ngươi diệt cỏ mà không diệt tận gốc, mới để ta gặp gió xuân mà sinh sôi trở lại.”
Vậy nên — Tất cả đều phải chết.
...
ĐÀO SÁT
Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.
Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:
“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”
Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:
“Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”
Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.
Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.
Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.
Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.
Nàng ta vỗ tay cười lớn:
“Ngươi quả là một con chó ngoan.”
Phải, ta là chó ngoan.
Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta.
...