Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
Long Phụng Song Sinh
Long Phụng Song Sinh
Ta và ca ca là long phụng song sinh, dung mạo giống nhau như đúc.
Bởi vậy, khi ta giả làm nam nhi, thay ca ca đã tử trận khải hoàn trở về, tẩu tẩu đã sợ đến tái cả mặt.
Nửa đêm, nàng ta leo lên giường của gian phu.
“Chàng không phải nói là hắn ăn vào sẽ chet sao?”
“Không sợ, ta còn có loại thuốc đ/ộc khác.”
Ái chà, không ngờ gian phu ấy lại chính là vị hôn phu của ta.
Ca ca được ch/ôn c/ất với thân phận của ta, nhưng vị Thủ phụ thanh lãnh vốn không hòa hợp với ta từ nhỏ lại đỏ hoe mắt.
Sau này, khi chàng biết được thân phận thật của ta, chàng nghiến răng nghiến lợi: “Ta đã định đoạn tụ rồi, nàng lại lừa ta khổ sở biết bao…”
Đừng Làm Phiền Ta, Ta Cần Yên Tĩnh!
Đừng Làm Phiền Ta, Ta Cần Yên Tĩnh!
Di mẫu vì cứu mẹ ta mà chet đ/uối nơi sông nước.
Mẹ ta vì báo ân, bèn đón biểu muội về phủ nuôi dưỡng, dạy dỗ.
Từ đó về sau, biểu muội đ/oạt lấy mọi thứ của ta. Từ sân viện, trang sức, xiêm y, cho đến thức ăn, quà vặt, đồ chơi nhỏ.
Phàm là ta có, nàng ta đều muốn giành cho bằng được.
Mẹ ta bảo ta phải nhường nhịn nàng.
Ta không chịu.
Nàng ta chọc ta một lần, ta đ/ánh nàng một lần.
Mãi đến khi ta bàn chuyện hôn sự, nàng ta lại đi quyến rũ Lục Mão.
Mẹ ta lại bảo ta nhường nhịn nàng.
Lần này ta cười tủm tỉm đáp: “Được thôi.”
Quý Phi Hóa Điên Rồi!
Quý Phi Hóa Điên Rồi!
Đêm trước khi nhập cung, mẫu thân quỳ khóc nức nở trước mặt ta:
“Tề Nhạc, Hoàng thượng lớn hơn Minh Châu đến những 20 tuổi, làm sao ta nỡ để con bé vào cung chịu khổ chứ? Một khi đã vào đó rồi, cả đời này nó sẽ không thể thoát ra được…”
Lần đầu tiên ca ca bình thản mở miệng nói với ta:
“Minh Châu đơn thuần, không như muội quá sâu sắc, chi bằng để muội thay tỷ ấy vào cung đi.”
Phụ thân chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta, không nói một lời.
Ta nhìn họ, những người được gọi là thân nhân duy nhất của ta, gương mặt không chút cảm xúc:
“Vậy còn ta thì sao? Ta còn nhỏ hơn Tống Minh Châu một tuổi đấy.”
“Chẳng lẽ các người không sợ cả đời ta sẽ bị nhốt trong cung sao?”
Đêm đó, ta nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại — hay là sau khi nhập cung sẽ gi .t ch .t Hoàng thượng, để cả nhà bọn họ có được kết cục di/ệt cửu tộc.
PHÙ MÃN
Năm Thừa Nguyên thứ mười sáu, hạn hán khắp quê nhà.
Dân trong làng lo kế sinh nhai, bắt đầu đem con gái bán ra ngoài.
Những bé gái bị bọn buôn người dắt đi, hoặc bị chặt gân chân, hoặc bị đánh chết giữa đường.
Cha mẹ luôn nói ta là sinh mệnh của họ, nên chẳng nỡ bán đi.
Chỉ vì câu nói ấy, ta ra sức giặt giũ nấu nướng, chẻ củi nhóm lửa, chăm sóc đệ đệ…
Mãi đến ngày Tết năm ấy, nương phá lệ may cho ta một bộ y phục đỏ, bế ta đặt lên xe bò.
Lúc ấy ta mới hay:
Tấm lòng của họ, còn độc ác hơn cả lũ buôn người dưới gầm trời này!
TÔI TRIỆU HỒI BẢN THÂN TỪ THẾ GIỚI SONG SONG Ở THỜI MẠT THẾ
Ngày tận thế ập đến, một số người thức tỉnh Dị năng. Có Dị năng Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cũng có Dị năng Tự Nhiên: Gió, Mưa, Sấm sét, Điện, Băng.
Còn Dị năng của tôi, lại là triệu hồi bản thân ở Thế giới song song.
Tôi: "..."
Dị năng này thì có ích gì chứ? Cho dù bản thân song song của tôi là Hoàng đế nắm quyền, là ngôi sao giải trí hàng đầu, hay là Tổng tài bá đạo đi nữa, đến cái Thế giới tận thế mà mạng người rẻ như cỏ rác này, chẳng phải cũng là cục thịt tươi để dâng lên sao?
Cô bạn thân lại vô cùng phấn khích: "Đừng bi quan thế chứ, lỡ đâu bản thân song song của cậu là một Đại lão tu tiên thì sao?! Lúc đó chúng ta sẽ thắng đậm luôn!"
Thế nhưng…
Lần đầu tiên, tôi triệu hồi ra một cây táo.
Tôi: "?"
Mọi người: "?"
Lần thứ hai, tôi triệu hồi ra một con vượn. Con vượn nắm lấy tóc tôi, liếc ngang ngó dọc, nhảy nhót liên hồi, hưng phấn kêu hừ hừ.
Tôi: "..."
Mọi người: "..."
Lần thứ ba, cuối cùng tôi cũng triệu hồi ra người!
Một cô gái mặc váy trắng xuất hiện, cô ấy trông y hệt tôi, mắt đẫm lệ nhìn chúng tôi, cười thê lương: "Các người là ai, lại là Lệ Như Trân phái các người đến hành hạ tôi sao?"
Tôi: "???"
Mọi người: "..."
Thiếu Gia Gán Nợ
Ngày hôm đó, cậu thiếu gia nhà họ Hạ bị chính cha ruột trói đưa đến biệt thự của tôi để gán nợ.
Cái đầu vốn luôn kiêu ngạo ấy cố chấp ngẩng cao.
Cậu ta tức giận đến mức thề thốt điên cuồng:
“Tôi, Hạ Khê Dịch, cho dù có nhảy từ đây xuống cũng tuyệt đối sẽ không để Trình Kim Chích – con đàn bà già đó – chạm vào một ngón tay của tôi!”
Tôi không có sở thích ép buộc người khác.
Lười biếng bước lại gần, định bảo người thả ra rồi đưa về.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu thiếu gia nhà họ Hạ nhìn rõ tôi, cậu ta đột nhiên im bặt, khuôn mặt đỏ bừng.
Cậu ta lắp bắp: “Thật ra… chạm một cái… cũng không hẳn là không được…”
Thấy tôi chỉ cúi mắt không nói, cậu ta lại vội vàng bổ sung:
“Hai cái… cũng được.”
Tôi đã hợp tác với mẹ kế độc ác của mình.
Mẹ kế không thể sinh con, bị đuổi ra khỏi nhà.
Mọi người đều nói bà ta ác giả ác báo.
Nhưng tôi vẫn nhớ, năm sáu tuổi tôi bị sốt cao, bà kéo xe trượt giữa trời tuyết lớn, muốn đưa tôi đến bệnh viện.
Em Là Ánh Trăng Của Anh
Tôi đã yêu cậu thiếu gia nhỏ của Tập đoàn Giang thị suốt ba năm.
Gia đình anh ta luôn công khai hoặc ngấm ngầm châm chọc tôi:
“Thân phận và địa vị của cô với nó không xứng chút nào.”
“Nghe tôi khuyên một câu, hai người vốn không thuộc cùng một thế giới, nếu cô thật sự yêu nó đến thế…”
“Đợi khi nó kết hôn, cô có thể làm người phụ bên cạnh nó.”
Tôi không thể đồng ý với giá trị quan của giới nhà giàu, và cũng đã mệt mỏi trong những lần dây dưa lặp lại.
Tôi nhắn tin nói lời chia tay với cậu thiếu gia.
Kết quả là, người còn ở Melbourne ngày hôm qua, hôm sau đã đặt chuyến bay đêm về thủ đô chặn tôi lại:
“Tại sao?”
Tôi bịa bừa một lý do:
“Tôi có người mới rồi.”
Vì thế, vành mắt cậu ấy đỏ hoe, nắm chặt cổ tay tôi, run rẩy nói:
“Vậy tôi làm người bên cạnh em, được không?”
CANH DÊ
Phụ thân ta là đầu bếp trứ danh khắp mười dặm tám làng, món dê quay nguyên con của ông nổi tiếng da giòn thịt mềm, hương thơm lan xa khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Sủng thiếp của Nhiếp chính vương nghe được danh ấy, liền sai người truyền chỉ cho phụ thân ta vào phủ nấu ăn, lại còn đích thân căn dặn phải là món dê quay đó.
Phụ thân ta rời đi, đến khi bị người ta vứt ra ngoài, toàn thân ông đã bị lửa thiêu đến cháy đen nứt toác.
Thì ra ả sủng thiếp kia nhất thời nổi hứng, nói muốn ăn một món dê quay không có mùi dê.
Mẫu thân ta biết chuyện, một giọt lệ cũng chẳng rơi.
Chỉ là ba tháng sau, bà dựng một cái nồi lớn ngay trước cổng vương phủ bắt đầu bán canh dê.
…
Cậu Ở Đó, Thanh Xuân Của Tớ
Một cô gái từng đánh mất niềm tin sau chấn thương.
Một chàng trai mang trong mình vết thương không ai biết.
Họ gặp nhau bên hồ bơi cũ – nơi nước và ánh sáng hòa vào nhau, lấp lánh như thanh xuân.
Giữa mưa và nắng, họ học cách yêu, cách tha thứ… và cùng nhau nở hoa lần nữa. 🌸