Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
Chồng tôi – Cao thủ diệt trà xanh
Chồng tôi – Cao thủ diệt trà xanh
Thứ Bảy lại đúng dịp Valentine, tôi nổi hứng bất chợt, định ghé đơn vị của ông chồng thẳng như ruột ngựa – Chu Dật Thâm – đợi anh tan làm rồi cùng nhau đi hẹn hò lãng mạn.
Ai ngờ vừa bước tới cửa văn phòng anh thì bên trong đã vọng ra một giọng nữ cố tình nũng nịu:
“Anh Chu ơi, ngoài trời mưa to quá, tan làm anh tiện đường đưa em về được không?”
Giọng của Chu Dật Thâm đáp lại không một chút do dự:
“Chúng ta ở hai hướng khác nhau, tiện kiểu gì?”
Cô nàng kia rõ ràng không ngờ anh lại thẳng thừng như vậy, lại tiếp tục lải nhải:
“Nhà em gần lắm mà, anh chở em về cũng chỉ mất hai mươi phút thôi. Đưa em về nha anh Chu~”
….
Người Đàn Ông
Mẹ tôi mang thai một đứa em trai.
Khi đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện em trai này mắc hội chứng siêu nam, mọi người đều khuyên mẹ tôi bỏ đi.
Mẹ tôi khóc mà không chịu từ bỏ, tôi hỏi mẹ siêu nam là gì.
Mẹ nói với tôi: “Nghĩa là em trai con là người đàn ông trong những người đàn ông đó, nó sẽ bảo vệ chị gái của nó.”
Tôi mơ hồ hiểu, cho đến năm em trai tôi bảy tuổi, nó cầm gạch đập lên đầu mẹ từng nhát một.
Tôi dường như đã hiểu ý nghĩa của từ “người đàn ông”.
Người Đàn Ông Bệnh Kiều Của Tôi
Bạn thân của tôi dùng ảnh của tôi để yêu đương trên mạng với một gã bệnh kiều.
Sau khi mọi chuyện bại lộ, cô ta chạy trốn.
Còn tôi, trở thành người gánh tội thay, mỗi đêm đều phải dây dưa cùng gã bệnh kiều ấy.
Sau này, bạn thân quay đầu muốn nối lại tình xưa, còn ép tôi nhường chỗ.
Tôi vui mừng khôn xiết, vội vàng thu dọn hành lý để trốn đi.
Nhưng khi tỉnh dậy, tôi lại bị Lục Tẫn Dã khoá chặt trên chiếc giường sắt.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt u ám: “Tại sao lại chạy? Anh đối với em không tốt sao?”
Tôi xoa eo, ấp úng nói: “Yêu anh… mệt eo lắm.”
Nữ trứng
Chị tôi là người được làng mới chọn làm nữ trứng.
Chị không cần làm việc, mỗi ngày nằm trong tầng hầm, há miệng ra là có người đút thịt vào.
Chị bắt đầu ngày càng béo, ngày càng to, nằm trên giường đến nỗi ngay cả nhấc tay cũng không còn sức.
Nửa năm sau, đàn ông trong làng đều bò đến giường của chị.
Sau đó, cứ cách một ngày, chị lại sinh ra những khối cầu trong suốt lấp lánh.
Lúc ấy tôi mới biết, chị tôi đã trở thành nữ trứng.
Nữ trứng, cả đời này ngoài việc ăn, thì chỉ biết đẻ trứng, không chết cũng chẳng được nghỉ.
Cầu xin điều ước
Vì tôi sinh ra xấu xí đến mức khủng khiếp, nên ngay khi vừa chào đời, cha đã ném tôi xuống đất cho chết.
Để ngăn tôi quay lại đầu thai, họ chặt xác tôi ra thành từng mảnh nhỏ, ném vào nơi hoang dã để răn đe.
Hàng xóm thương hại tôi, lén chôn cất.
Nửa năm sau, mẹ tôi lại mang thai.
Cha tôi vui mừng khôn xiết, ông không biết rằng, đứa con trong bụng mẹ vẫn là tôi.
Chị và người rừng
Chị tôi bị người rừng trong núi bắt đi.
Chị mất đi sự trong sạch, tính tình cũng trở nên hoang dại, luôn lè lưỡi ra quyến rũ đàn ông.
Mẹ tôi dùng kim chỉ khâu nhỏ miệng chị lại.
Tôi tưởng bà làm vậy là vì muốn chị được hạnh phúc sau khi lấy chồng.
Không ngờ, mẹ tôi lại ghen với chị, khuôn mặt bà dữ tợn hét lên: “Vốn dĩ người rừng để ý đến tao, là mày cố tình uốn éo quyến rũ hắn!”
“Giờ tao khâu miệng mày lại, để mày không bao giờ nếm được mùi vị đàn ông nữa!”
Không Hồ Sơ Bệnh Án
Không Hồ Sơ Bệnh Án
Tôi bất ngờ giành được giải thưởng năm trăm vạn nhờ bằng sáng chế của mình, định sẽ mang đến một niềm vui bất ngờ cho gia đình vào đúng ngày sinh nhật.
Tôi lặng lẽ mua quà cho từng người trong nhà, rồi đến bệnh viện, chuẩn bị thanh toán toàn bộ chi phí điều trị cho em trai.
Nhưng vị bác sĩ chính phụ trách bệnh án lại khẽ lắc đầu, nhìn tôi nói:
“Trong hệ thống hoàn toàn không có hồ sơ điều trị nào của em cô cả.”
Bạc Mệnh
Bạc Mệnh
Ngày em gái song sinh của tôi hạ táng, Trương Kha ngồi bất động trước mộ ba ngày liền, không ăn không uống.
Cả làng đều cảm thán: đôi uyên ương bạc mệnh, tình thâm duyên ngắn.
Ngay cả mẹ ruột cũng chỉ trích tôi: vì sao nhất định phải cướp chồng của em gái?
Nhưng dường như mọi người đều lựa chọn quên đi một sự thật — Trương Kha đã là chồng tôi suốt ba mươi hai năm.
Nửa đêm, tôi mơ hồ bước ngang qua con đường lớn, một chiếc xe tải lao thẳng đến. Tôi có thể tránh. Nhưng tôi không muốn tránh nữa.
Trương Kha liều mạng đẩy tôi ra, bản thân ngã xuống trong vũng máu.
Hơi thở cuối cùng, anh ta cầu xin:
“Nếu có kiếp sau, xin em trả anh về nguyên vẹn cho em gái.”
Nguyên vẹn? Tôi bật cười như kẻ điên.
Ai ngờ mở mắt ra, tôi lại trở về mùa đông năm 1977 — nơi tất cả số phận bắt đầu bị đảo lộn.
Sau khi kết hôn, tôi trở thành mẹ kế của con trai chồng cũ
Kể từ sau khi tôi kết hôn với Họa Dụ, con trai anh ta liền bắt đầu gây náo loạn không ngừng.
“Người đàn bà xấu xa không cho con ăn cơm!”
“Cô ta không cho quản gia kể chuyện trước khi ngủ cho con nghe!”
“Ba ơi, cô ta bắt nạt con mỗi ngày, hu hu hu…”
Họa Dụ đã quen với những màn ăn vạ vô lý ấy, chẳng thèm để tâm.
Cho đến một ngày, anh bỗng nhận ra đã nửa tháng rồi mình không còn nhận được cuộc gọi “tố cáo” nào từ con trai.
Cảm thấy lạ, buổi tối sau khi xử lý xong công việc, anh chủ động gọi điện dỗ con đi ngủ.
Không ngờ thằng bé vốn dính ba như sam lại tỏ ra hờ hững:
“Ba ngủ sớm đi, mai con còn phải làm bao nhiêu việc ở trường nữa.”
Họa Dụ: “?”
Anh im lặng hồi lâu, trầm giọng nói:
“Ba nhớ trường mẫu giáo của con đâu có việc gì phải làm?”
Đó là trường quý tộc, toàn con nhà quyền quý, được cưng chiều đến tận trời, ai lại bắt bọn nhỏ làm việc bao giờ?
Vợ Giám Đốc Gặp Bà Chủ Tự Phong
Vợ Giám Đốc Gặp Bà Chủ Tự Phong
Tôi đưa mẹ đến khám răng ở phòng nha khoa tư nhân mới mở của chồng tôi.
Mẹ tôi tuổi đã cao, răng miệng lắm vấn đề. Gần đến giờ hẹn, cô y tá trưởng ở quầy tiếp nhận bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Cô ta giật phăng tập hồ sơ bệnh án từ tay mẹ tôi rồi ném mạnh xuống đất.
“Không có tiền thì đừng tới đây khám! Hỏi tới hỏi lui, tưởng đây là chợ mà mặc cả được chắc?”
Cô ta ngẩng mặt, giọng chanh chua:
“Giám đốc Trương của chúng tôi, một phút mấy ngàn, không rảnh phục vụ mấy bà già nghèo hèn như các người đâu!”
Mẹ tôi bị cô ta quát mà mặt mày tái mét, nắm chặt lấy tay tôi, run lên không ngừng.
Tôi tức đến mức toàn thân phát run:
“Cô nói năng kiểu gì vậy? Bệnh nhân hỏi han là chuyện đương nhiên! Gọi viện trưởng của các người ra đây, tôi muốn hỏi xem các người được đào tạo kiểu gì!”
Cô ta khoanh tay trước ngực, cười khẩy đầy kiêu ngạo:
“Gọi viện trưởng à? Tôi chính là sắp thành bà chủ ở đây đấy!”
“Chồng tôi nói rồi, sớm muộn gì phòng khám này cũng là của tôi! Muốn gặp anh ấy? Cô xứng sao?”
Tôi suýt bật cười vì giận. Người đàn ông mà cô ta gọi là “chồng tôi” ấy — chính là người chồng sợ vợ như sợ cọp của tôi.
Tôi còn chưa kịp bấm điện thoại thì cô ta đã nhanh tay hơn, giọng ngọt lịm mà chua loét:
“Anh Kiến Quốc ơi~ anh đến nhanh đi~ Có hai bệnh nhân nghèo đang làm loạn, còn đòi gặp anh nữa đó, mau tới xử lý giúp em nha~”