Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Con Quỷ Đội Lốt Người
Con Quỷ Đội Lốt Người
Bà ngoại bị giải tỏa nhà năm đó, em họ đẩy mẹ nó vào máy xay thịt trong nhà máy.
Khoảnh khắc ấy, tôi liền biết em họ cũng đã trọng sinh.
Đời trước, nó đẩy là mẹ tôi, thảm trạng truyền đến tai một đôi vợ chồng giàu có, tôi được họ nhận nuôi.
Về sau tôi đi du học, kế thừa gia nghiệp, trở thành cô tiểu thư mà nó chỉ có thể ngước nhìn.
Còn nó ghen tị đến phát điên, lăn lộn ở các chốn giao tế, cuối cùng nghiện ngập ma túy mà chết.
Nó tưởng rằng trọng sinh là có thể đảo ngược tất cả, sống cuộc đời tốt đẹp vốn thuộc về tôi kiếp trước.
Nhưng nó không biết, đôi vợ chồng kia vốn chính là cha mẹ ruột của tôi.

NHƯ Ý PHƯƠNG PHI
Nương ta có dung nhan tựa “Tây Thi”, nổi danh trong nghề mổ lợn.
Lên núi nhặt được cha ta khi ấy trọng thương, lại mất trí, rồi cùng người kết làm phu thê.
Năm ta năm tuổi, cha ta khôi phục ký ức.
Trong chớp mắt trở thành tiểu công gia của phủ Bình Quốc Công.
Trước mắt ta bỗng hiện ra mấy dòng chữ:
【Nam chính rốt cuộc nhớ lại tất cả, mau mau thoát khỏi người phụ nhân thô bỉ ấy, Muội Bảo còn đang chờ ở kinh thành.】
【Nam chính vốn là bậc quang minh lỗi lạc, lại bị nữ phụ ác độc nhặt về mà vấy bẩn, chẳng trách phải giết nàng.】
【Cặp mẹ con pháo hôi này còn dám chạy đi gây phiền cho Muội Bảo, tiểu tam nào có mặt mũi thế? Đúng là hai kẻ ngốc.】
Ta hoảng hốt thất sắc, lập tức quay đầu báo cho nương.
Nương cùng ta bàn bạc suốt đêm, quyết ý không làm nữ phụ nghịch mệnh, tự rước họa vào thân.
Cha đã muốn làm kẻ phụ tình, vậy thì lấy bạc bồi thường rồi hòa ly.
Vàng bạc cầm tay, đủ để cưới mười tám kẻ phò mã, tha hồ hầu hạ ta và nương.
Ta cùng nương cười đến híp mắt.
Nào ngờ, phía sau cha ta âm trầm lạnh lẽo.
“Vứt bỏ phu quân, đoạn tuyệt phụ thân, thật là hay lắm, coi ta như đã chết rồi sao?”
“Nói mau, là ai xúi giục các ngươi? Quán bánh bao đầu ngõ, hay sạp bánh nướng cuối phố?”

Xuân Về Muộn Màng
Xuân Về Muộn Màng
Một lần nữa, khi Hách Đình Thâm bỏ rơi tôi vì người yêu cũ, tôi đã chủ động đề nghị l/y h ô.n.
Anh ta mặt đầy khó chịu:
“Quyền nuôi con, tôi sẽ không nhường cho cô đâu.”
Cứ như thể tin chắc tôi sẽ vì con mà mềm lòng.
Tôi mỉm cười:

Từng Là Thê Tử Của Người
Từng Là Thê Tử Của Người
Sau khi bị sủng thiếp được Thái tử yêu chiều nhất đẩy xuống đài cao, ta mất đi toàn bộ ký ức.
Chỉ duy nhất… ta nhận nhầm một bé trai ngốc nghếch là nhi tử của mình.
Cả Đông cung đều cười nhạo ta.
Bảo rằng đầu óc ta đập hỏng rồi, ngay cả con ruột cũng chẳng nhận ra.
Thế nhưng, mỗi lần ta nhìn thấy đứa trẻ tuấn tú lạnh lùng kia bên cạnh Thái tử, trong lòng chỉ dâng lên sự sợ hãi.
Trên đời sao có mẫu thân nào lại e sợ chính con mình?
Gạt người mà thôi.
Ta nhận định, bé ngốc kia mới là nhi tử của ta.
Vậy nên, khi phụ thân của đứa ngốc lặng lẽ quay về, toan bế nó đi, ta cũng liền nhận định —— người ấy là phu quân của ta.
Ta vươn tay, nắm lấy áo y, trong mắt tràn đầy quyến luyến, nhẹ nhàng gọi ra cách xưng hô từng nằm sâu trong ký ức:
“Ca ca, mang thiếp đi…”

Xé Mặt Bạn Trai Cũ Cướp Xe Không Trả
Xé Mặt Bạn Trai Cũ Cướp Xe Không Trả
Sau khi chia tay, bạn trai cũ dọn sạch căn nhà thuê chỉ trong một đêm.
Lớn thì như bộ sofa, bàn trà; nhỏ như xoong nồi chén bát, anh ta không chừa lại cái gì.
Nói không ngoa, trong nhà giờ chỉ còn lại tôi và… mấy bức tường chịu lực.
Ngay cả tiền xu trong ống heo cũng bị anh ta lấy tăm móc ra từng đồng một.
Nhưng điều khiến tôi choáng váng nhất là — ảnh lấy luôn cả xe của tôi!
Bất lực quá, tôi đăng bài cầu cứu cư dân mạng, lập tức nhận được hàng đống bình luận:
【Chị em đừng sợ, đi đòi cùng chị! Chị chưa từng thua khi cãi lộn!】
【Cho em theo với! Em bị thần kinh, có thể phát tác bất cứ lúc nào!】
【Cả nhà em xung phong! Chồng em từng là lính đặc công, em thì mồm mép chửi cực thâm, con gái em khóc rất ghê, nhà có chó dữ, em trai là luật sư, có gì ổng sẽ lo pháp lý, em gái là bác sĩ – biết đánh chỗ nào đau nhất, ông nội bị Parkinson – cần thiết sẽ nằm lăn ra đó!】
【Dắt em theo! Em là tiểu tam chuyên nghiệp, khóc được bất cứ lúc nào, có thể chơi chiêu đạo đức giả! Chị em em có kỹ năng “cà khịa level max”, hai đứa em đi cùng là đủ “đập” vỡ não hắn rồi!】

Oan Gia
Oan Gia
Năm thứ năm sau khi tôi chếc, tên oan gia đó… lại đến thăm mộ tôi.
Tôi và hắn xưa nay không đội trời chung. Tôi hiện nguyên hình dọa hắn:
“Tới mộ tôi cúng bái? Không sợ tôi kéo anh đi theo à?”
Ai ngờ…
Hắn không những không bị dọa sợ, ngược lại còn trừng mắt nhìn tôi, đuôi mắt đỏ ửng.
Một giây sau, hắn run rẩy móc điện thoại gọi cho bác sĩ tâm lý:
“Bác sĩ… tôi không điên. Tôi thật sự thấy cô ấy. Cô ấy bảo nhớ tôi, muốn tôi đi theo cô ấy.”
Tôi:
“???”
Anh dựng chuyện ngay trước mặt tôi đấy à?

Tôi Đã Lén Thay Roi Da Của Chồng Bằng Loại Có Gắn Gai Nhọn
Tôi Đã Lén Thay Roi Da Của Chồng Bằng Loại Có Gắn Gai Nhọn
Phát hiện roi da trong túi chồng, tôi cố nén sự ch/ấn độ/ng và gh/ê tở/m, lặng lẽ thay nó bằng loại có gắ/n g/ai n/họn.
Hôm sau, chồng tôi d/a rá/ch th/ịt n/át, bị người ta đưa thẳng vào bệ/nh vi/ện.

Trang Thứ Ba
Trang Thứ Ba
Trang thứ ba sổ hộ khẩu bỗng dưng có thêm một cái tên.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên xa lạ “Ôn Tử Hiên”, ngón tay khẽ run rẩy theo bản năng.
Mục “Quan hệ với chủ hộ” viết rõ ràng: “Con trai”.
Tôi năm nay 32 tuổi, chưa từng sinh con.

Khi Nhạn Bay Về
Khi Nhạn Bay Về
Cả đời này, ta tính kế trăm bề, cuối cùng cũng đoạt được thân phận thê tử của Thẩm Hàn Chu, nhưng lại trở thành một đôi oán lữ chẳng khác gì kẻ thù.
Trong lòng chàng, người chàng yêu là giả thiên kim đã chiếm đoạt vinh hoa phú quý thuộc về ta suốt mười mấy năm.
Cho nên, chàng hận ta.
Hận ta hại muội muội thanh mai trúc mã của chàng trở thành kẻ ngốc; lại càng hận ta mưu mô độc ác, khiến Thẩm gia diệt môn.
Thế nhưng cuối cùng, người quỳ nơi ngọc cấp trước hoàng cung, dâng cả tính mạng chỉ để đổi cho ta một đường sống…
vẫn là chàng.
Chàng nói:
“Giang Yến Nguyệt, nếu thời gian có thể quay ngược lại—”
“Ta thà rằng ngày ấy chưa từng đưa tay ra với nàng.”
Mở mắt lần nữa, ta trở về năm đó, khi vừa được nhận lại vào phủ Thượng thư.
Trước mắt ta là Thẩm Hàn Chu khi còn trẻ, ánh mắt còn mang nét non nớt, dung mạo dịu dàng ôn hòa.
Kiếp này, ta tha cho chàng.

CÂU CHUYỆN CỦA THẬP NHỊ NƯƠNG
Ngày ta làm lễ cập kê, tỷ phu trong cơn men say lại xông thẳng vào phòng ta.
Đêm hôm đó, ta bị bịt miệng, đưa vào Hầu phủ.
Đích tỷ nói nàng không thể sinh con, muốn mượn bụng ta dùng một phen.
Một năm sau, ta sinh được một bé trai.
Đích tỷ dẫn ta đến vườn trúc, bốn bà tử giữ chặt ta, bịt miệng lại, chôn sống ta dưới cái hố đã đào sẵn từ trước.
Trước lúc chết, ta chỉ nghĩ mãi một điều — rốt cuộc, một người như ta sống trên đời này có ý nghĩa gì?
Không ngờ, lại có người đào ta lên.
Người đó gầy gò, nhỏ thó, nhưng vẫn cõng ta đi mười dặm đường.
Hắn cởi chiếc áo duy nhất trên người, đắp lên thân thể dính đầy bùn đất của ta, bảo ta phải sống.
Một lão nhân nhặt được ta, đưa ta về nhà.
Từ ngày ấy, ta đổi tên đổi họ, sống dưới thân phận một người khác.
Năm năm sau, quán hoành thánh của ta mở đến tận kinh thành, lại gặp ngay cả nhà đích tỷ đang bị bán đi.
Nàng quỳ xuống cầu xin ta cứu đứa con trai của mình.
Ta chỉ tay sang thiếu niên đang quỳ gối bên kia, lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ cứu nó.”
...