Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
NỖI LÒNG CỦA CHỦ MẪU
Phụ thân ta khải hoàn trở về, từ biên cương mang theo một ngoại thất.
Người nói rằng nữ nhân kia đã theo người chịu khổ suốt mười bảy năm nơi biên ải, nay muốn phong nàng làm bình thê.
Mẫu thân ta bình thản gật đầu. Những năm qua, chính bà chủ động thu xếp chuyện nạp thiếp cho phụ thân, mọi việc đều chu toàn, luôn tỏ ra hiền lương rộng lượng.
Phụ thân ngỡ rằng mẫu thân vẫn yêu thương người như thuở ban đầu.
Thế nhưng, mẫu thân nghe xong chỉ khẽ cười:
“Chuyện tình cảm ư? Những gì ta làm chẳng qua chỉ để giữ vững vị trí chủ mẫu mà thôi.”
…
NỖI LÒNG CỦA CHỦ MẪU
Phụ thân ta khải hoàn trở về, từ biên cương mang theo một ngoại thất.
Người nói rằng nữ nhân kia đã theo người chịu khổ suốt mười bảy năm nơi biên ải, nay muốn phong nàng làm bình thê.
Mẫu thân ta bình thản gật đầu. Những năm qua, chính bà chủ động thu xếp chuyện nạp thiếp cho phụ thân, mọi việc đều chu toàn, luôn tỏ ra hiền lương rộng lượng.
Phụ thân ngỡ rằng mẫu thân vẫn yêu thương người như thuở ban đầu.
Thế nhưng, mẫu thân nghe xong chỉ khẽ cười:
“Chuyện tình cảm ư? Những gì ta làm chẳng qua chỉ để giữ vững vị trí chủ mẫu mà thôi.”
…
Nữ chính thức tỉnh
Tôi thức tỉnh ngay khoảnh khắc bị người ta nh/ấn đầu vào chuồng heo!
Tôi là nữ chính của một cuốn sách.
Bố ruột tôi là Thái tử giới Kinh thành, mẹ ruột là Ảnh hậu đang nổi đình đám.
Vừa mới chào đời, tôi đã bị tình địch của mẹ đ/ánh c/ắp và bán đi.
Mẹ tôi uất ức mà qua đời, đến lúc nhắm mắt vẫn không thể tha thứ cho bố.
Tôi phải trốn thoát!
Phải đi cứu mẹ!
Chị Gái Ở Lại Quê, Em Gái Lên Thành Phố – Cả Làng Giàu To
Chị Gái Ở Lại Quê, Em Gái Lên Thành Phố – Cả Làng Giàu To
Ba mẹ tôi lên thành phố làm công nhân, quyết định dùng bốc thăm để chọn đứa nào được theo cùng.
Cuối cùng, tôi được chọn vào thành phố, em gái song sinh ở lại quê, trở thành một đứa trẻ bị bỏ lại.
Mười năm sau, tôi tốt nghiệp Thanh Hoa – Bắc Đại, tương lai rạng rỡ.
Còn em gái tôi, vì tội trộm cắp bị tuyên án 4 năm.
Sau khi ra tò, việc đầu tiên nó làm là chạy đến tìm tôi, ôm chặt lấy tôi lao vào dòng xe cộ:
“Chính chị đã cướp mất cuộc đời của tôi!!”
Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy nó đang giành mất cây thăm của tôi, mặt mày đắc ý khoe khoang:
“Chị ơi, lần này đến lượt em vào thành phố hưởng phúc rồi!”
Tôi chỉ cười nhạt: “Chúc mừng nhé. Đi cho sớm, đừng cản đường làm giàu của cả làng.”
Khi Em Không Còn Cần Anh Nữa
Khi Em Không Còn Cần Anh Nữa
Khi tôi bước ra khỏi sân bay giữa đêm, đã nhìn thấy chồng mình — Cố Yến Lễ.
Anh đang bế trong tay một bé gái chừng bốn tuổi, trên gương mặt anh là nụ cười mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Khoảnh khắc lướt ngang qua anh, tôi hiểu ra —
Chúng tôi, rốt cuộc cũng chẳng thể quay về như trước nữa.
Cố Yến Lễ, lần này… tôi thật sự không cần anh nữa.
Nghịch Tuyết Hồi Xuân
Nghịch Tuyết Hồi Xuân
Ta từ nhỏ thể hàn, lưu lại kinh thành làm con tin mười năm.
Mỗi độ thu sang, thế tử đều đích thân sai người vì ta chế tạo ngân ti than sưởi ấm.
Năm nay không những quên mất, còn ép ta xuống hồ nước lạnh như băng vớt diều cho biểu muội cô độc của hắn.
Trời giá rét, ta phát sốt cao không dứt.
Mẫu thân vốn lên kinh để bàn chuyện hôn sự.
Nhìn thấy ta thân thể suy kiệt đến mức này, đau lòng đến nói không nên lời.
Bấy giờ, Phó Tự mày kiếm mắt lạnh, ngữ khí đầy phiền chán:
“Ta và nàng là chỉ phúc vi hôn, tự nhiên sẽ cưới nàng. Lạn Vương phi hà tất đích thân lên kinh bức hôn?”
“Đợi khi Thanh Hòa khỏi bệnh, ta sẽ cùng nàng thành thân.”
Nhưng hắn không biết,
Mẫu thân lên kinh, là để nghị thân giữa ta và Yến tiểu tướng quân.
Ngay khi ba tháng trước, hắn đưa A Ninh hồi kinh,
Ta liền hiểu, mình nên đổi một vị phu quân khác rồi.
Tàn Hoa Giữa Lửa
Anh trai tôi gửi nhầm tin nhắn cho “tiểu tam” sang điện thoại của tôi.
“Bé yêu, khách sạn Dạ Lý, 12 giờ trưa, nhớ chuẩn bị chiếc váy sa đỏ nhé.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch, nở một nụ cười lạnh lùng. Tôi lập tức nhắn lại:
“Năm triệu, phí bịt miệng.”
Ngay sau đó, anh trai gọi tới.
Vừa mở miệng đã mắng chửi xối xả.
Câu nào cũng là “đồ không biết xấu hổ”, “ngay cả anh ruột cũng lừa tiền.”
Tôi chỉ cười, không phản bác.
Bình tĩnh cúp máy.
Năm phút sau, tôi nhận được thông báo chuyển khoản — năm triệu từ anh ta.
Cùng một tin nhắn:
“Anh xin em, đừng nói với chị dâu. Cô ấy đang mang thai, không dễ dàng gì.”
Tôi không trả lời tin nhắn đó.
Chỉ lặng lẽ chuyển ba triệu cho chị dâu — Chu Tần.
Đợi chị ấy xác nhận đã nhận tiền, tôi mới nhắn:
“Chị mang thai năm tháng rồi đúng không? Giờ chắc chưa thể ly hôn được?”
Chị trả lời rất nhanh:
“Nên tôi đã quyết định bỏ đứa bé. Dù sao, đứa con trong bụng tôi anh ấy cũng chẳng muốn. Còn em? Định làm gì?”
Xuân Tàn Nghiêm Châu
Sau khi đại tẩu bị sảy thai, cả nhà đều quay quanh nàng mà chăm sóc.
Ngay cả phu quân ta – Tề Yến – cũng chẳng ngoại lệ.
Trong bữa cơm, ta không kìm được mà nôn khan một tiếng, sắc mặt mọi người lập tức trở nên vi diệu.
Tề Yến kéo ta ra khỏi bàn, giọng có vài phần do dự:
“A Uyển, chẳng lẽ… lúc này nàng lại có thai rồi sao?”
Mẫu thân chồng cũng theo ra, nắm tay ta dịu dàng nói:
“Nếu con thật sự có thai, ta sẽ sai người đưa con đến trang viện dưỡng thai, kẻo để đại tẩu con trông thấy lại buồn lòng.”
Ta không phản bác, chỉ khẽ cười gật đầu:
“Được, ngày mai con sẽ đi.”
Bởi ta đã sớm mua nhà cửa, ruộng đất ở Nghiêm Châu.
Một người chồng và một nhà chồng như thế, ta đã chẳng còn muốn vướng bận gì nữa.
Ngủ Đủ 100 Lần Rồi Chia Tay
Ngủ Đủ 100 Lần Rồi Chia Tay
Năm đó lúc “thèm” nhất — tôi nửa đêm nhắn cho chồng cũ một tin.
【Chia tay rồi…còn có thể “làm” không bạn?】
Bên kia giây sau đã trả lời:
【Cô gõ ngược chữ à?】
【Tôi không phải loại người đó.】
【Làm bạn thì được, “làm” thì không.】
【Người đâu rồi, giả chếc à?】
……
【Quá hai phút rồi, không rút lại được đâu.】
【Nhà cô hay nhà tôi?】
THIÊN THU TUẾ
Sau lễ cập kê, ta chờ Tằng Minh đến cưới ta.
Chờ suốt ba năm.
Cuối cùng, chờ được tin hắn quỳ ba ngày liền để cầu xin vì một nữ tử cải nam trang đi thi.
Ta chủ động giải trừ hôn ước.
Sau đó, phủ Quận vương tổ chức yến thưởng hoa, chọn vợ cho Tiểu Quận vương.
Các tiểu thư quyền quý chế giễu ta mặt dày đến dự, cười nhạo ta mười tám tuổi vẫn còn đợi gả.
Giữa lúc khó xử, bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp: “Ai mười tám rồi?”
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Quận vương tuấn nhã như ngọc, phong tư như lan.
Trước mắt ta chợt hiện lên hàng chữ: “Buồn cười quá, cuối cùng cũng bắt được một người đã trưởng thành.”
Tiểu Quận vương nhìn ta, khẽ nói:
“Thế tử phi của ta, chính là nàng.”