Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
Gặp Lại Giữa Mùa Mưa Năm Ấy
Sau khi chị gái qua đời, cha mẹ tôi vì không muốn mất đi sự che chở của người đàn ông trong lòng chị – Tư Cảnh, đã cố ý sắp đặt để tôi và anh ta có một đêm hoang đường.
Tôi mang thai, dựa vào đứa bé để lên vị trí, khiến người thừa kế nhà họ Tư buộc phải kết hôn với tôi.
Sau khi con gái ra đời, vì đứa trẻ, tôi và Tư Cảnh cũng xem như hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau như khách.
Cho đến khi người chị gặp tai nạn năm xưa — thật ra chưa hề chết — lại bình an trở về.
May là ngoài đứa con gái còn nhỏ, giữa tôi và anh ta chưa có quá nhiều ràng buộc. Trước khi mọi chuyện được trả về đúng chỗ, tôi chủ động đề nghị ly hôn.
Thế nhưng, anh ta lại không lập tức đồng ý.
“Tiểu Kỳ,” Tư Cảnh nói với tôi, “cuộc hôn nhân này, không phải nhà họ Lâm các người muốn bắt đầu thì bắt đầu, muốn kết thúc thì kết thúc.”
Gia Tài Của Nội
Tôi được bà nội nuôi lớn. Sau khi bà qua đời, bà để lại bốn căn nhà.
Trong di chúc, bà chia cho bốn người cháu trai của bốn chú, mỗi người một căn.
Không hề nhắc đến tôi dù chỉ một chữ.
Chú hai khóc đến không tự kìm được, rồi quay sang nhìn căn nhà nói với tôi:
“Tiểu Nhã, căn nhà này bây giờ là của anh họ con rồi, cho con hai ngày thời gian, dọn ra ngoài đi.”
“Mẹ tôi lúc còn sống thích mặc sườn xám nhất, trong tủ có hơn hai mươi bộ, để lại cho con làm kỷ niệm nhé.”
Tôi rơi nước mắt gật đầu. Tối hôm đó, trong mơ tôi thấy bà nội.
Bà mỉm cười hỏi tôi có trách bà vì không để lại tài sản không. Tôi vừa khóc vừa lắc đầu nói: tôi không cần tài sản, tôi chỉ muốn bà trở lại.
Bà nội xoa đầu tôi:
“Con bé ngốc này, thật biết nói những lời ngốc nghếch, mau dậy mở tủ sườn xám ra đi, bà để lại cho con thứ tốt đấy~”
Căn Hộ Không Người
Căn Hộ Không Người
Căn nhà tân hôn đã bị bỏ không suốt ba năm, vậy mà bỗng một ngày lại nhận được hóa đơn tiền điện 998 tệ.
Tôi chụp màn hình, gửi cho chồng.
Anh ta trả lời rất nhanh:
“Kỳ nhỉ, chắc hệ thống điện cũ bị rò. Ngày mai anh gọi ban quản lý đến kiểm tra.”
Tôi mỉm cười, bình thản nhắn lại:
“Ừ.”
Sau đó, tôi lập tức gọi cho ban quản lý, giọng đầy lo lắng:
“Tôi nghi có rò rỉ khí gas nghiêm trọng trong nhà. Làm ơn ngắt toàn bộ điện, nước, gas ngay và báo gấp cho bên phòng cháy chữa cháy!”
Gác máy, tôi lái xe tới, từ tốn dừng lại dưới chung cư.
Rồi tôi nhìn thấy — chồng tôi, thậm chí còn chưa kịp thay quần ngủ, đang luống cuống ôm một người phụ nữ bụng bầu hớt hải chạy ra khỏi tòa nhà.
Cầu phật
Ta vừa trải qua một giấc mộng kỳ quái.
Trong mộng, vị hôn phu bệnh tật ốm yếu đã l/ừa g/ạt ta viết xuống tờ cam kết trọn đời không tái giá.
Ta giữ trọn tiết hạnh, ở vậy hầu hạ mẹ chồng, nuôi dưỡng em chồng, em gái chồng khôn lớn.
Song, khi tuổi cao sức yếu, chúng lại đ/ánh đ/ập, mắng nhiếc ta, rồi đuổi ta ra khỏi nhà.
May thay, vị tú tài q/uè nhà bên đã cưu mang ta, tận tình chăm sóc, cho đến ngày ta trút hơi thở cuối cùng.
Choàng tỉnh giấc, ta bừng mở mắt!
Vị hôn phu đến tìm ta, sau những lời thổ lộ ân ái mặn nồng, hắn lại từ trong tay áo rút ra một tờ cam kết không tái giá…
Thứ đệ của ta thiện lương như Bồ Tát
Thứ đệ của ta có tâm địa thiện lương như Bồ Tát.
Hắn thương cho cô nương bán trà nặng gần hai trăm cân lại xấu như ma chê quỷ hờn không ai thèm cưới, liền khiến ta nhận lấy tú cầu của nàng, buộc ta phải cưới nàng làm thê tử.
Ta không muốn, nữ tử kia liền đưa ra chứng cứ xác thực rằng chúng ta đã tư thông, làm loạn đòi quyên sinh để tìm trong sạch.
Ta bị mọi người thóa mạ, đành phải thành thân cùng nàng ta, nào ngờ đến đêm tân hôn lại biết nàng ta đã mang thai ba tháng, bị nàng ta gi.ết người diệt khẩu.
Thứ đệ chiếm gia nghiệp của ta, cưới người trong lòng, trở thành thủ phủ đệ nhất kinh thành người người ngưỡng mộ.
Lần nữa mở mắt ra, ta trở lại ngày thứ đệ cười tủm tỉm đưa quả tú cầu kia cho ta.
Từ Bạn Cùng Bàn Đến Bạn Đời
Trong buổi tụ họp, có người hỏi:
“Lục Tư Yến có đến không?”
“Nguyễn Nhu Nhu, hai người không phải đã ngồi cùng bàn suốt hai năm sao?”
Ngón tay tôi khựng lại: “Không biết, chúng tôi… không thân.”
“Cũng phải thôi, Nguyễn Nhu của chúng ta là cô gái ngoan, còn Lục Tư Yến thì đánh nhau, đua xe, trốn học. Hai người mà thân nhau mới lạ đấy!”
Không ai biết, chàng trai từng đánh nhau, trốn học ấy đã từng quỳ xuống cầu xin tôi đừng chia tay.
Năm đó, tôi lén thay đổi nguyện vọng mà không cho anh biết, từ đó về sau, chúng tôi không còn gặp lại.
Sau này, tôi bị anh giam cầm trong một góc không người.
Cơ thể nóng rực của anh áp xuống, giọng nói khàn khàn mang chút trêu chọc vang lên bên tai:
“Chỗ nào không thân? Dưới giường không thân sao?”
Cô Chủ Nhiệm Lớp 12 Dạy Dỗ Cả Nhà
Cô Chủ Nhiệm Lớp 12 Dạy Dỗ Cả Nhà
Tôi bị b//ắt c ó/c suốt 20 năm, nhưng đã tự mình vượt lên để trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp chọn của tỉnh, là giáo viên trẻ tuổi nhất trong danh sách danh sư toàn quốc.
Ngay lúc sự nghiệp đạt đỉnh cao, cha mẹ ruột – một cặp phú hào quyền thế ở Bắc Kinh – tìm được tôi.
Ngày đầu tiên về nhà, nhìn người anh trai tổng tài mặt lạnh, người mẹ quý phái kiêu sa và cô “thiên kim giả” được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên…
Tôi nhíu mày — nghề nghiệp lên tiếng.
【Gia phong rời rạc, thiếu mục tiêu, hoàn toàn không có khái niệm thời gian. Chính là lớp học yếu kém nhất mà tôi từng chủ nhiệm.】
Quyền Cư Trú Trọn Đời
Quyền Cư Trú Trọn Đời
Sau khi bố mẹ qua đời, họ để lại căn nhà cho tôi. Nhưng đồng thời, họ cũng để lại cho tôi một “vị khách thuê trọn đời”.
Anh trai tôi được ghi trong di chúc là có quyền cư trú trọn đời trong căn nhà đó.
Anh ta không góp một đồng trả tiền vay mua nhà hay phí quản lý, ngày nào cũng dắt theo đám bạn bè lêu lổng về nhà ăn chơi.
Khi tôi tranh cãi với anh ta, anh ta đã đánh tôi đến chết.
Tôi sống lại vào đúng ngày luật sư tuyên đọc di chúc.
Lần này, căn nhà rách nát đó ai muốn thì cứ lấy. Người và nhà, tôi đều không cần nữa.
Cỏ Ngoài Kia Xanh Lắm
Cháu gái một tuổi rưỡi của tôi nghịch điện thoại, không cẩn thận gọi nhầm video cho bạn trai cũ.
Nhìn thấy người đàn ông đang đi xem mắt trong video, con bé cất giọng non nớt gọi một tiếng: Ba!
“Đứa bé là của ai?”
Hoắc Uẩn Hòa bình tĩnh một cách lạ thường.
Tôi cũng mặt không đỏ tim không đập nhanh:
“Đương nhiên… là của anh.”
Đầu dây bên kia bật cười:
“Bắn từ xa à? Nảy mầm trễ vậy sao?”
Không lâu sau, anh ta nói thêm một câu:
“Hôm nay cỏ ngoài kia xanh lắm.”
Ta Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Người Trong Mộng
Ta Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Người Trong Mộng
Trấn Bắc Đại tướng quân vừa gặp đã yêu trưởng tỷ, cuồng nhiệt theo đuổi suốt 3 năm, cầu thân đến chín lần, mỗi lần đều giúp cha ta thăng quan tiến chức.
Đến lần thứ mười, phụ mẫu ta khuyên can:
“Lão Lục thật lòng với con, ai ai cũng thấy rõ. Con từ chối đến chín lần rồi, chẳng lẽ vẫn không chịu gật đầu?”
Trưởng tỷ vừa cài cây trâm ngọc – sính lễ của Lục tướng quân – lên tóc, vừa thản nhiên đáp:
“Con mới không ưng cái loại thô kệch nặng mùi mồ hôi ấy. Người con muốn gả, phải là bậc văn nhân ôn nhuận như ngọc, phong thái nhã nhặn mới xứng.”
Cha ta vò đầu bứt tóc:
“Nhưng mà… đây là lần thứ mười rồi. Nếu lần này từ chối nữa, lỡ Lục tướng quân nổi giận thì sao?”
Ta đứng bên cầm gương đồng giúp trưởng tỷ, ánh mắt lại dừng trên cây trâm sáng loáng kia, khẽ cười nói:
“Nếu tỷ tỷ không muốn gả, vậy để muội gả.”