Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
Phủi Sạch Tuyết Đọng
Phủi Sạch Tuyết Đọng
Tôi đã theo đuổi Thời Cảnh – nam thần học đường nghèo khó suốt một năm trời, dốc hết tiền bạc và công sức, cuồng nhiệt đến mức kinh thiên động địa.
Cuối cùng, tôi cũng đã chinh phục được đóa hoa kiêu sa như tùng như trúc ấy.
Thế nhưng, ngay trong bữa tiệc sinh nhật đầu tiên tôi dẫn anh ta đến dự, anh ta lại che chắn cho cô gái bạch liên hoa cũng là sinh viên nghèo, rồi ngay trước mặt mọi người, anh ta dội thẳng một chai rượu vang đỏ lên người tôi.
Chưa kịp hoàn hồn sau cơn kinh ngạc và giận dữ, một hàng chữ xuất hiện trên không trung:
【Làm tốt lắm! Sau khi nam chính tái sinh thì phải trả thù nữ phụ đ/ộc á/c thật t/àn nh/ẫn!】
【Phong thủy luân chuyển rồi. Kiếp trước cô ta hại nữ chính t/ự s/át, kiếp này tới lượt cô ta rồi nha~】
【Đáng đời, ai bảo cô ta có tất cả rồi còn đi giành giật của nữ chính, b/ắt n/ạt nữ chính. Cuối cùng bị nam chính chỉnh cho đến phá sản và chet cũng còn là rẻ đấy!】
Như thể để chứng thực cho những dòng chữ phi lý đó, Thời Cảnh lướt qua tôi bằng ánh mắt khinh miệt, rồi xót xa an ủi người trong lòng: “Không cần sợ cô ta, cô ta có tiền thì sao? Từ nay về sau có anh ở đây, không ai b/ắt n/ạt được em.”
Cô gái bạch liên hoa đáng thương thút thít: “Anh Cảnh, không cần bênh vực em đâu, em quen rồi…”
Những người xung quanh nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái, xì xào bàn tán. Tôi lau mặt.
Giây tiếp theo, tôi vung tay, t/át thẳng một bạt tai!
Tôi xoa lòng bàn tay đang đỏ ửng, vén tóc ra sau tai, cười lạnh một tiếng: “Bênh vực à? Tự xem lại thân phận mình đi, tôi có hai cái m/ộ đây này, hai người có muốn không?”
Quận Chúa Không Khó
Quận Chúa Không Khó
Phu quân xuất chinh trước khi đi, lại cố tình mang theo một nha hoàn.
Vì để giữ công bằng.
Ngày hôm sau, ta liền thu nhận một tiểu tư tuấn tú vào phủ.
Ba năm sau, phu quân khải hoàn trở về, nha hoàn kia đã thành thiếp thất.
“Phu nhân, để báo ân cứu mạng của Thư Oanh, ta đã nạp nàng làm thiếp. Mong quận chúa đừng để bụng.”
Ta khẽ cười lạnh, gọi tiểu tư tuấn tú bước ra.
“Phu quân, năm ấy phủ ta xảy ra hỏa hoạn, may có Ngọc lang cứu giúp, ta đã nhận chàng làm nghĩa đệ rồi.”
Cho chồng tôi một khuôn mặt mới
Ta tinh thông thuật cải dung mà triều đình nghiêm cấm, việc này, chỉ có phu quân ta biết.
Kiếp trước, chàng vì cứu người trong lòng, quỳ xuống cầu xin ta giúp nàng ta – kẻ đang bị toàn thành truy bắt – đổi dung mạo để thoát nạn.
Ta liều lĩnh thi triển bí thuật, phạm vào tội chém đầu.
Nào ngờ chàng trở mặt tâu lên triều đình, lấy thủ cấp ta lát đường cho con đường quan lộ thênh thang của mình.
Khi mở mắt, ta trở lại ngày chàng rưng rưng nước mắt cầu xin ta.
“Khuynh Thành, Vãn Nhi cùng vị hôn phu của nàng đang bị toàn thành truy bắt…”
Lần này ta mỉm cười đáp: “Được.”
Đêm ấy, ta thức trắng, tỉ mỉ cải dung cho chàng, khiến dung mạo chàng giống hệt tên trọng phạm trên lệnh truy nã.
Mẹ, Con Bán Nhà Rồi
Mẹ, Con Bán Nhà Rồi
Khi mẹ bảo tôi cho chị kế mượn căn hộ cao cấp của tôi để ở, tôi đã thẳng thừng từ chối.
Thế mà chưa đầy hai ngày sau, tôi nhận được cảnh báo có người đột nhập vào căn hộ.
Trên màn hình giám sát, tôi thấy mẹ và thanh mai trúc mã của tôi cùng nhau giúp chị kế chuyển hành lý vào nhà.
Không chỉ vậy, họ còn bàn với nhau chuyện sẽ bỏ tôi lại và cùng nhau đi du lịch.
Nghe thì hay ho, bảo là muốn tôi được “cách ly” để có thời gian suy ngẫm.
Suy ngẫm thì không có đâu, phản đòn thì còn hợp lý hơn đấy.
Xem bói trong taxi
Tối đó tôi vội vã về nhà, lập tức gọi một chiếc taxi.
Tài xế quay sang hỏi: “Em làm nghề gì vậy?”
Tôi đáp: “Xem bói, chuẩn lắm.”
Anh ta bật cười khẽ hai tiếng: “Thế xem giúp tôi một quẻ nhé?”
“Được thôi.” Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta.
Đó là gương mặt của một kẻ đại ác.
Thuyền Về Bến Cũ
Thiếu gia nhà họ Thẩm là vị “Phật tử” nổi tiếng của giới kinh thành.
Tôi từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng thành một kẻ quyến rũ mê hoặc, chỉ vì một mục đích — khiến Thẩm Chu Niên sa vào hồng trần.
Thế nhưng, mặc cho tôi dùng hết mọi thủ đoạn lấy lòng anh, ngay cả khi tôi trút bỏ tất cả đứng trước mặt, anh vẫn không chút dao động.
Cho đến khi con gái của người giúp việc nhà họ Thẩm trở về.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tai hồng của anh — thì ra, anh cũng biết dịu dàng với người khác.
Thì ra vị “Phật tử” ấy đã sớm sa vào trần tục, chỉ là… người đó không phải tôi.
Khi tôi thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, Thẩm Chu Niên đột nhiên phát điên.
Anh dùng cà vạt che mắt tôi, giam chặt tôi trong vòng tay mình.
Chuỗi Phật châu bị giật đứt, hạt rơi vương đầy đất, giọng anh khàn đục đến cực điểm:
“Vẻ phong tình quyến rũ ấy của em, ngoài tôi ra, không ai được phép nhìn.”
Làng tiên cá
Làng tôi có một cách để tạo ra người cá.
Chọn một cô gái trinh trắng sạch sẽ.
Dùng vây cá thanh mổ xương, lấy ruột cá làm chỉ, khâu hai chân lại thành đuôi cá, như vậy là có thể tạo thành một người cá mới.
Người cá được đưa vào từ đường, có thể phù hộ cho cả làng được phú quý bình yên.
Tôi vốn thấy chuyện đó chẳng có gì lạ.
Cho đến khi họ nói, muốn tôi trở thành người cá mới.
Âm nương nương
Ban ngày đàn ông đến bái chị, chỉ để tối có thể vào phòng chị tôi, được hôn một cái lên hương sắc của chị.
Chỉ cần ở cùng chị một đêm, kẻ què có thể mọc chân mới, ông già sắp chết hôm sau lại khỏe mạnh nhảy nhót như trẻ con.
Tất cả mọi người đều muốn leo lên giường chị, mong được dính chút phúc khí của chị.
Chị tôi cũng cười tươi, cởi áo ra, ai đến cũng không từ chối.
Chỉ riêng tôi, chị không bao giờ cho một sắc mặt tốt.
Nhưng tôi chưa từng trách chị, vẫn mỗi ngày đem thật nhiều thịt đến cho chị ăn.
Bởi vì tôi biết, người đó không phải chị tôi, chị tôi có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Lương Về, Tôi Gửi Mẹ – Cả Thanh Xuân Cũng Thế
Lương Về, Tôi Gửi Mẹ – Cả Thanh Xuân Cũng Thế
Lương vừa đến tài khoản, tôi liền chuyển hơn nửa cho mẹ. Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo liên hồi, liên tiếp mấy tin nhắn được gửi tới:
【Mẹ của cô đã mua nhà trong thành phố rồi, cô biết chưa?】
【Em trai cô tiện tay mua một bộ trang bị trong game đã bằng tiền sinh hoạt cả tháng, cô biết chưa?】
【Em trai cô từ hồi học cấp ba đã ra nước ngoài mở mang tầm mắt, mà đến giờ cô vẫn chưa ra khỏi tỉnh chứ gì?】
Khi Tôi Nghe Thấy Em
Giả vờ làm cô gái ngoan ngoãn, tôi bắt đầu theo đuổi vị học thần lạnh lùng bị khiếm thính.
Nhưng mỗi lần anh ta nhìn thấy tôi, liền tháo ngay máy trợ thính xuống.
Tức giận quá, tôi liền lên mạng yêu đương với một cậu trai nhỏ ngoan ngoãn, thuần khiết.
Mỗi ngày đều nói mấy câu gợi tình.
“Bảo bối, cơ ngực của anh đẹp quá, nhìn một cái là biết rất hợp làm nam mama rồi đó.”
“Nhà ai có chú cún ngoan mà mông lại cong như vậy, có phải cố tình quyến rũ em không hả?”
“Muốn có danh phận à? Vậy thì phải kiểm hàng tại chỗ, chưa đủ hồng thì không nhận đâu.”
Ngày hẹn gặp mặt, tôi đứng đợi ở cổng sau trường.
Không ngờ học thần cũng đang đứng đó, hình như cũng đang đợi ai.
Anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh nhạt, vừa định tháo máy trợ thính.
Tôi lập tức gửi đi một đoạn ghi âm ngọt ngào đến mức dính răng.
“Bảo bối, sao anh vẫn chưa đến, có phải xấu hổ không dám gặp em hả?”
Giây tiếp theo, điện thoại của học thần lạnh lùng kia vang lên.