Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Lê Sanh Duệ Chi
Tôi xuyên không thành nữ phụ đ/ộc á/c…
Tin tốt là tôi mới chỉ năm tuổi.
Tin xấu là tôi sẽ được gia đình của nam phụ phản diện nhận nuôi, rồi gây chuyện đến mức bị nam chính ch/ặt x/ác, ném cho cá ăn.
May mắn thay, tôi giờ chỉ là một đứa trẻ con, vừa mới được nhà họ Nhậm nhận nuôi.
Anh trai tôi là nam phụ phản diện Nhậm Duệ Chi. Cái tên nghe có vẻ nho nhã, nhưng anh ta lại là một kẻ lòng dạ đen tối.
Nếu không phải vì bị tôi, nữ phụ đ/ộc á/c, kéo chân, anh ta đã có thể một mình tiêu diệt cả nam chính lẫn nữ chính.
Nam chính Tiêu Châu là hàng xóm của chúng tôi. Nữ phụ trong truyện gốc thích anh ta, nhiều lần tính kế hãm hại nữ chính tiểu bạch hoa mà anh ta yêu, khiến anh ta ghi hận.
Sau đó, Tiêu Châu đã lợi dụng lúc gia đình họ Nhậm gặp khủng hoảng, thuê người b/ắt c/óc nữ phụ và ném cho cá ăn.
Để không bị ném cho cá ăn, tôi quyết định tránh xa nam chính.

Chim Hoàng Yến Thăng Cấp
Sau khi Cố Diệu Xuyên phá sản, tôi từ một chim hoàng yến ở lồng vàng, trở thành một chim hoàng yến ở lồng đồng với mức lương ba nghìn tám.
Các chị em đều khuyên tôi mau chóng tìm bến đỗ mới.
Nhưng tôi không nghe.
Dù khổ dù mệt, tôi vẫn chọn ở lại, quyết không rời bỏ.
Sau này, Cố Diệu Xuyên cuối cùng cũng gây dựng lại sự nghiệp, tài sản tăng lên gấp mấy lần so với trước.
Ngày dọn đi, người đàn ông cao lớn ngồi trong căn nhà nhỏ của tôi, tâm trạng vui vẻ: “Tuy hợp đồng của chúng ta đã hết hạn, nhưng dù em đưa ra bất cứ điều kiện gì, anh cũng sẽ đồng ý.”
Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Vậy em muốn một căn biệt thự 300 mét vuông ở trung tâm thành phố.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi ạ.”
Cố Diệu Xuyên không cười nổi nữa.
Anh giấu cái hộp nhung nhỏ sau lưng, vẻ mặt ngày càng khó coi.
“… Chỉ có thế thôi à?”

Khổ Tận Cam Lai
Khổ Tận Cam Lai
Tôi trông thấy anh trai mình bỏ thuốc ngủ vào sữa.
Nhưng tôi không trách anh.
Vì tôi từng nói với anh rằng, nếu một ngày nào đó anh không chịu đựng nổi nữa, hãy gi//ết tôi đi.
Giờ tôi sắp được giải thoát rồi, anh cũng vậy.
Tốt quá, tôi sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa.

Nữ Vương Bãi Hoãi
Nam nữ chính đến cô nhi viện chọn con nuôi.
Nữ chính chỉ vào tôi – đang nằm dài phơi nắng, vừa nghêu ngao hát vừa phơi lưng – rồi hỏi:
“Con bé này… cũng có thể nhận nuôi sao?”
Viện trưởng liếc nhìn nam chính bảnh bao trong bộ vest, lại nhìn sang tôi – áo bông hoa, quần hoa đỏ rực:
“Con bé… cũng được thôi, chỉ là hơi lệch phong cách nhà các người.”
Nam nữ chính ngơ ngác: “???”
Viện trưởng ái ngại giải thích:
“Nó… hơi có chút thư thái trong người.”
Nữ chính bất giác siết nhẹ ngón út của nam chính, khẽ cười:
“Con bé này khác hẳn con trai chúng ta đó nha!”
Trước mắt tôi, một loạt bình luận ào ào trôi qua:
【Thư thái cái gì, rõ ràng là vua bãi hoãi trời sinh!】
【Đúng thế, kiểu chuột chũi, ăn cơm quá chậm mà tụt đường huyết ngất ba lần. Người ta thi căng thẳng muốn khóc, nó thì trong phòng thi bẻ giấy thành… ly rượu vang.】
【Trời ạ, thế mà còn bảo có phong cách nghệ thuật!】
【Phải biết, nhà nam chính từ đời cụ tổ đã là “vua học hành”. Con trai nam chính – cũng chính là nam chính của quyển tiếp theo – ba tuổi nói bốn thứ tiếng, tám tuổi vô địch Toán quốc tế, mười tuổi đã theo bố quản lý công ty. Một đứa như nữ phụ này thì chỉ có bị ghét bỏ, cá chắc chưa nửa tháng đã tự chạy về viện thôi.】
【Mà tôi nhớ con trai nam chính bị lo âu mà nhỉ? Tôi hóng lắm cảnh “ông vua lo âu” gặp “nữ vương bãi hoãi”, xem ai thắng!】

Vô Tận Hạ Không Nở Lần Hai
Trong đám cưới của cô bạn thân, tôi như nguyện ý mà giành được bó hoa cưới.
Mọi người trong hội trường đều quay đầu nhìn Giang Dịch, nhưng anh lại chậm chạp không chịu bước lên sân khấu.
Mãi đến khi có người đẩy anh ra.
Tôi đầy mong đợi nhìn anh, đợi anh nói câu:
“Anh sẽ cưới em.”
Giữa những tiếng reo hò ầm ĩ, anh chỉ nói một tiếng “Xin lỗi.”
Rồi vội vã rời đi.
Chỉ còn tôi đứng lúng túng trên sân khấu, cười gượng.
Được rồi, đến đây thôi.
Giang Dịch, tôi buông tay anh rồi.

XIN MẸ 200 TỆ TIỀN MỪNG SINH NHẬT
Nhà mổ bò, mẹ tôi gửi cho tôi một hũ lớn thịt bò cay.
Tôi cảm động khoe với bạn trai, ai ngờ anh ta nói:
“Bé yêu à, có phải em chưa từng được ba mẹ yêu thương không?”
Tôi nổi giận:
“Chẳng lẽ cứ phải cho tiền mới gọi là thương? Một hũ đầy ắp thịt bò thế này không phải là tiền à? Anh có biết thịt bò đắt cỡ nào không?”
Bạn trai nhún vai:
“Nói ba mẹ em trọng nam khinh nữ thì em lại không vui. Thôi bỏ đi, là anh lắm lời.”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy mẹ anh ấy gọi đến:
“Bò nhà mình mổ hết rồi, bán được 200.000 tệ, mẹ chuyển hết vào tài khoản cho con rồi đấy.”
Anh ấy thản nhiên đáp:
“Con biết rồi.”
“À, mẹ có làm cho chị con một hũ thịt bò cay, chuyện tiền bán bò thì đừng lỡ lời nhé.”
...

Dĩ Nhã Dĩ Nam
Dĩ Nhã Dĩ Nam
Chị gái tôi từ nhỏ đã không ưa tôi cho lắm.
Chị đối xử với tôi cực kỳ lạnh nhạt, giành đồ chơi, xé bài tập của tôi.
Thế nhưng, sau một vụ s/ập nhà, chị ấy đột nhiên như biến thành một người khác.

Hào Môn Loạn Tình
Tôi và bạn thân cùng nhau gả vào hào môn.
Tôi gả cho người chú nắm quyền lạnh lùng, còn cô ấy gả cho người cháu u ám, bệnh kiều.
Tuy hai người họ không hợp nhau, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc tôi và bạn thân mỗi ngày tiêu tiền như nước, hưởng thụ cuộc sống.
Cho đến khi Tề Tuyết trở về, cô ta là thanh mai của chồng tôi và chồng bạn thân, cũng là ngòi nổ khiến hai người họ xé mặt nhau.
Trong buổi đấu giá, cô ta công khai pha trà, còn trợn mắt với tôi, tôi và bạn thân liền cùng nhau đánh cô ta một trận tơi tả.
Đánh xong rồi, tôi sợ hãi: “Cháu dâu, hay là… chúng ta chạy đi!”
Bạn thân lạnh giọng: “Chạy? Người trong lòng chưa dọn sạch, có giỏi mấy tớ cũng chẳng thèm.”
Ba tháng sau, tôi và bạn thân đang bàn luận hăng say về một đám người mẫu nam.
Người cháu bệnh kiều nghiến răng, hung hăng đè cô ấy vào trong ngực: “Em thấy mông của anh có đủ cong không?”
Tôi vừa định chạy, quay đầu liền nhìn thấy tám múi cơ bụng.
Thẩm Quân Dật mặt đen thẫm, cúi người, từng chữ từng câu nói với tôi: “Trong nhà không có sao, còn bỏ tiền ra nhìn người khác, hửm?”

Diều Ruột Người
Tôi đã cứu một cô gái, để báo ơn, cô ta nhất quyết muốn làm tiểu tam, lấy chồng của tôi.
Tôi khuyên cô ta: "Chồng tôi thích thả diều, anh ấy sẽ làm cô bị thương đấy."
Cô gái không bận tâm: "Tôi cũng thích thả diều! Sau này tôi và chồng cô cùng bay bổng, còn cô thì cứ đi theo sau dâng trà rót nước cho tôi là được."
Tôi thở dài, vì cô ta không biết diều mà chồng tôi thả là diều ruột người.
Diều ruột người: Dùng dao mỏng sắc bén rạch khoang bụng của phụ nữ, rồi kéo ruột non ra, kéo từ trên cao xuống cho đến khi ruột tách rời khỏi khoang ngực.

Nụ Cười Của Bà Ngoại
Nụ Cười Của Bà Ngoại
Ngoại bà phát hiện ra mình mới chính là con gái ruột của hào môn thì đã năm mươi tuổi.
Cả nhà lập tức nhao nhao bàn bạc, tính toán xem làm sao có thể “bán” ngoại bà được một cái giá thật cao.
Ông ngoại mơ mộng có tiền để rước thêm vợ bé, cậu thì tính toán đòi cho mình một chức vụ béo bở, ngay cả thằng em họ Yếu Tổ cũng gào lên đòi phải có biệt thự to ở trung tâm thành phố.
Ngoại bà như thường lệ, vẫn cười hiền, gật đầu đồng ý hết thảy.
Bà quay sang nhìn tôi, ánh mắt chan chứa ý cười:
“Còn Phan Phan, con muốn gì nào?”
Toàn thân tôi lạnh buốt.
Bởi vì tôi rõ ràng đã nhìn thấy – trong đáy mắt ngoại bà, thoáng qua một tia sát ý.