Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật

SÁU MƯƠI TUỔI, TÔI MUỐN ĐỔI TÊN, SỐNG CHO CHÍNH MÌNH
Hôm tròn sáu mươi tuổi, chồng tôi hỏi:
“Bà có nguyện vọng gì không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi dè dặt mở miệng:
“Tôi muốn đổi tên.”
Cả nhà lập tức sầm mặt lại.
Ông ta nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh chai xuống bàn:
“Lưu Tiện Đệ, bà lại bày trò à?”
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi đổi tên, không thấy mất mặt sao?!”
Con trai cũng phụ họa, vẻ mặt chán chường:
“Đúng đấy mẹ, giờ ai còn gọi cái tên ấy đâu?”
“Chẳng phải ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội Phú Quý’ sao?”
Con dâu vội vàng nhét cháu trai vào lòng tôi, giọng sốt sắng:
“Mẹ ơi, thủ tục đổi tên phiền phức lắm. Nếu mẹ đi rồi, ai lo cho thằng Phú Quý đây?”
Nhìn từng gương mặt lạnh lùng trước mắt, tôi bỗng thấy mệt mỏi.
Sáu mươi năm sống dưới cái tên Lưu Tiện Đệ, tôi chỉ sống cho người khác.
Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.

TÔI THEO HỌC CƯ DÂN MẠNG CÁCH DẠY CON
Lên mạng, tôi mới biết.
Cách mẹ nuôi tôi là sai.
Cách tôi nuôi con gái mình, cũng là sai.
Lần này, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cư dân mạng, nuôi dạy con gái cho đúng.
Đồng thời, cũng coi như nuôi dạy lại chính bản thân mình một lần nữa.

TA LÀ CON GÁI SƠN TẶC, LẠI CÓ PHỤ THÂN LÀM TRẠNG NGUYÊN
Mẫu thân ta trên đường lên chùa lễ Phật, giữa đường bị kẻ xấu cưỡng bức.
Trong nhà biết chuyện, cảm thấy bà làm nhục gia môn, liền gả bà cho một thư sinh nghèo.
Không ai ngờ rằng, ngay trong đêm tân hôn, mẫu thân lại bắt đầu nôn nghén.
Bà đã chuẩn bị tâm lý bị thư sinh kia đuổi ra khỏi nhà.
Thế nhưng không ngờ, thư sinh ấy chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bà, an ủi:
“Đừng sợ, người sai không phải là nàng. Nàng mới là người bị hại.”
Về sau, mẫu thân ta trở thành phu nhân của Trạng nguyên, còn ta — cũng có một người phụ thân làm Trạng nguyên.
...

Thần Thú Gồng Mình Làm Bé Ngoan
Thần Thú Gồng Mình Làm Bé Ngoan
Mỗi bữa tôi phải ăn hết năm bát cơm, viện trưởng liền nói tôi là đứa trẻ hư, chỉ biết phung phí lương thực, không xứng được yêu thương, nên dứt khoát chẳng cho tôi ăn nữa.
Thế là trong viện, ngày nào tôi cũng bị đói, gầy gò sắp chẳng sống nổi.
Cho đến khi có một đôi vợ chồng mới tới xin nhận con nuôi, tôi liều mạng đập cửa, lao ra ngoài.
Viện trưởng mặt mày u ám, giữ chặt tôi lại:
“Con bé này bướng bỉnh, khó dạy, là đứa trẻ ngoan cố nhất viện, thật để hai người chê cười rồi.”
Thế nhưng, ánh mắt của đôi vợ chồng kia lại sáng lên:
“Chúng tôi chỉ muốn nhận chính đứa bé này!”
Ngay trước mắt tôi bỗng hiện lên mấy dòng chữ:
【Hahahahaha, cuối cùng nữ chính là chuyên gia dinh dưỡng cũng có đất dụng võ rồi! Đứa trẻ này sinh ra chẳng phải là để dành cho họ sao?】

Bảo Bối, Mẹ Chỉ Mới Năm Tuổi Thôi
Tôi đăng ký một tài khoản kết bạn, mong chờ nó sẽ phân cho tôi một người bạn nhỏ đặc biệt.
Tôi nhất định có thể làm một người mẹ tốt.

Em Gái 5 Tuổi Của Nam Thần Đỉnh Lưu
Đang có tin đồn nam idol đình đám đã kết hôn và có một đứa con 5 tuổi.
Người hâm mộ náo loạn, các trạm fan đóng cửa ngay trong đêm.
Còn tôi thì thấy cạn lời, vì tôi chính là đứa con đó.
Idol đình đám đó cũng không phải bố tôi, mà là anh trai cùng mẹ khác cha của tôi.
Bây giờ, anh trai tôi đang nhét thuốc say xe vào kẹo bông gòn trước mặt tôi để lừa tôi uống.
Tôi nhăn mặt: “Tống Hành Chi, anh phải nhớ kỹ, em nhỏ thôi chứ không có ngốc!”

Oan Gia ICU: Tỉnh Dậy Có Con
Năm đó, tôi hận nhất chính là lần hai nhà tụ họp ăn cơm, trúc mã của tôi lén lút trốn mọi người vào bếp nấu súp nấm, chỉ để đầu độc cho tôi câm họng.
Ai ngờ mẹ tôi nhiệt tình quá, còn múc thêm cho anh ta một bát, thế là cả hai chúng tôi cùng nhau được đưa vào ICU.
Vừa mới hồi lại chút sức, chúng tôi lập tức mở màn đấu khẩu.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một bé con mặc váy công chúa xinh xắn như chiếc bánh kem nhỏ đi vào.
“Bố, sao bố mắng mẹ là con heo vậy?”
“Mẹ, sao mẹ lại bảo bố đi chết?”
“Cái gì mà sinh con trai không có mông chứ? Con là con gái mà.”
1.
Mở mắt ra, việc đầu tiên tôi thấy chính là gương mặt vừa tỉnh lại của Lộ Châu.
“Đồ ngu, sao mày không chết đi cho xong?”
Lộ Châu còn chưa kịp mở mắt hẳn, theo phản xạ đã bật lại:
“Ờ, mày thông minh lắm mà, heo mà uống hết nửa nồi còn ráng nói được cơ à?”
Tôi tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhìn chằm chằm bình truyền nước nhỏ từng giọt từng giọt.
“Đây là mưu sát! Lộ Châu, mày cố tình muốn hại chết tao! Tao nguyền rủa mày sinh con trai không có mông luôn!”
Mặt hắn trắng bệch, khẽ ho một tiếng.
“Cái nấm đó là Tần Minh Huy đưa, nói có thể khiến dây thanh tạm thời bị hư, mày ngày nào cũng ong ong bên tai làm tao nhức đầu.”
“Chứ không phải có thể hồi phục à? Đúng là đồ Tần Minh Huy, cái súp nấm này chẳng có tác dụng gì, sao mày vẫn còn sức để chửi tao?”
“Tao tự uống luôn rồi đấy! Mày sủa cái gì?”
Nhìn cái bộ dạng còn tiếc rẻ của hắn, tôi gắng sức với tay lấy cái bình hoa cạnh giường, định đập chết thằng ngu này cho xong.
Ngay lúc bình hoa rơi vỡ, cửa lại bật mở.
Cả hai chúng tôi cùng quay ra nhìn, một bé gái búi tóc củ tỏi rụt rè ló đầu vào.
“Mẹ…”
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đôi mắt bé con ấy đỏ hoe.
Tôi yếu ớt ngồi dậy, gượng cười khô khốc hai tiếng.
“Nhóc, con vào nhầm phòng rồi.”
Lộ Châu thì vui sướng hả hê:
“Dư Miểu Miểu, mới mười tám mà đã có đứa lớn cỡ này hả?”
Tôi trừng mắt lườm hắn.
Trước mặt trẻ con mà cũng bịa đặt cho được.
Nào ngờ bé con không chịu đi ra, mà còn cả người lách vào trong. Nó mặc chiếc váy xòe trắng hồng, mắt ngấn lệ:
“Bố, sao bố mắng mẹ là heo?”
“Mẹ, sao mẹ lại bảo bố đi chết?”
“Cái gì mà sinh con trai không có mông? Con là con gái mà.”
Tôi bình thản quay sang nhìn Lộ Châu:
“Diễn viên ở đâu mày thuê tới vậy? Trò đùa này cũng mới mẻ đấy.”
Bình thường thằng ngu này chỉ biết chơi mấy trò rẻ tiền, nhét mấy thứ kinh tởm vào chăn, vào giày hay vào quần áo tôi.
Mà lần nào cũng tự mình ngồi nhìn, đến tôi còn đoán được ra là hắn giở trò.
Không ngờ lần này lại bày được trò “cao cấp” thế này, thật ngoài sức tưởng tượng với cái đầu heo của hắn.
Lộ Châu thì đơ mặt:
“Con nhóc kia, gọi vớ vẩn cái gì đấy? Ai là bố mày? Tao mới mười tám, còn là thiếu nam hoa chưa nở nhé…”
Hắn còn chưa nói hết, bé con đã òa khóc nức nở, lao thẳng vào lòng tôi:
“Bố hung quá…”
Cả người tôi cứng đờ, theo phản xạ lại đưa tay ôm lấy nó.
Tiếng khóc của con bé to đến mức bên ngoài có người vội vã chạy vào.
“Mẹ…”
Tôi khô khốc gọi một tiếng, lúng túng đẩy đứa nhỏ ra.
“Đứa bé nhà ai chạy lung tung vào đây thế?”
Mẹ tôi vốn đã bực bội, nghe câu này thì sững người:
“Đây là con của con mà!”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Lộ Châu bên cạnh đã hét toáng, âm thanh khó nghe y như lừa bị chọc:
“Dì ơi, dì nhầm rồi chứ?! Đứa này nhìn cũng phải ba bốn tuổi rồi, ai mà súc sinh đến mức làm loại chuyện đó với Dư Miểu Miểu chứ?!”

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM
Ngày mẫu thân hòa ly, bà mặc một chiếc váy lụa xanh biếc.
Ta bĩu môi:
“Mẫu thân tuổi đã xế chiều, da dẻ lại sạm, váy xanh chỉ càng khiến sắc da thêm tối. Chi bằng để Tình di mặc đi, da nàng ấy trắng, dung mạo lại kiều diễm, nàng mặc mới hợp.”
Mẫu thân thoáng hiện vẻ ấm ức quen thuộc.
“Khi ta và phụ thân con mới gặp, ông ấy từng nói ta mặc váy xanh rất đẹp.”
Ta lắc đầu:
“Không phải mẫu thân đẹp, mà là phụ thân thích nhìn người khác mặc váy xanh. Trong tập tranh của phụ thân, Tình di mặc váy lụa xanh… mới thật sự là đẹp.”
Mẫu thân khựng lại:
“Phụ thân con nói với con ư?”
Thấy ta gật đầu, bà khẽ lẩm bẩm:
“Thì ra… vốn chẳng phải là ta. Vốn dĩ… chưa từng là ta.”
Mẫu thân quay người bỏ đi.
Lần gặp lại, bà hất tay ta ra:
“Ngươi đã có Tình di của ngươi, không cần nhận ta làm mẹ nữa.”
...

Tôi Không Phải Đứa Trẻ Hư
Lúc hai vợ chồng nam nữ chính đến cô nhi viện nhận con nuôi, họ vừa nhìn thấy tôi đã ưng ngay.
Viện trưởng cuống quýt xua tay: “Không được đâu, con bé này từ nhỏ đã thích gây chuyện, đ/ánh nhau, mắng người, làm đủ trò quậy phá. Mới tối qua, nó còn đóng giả ma dọa bà cụ 80 tuổi của tôi hết hồn!”
Tưởng chừng sẽ bị từ chối, tôi rũ đầu xuống thất vọng. Nào ngờ, hai mắt nam nữ chính lại sáng rực, chỉ thẳng vào tôi và quả quyết: “Chúng tôi chọn con bé này!”
Dòng bình luận chạy qua màn hình:
【Hai vợ chồng này thông minh thật đấy, haha.】
【Con trai bị tự kỷ, tính tình cô đ/ộc, suốt ngày nh/ốt mình trong phòng không nói chuyện thì phải làm sao? Vậy thì nhận nuôi một cô “ác nữ” đi! Cuộc sống của bạn sẽ không còn cô đơn hay tự kỷ nữa, mà sẽ trở nên náo nhiệt, gà bay chó chạy!】
【Hai người này còn chưa biết sự lợi hại của cô bé này đâu, chẳng khác nào “ác quỷ” và “đại vương chó săn” cả! Đúng là “Ma đồng giáng thế”! Cuộc sống sau này của họ sẽ không dễ dàng gì đâu!】

Báo Đốm Xuyên Không Vào Nữ Minh Tinh Tuyến 18 Yêu Đương Với Ảnh Đế
Tôi vốn là con báo nổi tiếng nhất trong khu bảo tồn Thiết Lĩnh. Nghe mẹ kể, loài người còn từng quay cảnh tôi tung vó trên chương trình "Thế Giới Động Vật" đình đám của họ.
Vậy mà chỉ vì một khúc xương gà mắc ngang cổ họng, tôi lại xuyên hồn vào thân thể của một nữ diễn viên quèn hạng mười tám, chẳng có chút danh tiếng nào.
Chị quản lý khuyên tôi tham gia một show hẹn hò thực tế để gầy dựng lại danh tiếng, nhưng tôi lại quen thói hoang dã, hành động cứ như đang đóng "Fast and Furious".
Kết quả là khán giả ai nấy đều há hốc mồm. Ôi, vì miếng cơm manh áo mà một con báo như tôi cũng phải học cách ngoan ngoãn rồi.