Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật

ANH LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG ANH LÀ CỦA EM
Để tránh nóng, tôi lên thảo nguyên và "cưa" được một chàng trai chăn ngựa.
Thân hình uy vũ "chỗ nào đó"... cũng hùng dũng.
Trời vừa sáng tôi đã bỏ chạy.
Vậy mà anh ta đuổi đến tận Nam Thành
"Để tìm em, anh đã bán hai con bò..."
Nghĩ đến sức lực vô tận như trâu của anh, tôi liền mềm lòng. Bao nuôi anh ta luôn.
Cho đến khi tôi phát hiện ra, nhà anh ta tính bò không phải theo "con",
Mà là theo "ngọn đồi".

KHÚC HÁT NHÂN GIAN
Ta bị đích tỷ hãm hại, bán cho một gã thợ săn nơi thâm sơn cùng cốc.
Nam nhân ấy ngoài việc nghèo túng ra, mọi thứ đều tốt.
Đối với ta lại càng không có lời nào để chê, ta bảo hắn sang đông, hắn tuyệt chẳng dám sang tây.
Về sau, ta dẫn hắn một đường giết về kinh thành.
Đích tỷ vừa khóc vừa gào lên:
“Lẽ ra ban đầu ta nên giết ngươi cho rồi!”
Ta vô cùng tán thành:
“Chỉ là do ngươi diệt cỏ mà không diệt tận gốc, mới để ta gặp gió xuân mà sinh sôi trở lại.”
Vậy nên — Tất cả đều phải chết.
...

Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà Tôi Được Nhà Tài Phiệt Nhận Nuôi
Sau khi con gái ruột trở về, tôi bị đuổi khỏi nhà.
Nhà tài phiệt bên cạnh đã cưu mang tôi.
"Anh ơi, lại làm phiền anh rồi."
"Tôi không có em gái nào lớn thế này."
Thẩm Triều Dư liếc nhìn tôi một cái, giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
"Nếu là vợ thì không phiền."

Biên Thành Hỉ Ca
Quân An Tây chiến thắng, triều đình tuyển một nhóm nữ nhi lương gia, đưa tới biên ải để làm vợ cho các lão binh lâu năm chưa thành thân.
Ta ch//ém gi//ết trăm địch, lại thay tướng quân chắn một m//ũi t//ên, được người cho quyền chọn đầu tiên.
Tướng quân mỉm cười, đưa tay chỉ về phía vị cô nương thứ ba tính từ trái sang:
“Con bé kia gọi là Nhiễm Bích, xuất thân từ phủ Quốc Công, từng hầu hạ lão phu nhân.”
Nhiễm Bích yểu điệu như liễu yếu trước gió, đứng giữa một hàng các cô gái quê mùa, càng lộ vẻ khác biệt.
Nghe thấy tướng quân chỉ nàng cho ta, sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Ta biết, nàng tới đây… là vì tướng quân.
Tướng quân vốn là thứ tử dòng chính của phủ Anh Quốc Công. Lão phu nhân đưa Nhiễm Bích tới biên ải, chính là để hầu hạ đứa cháu trai yêu quý.
Đời trước, ta chọn nàng — lại kết thành oan duyên nghiệt duyên, sống chẳng khác gì người dưng thù hận.
Đời này, nàng thích ai… thì cứ đi mà thương người ấy.
Ta cười hề hề, chỉ vào cô bé đứng thu lu nơi góc cuối, gầy gò nhỏ bé, cúi đầu chẳng nói một lời.
“Nàng ấy, tướng quân. Ta muốn nàng ấy.”
1
Thành thân ở biên ải giản đơn vô cùng: hai cây nến đỏ, một tấm khăn hồng… là định đoạt cả đời một nữ nhi.
Ta vén khăn trùm đầu, tiểu cô nương bên dưới ánh mắt ngập ngừng, khuôn mặt còn chút sợ sệt, duy chỉ có đôi mắt như mèo nhỏ, sáng long lanh lay động.
Trong ánh nhìn ấy, có tò mò, có khẩn trương — mà không có thẹn thùng.
Ta xoa đầu nàng, hỏi:
“Muội tên gì?”
“Nô… gọi là Ngốc Nha. Mẫu thân đặt đại đó, bảo tên quê dễ nuôi. Kỳ thực muội không ngốc, muội lanh lợi lắm!”
“Ngốc Nha nghe không hay, về sau gọi là Hỉ Nhi đi. Chữ Hỉ trong vui mừng, cũng là yêu thích.”
Do thành thân, quân doanh phát cho mỗi huynh đệ mười lượng bạc, hai xấp vải. Ta gom hết tiền tích cóp bao năm, cộng thêm mười lượng kia, giao hết cho Hỉ Nhi giữ.
Đêm động phòng hoa chúc, Hỉ Nhi ôm bạc chạy khắp phòng tìm chỗ giấu, sợ sáng mai tỉnh dậy, bạc mất không còn.
Ta kéo nàng, đè xuống giường. Bạc vụn rơi lả tả khắp chăn.
“Á! Còn chưa cất xong mà!”
“Mai hẵng cất. Nay phải ngủ với tướng công đã.”
Ta ôm nàng vào lòng, tay chạm lên chiếc lưng gầy đến lộ cả xương.
Hỉ Nhi ngẩng đầu nhìn ta, dưới ánh nến mờ nhạt, đưa tay chạm lên vết sẹo kéo dài từ thái dương đến đuôi mắt bên trái.
Đời trước, Nhiễm Bích sợ nhất chính là vết sẹo ấy. Nàng không dám nhìn thẳng mặt ta, dù lúc thân mật cũng quay lưng mà khóc.
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ của Hỉ Nhi, đưa lên miệng giả vờ muốn cắn.
“Không sợ ta sao?”
Hỉ Nhi cười khúc khích, gan to hơn, hôn nhẹ lên má ta một cái.
“Tướng công đối tốt với muội, muội đâu sợ. Hỉ Nhi cũng sẽ đối tốt với tướng công. Hơn nữa, nếu tướng công sinh ở làng muội, khéo lại là người đẹp nhất làng ấy chứ!”
Hỉ Nhi gầy yếu, đêm ấy chúng ta chưa thể viên phòng.
Khi nàng ngủ rồi, căn phòng yên ắng, có thể mơ hồ nghe tiếng bên nhà kế…
Là tiếng khóc quen thuộc.
Là… Nhiễm Bích đang khóc.
2
Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi hương thơm của bát mì hành nóng hổi.
Vừa gắp đũa, dưới đáy bát đã lộ ra quả trứng chần vàng ươm.
Ta gắp trứng sang bát Hỉ Nhi, rồi mới ăn.
Cả bát mì nuốt xong, vừa định rửa mặt, ngoài cửa có người gõ:
Là Dương Trung từ nhà bên, thân hình cao tám thước, vậy mà mặt đỏ bừng, cứ ấp úng chẳng biết nói gì.
“Trung tử, bộ ngươi thành tân nương rồi à, nói cũng không nên lời.”
“À, huynh à, có thể… cho đệ mượn hai lượng bạc được không? Nhiễm Bích sáng nay dậy, cứ khóc mãi, chắc là bị đệ làm đau. Nghe nói có thứ cao chuyên để bôi chỗ ấy… nhưng hơi mắc.”
Thì ra, đời này… Nhiễm Bích lại gả cho Dương Trung.
Dương Trung vốn không có tên trong danh sách binh sĩ chọn vợ đợt này.
Có lẽ vì thấy ta không chọn Nhiễm Bích, những huynh đệ phía sau tưởng tướng quân muốn thu nàng làm thiếp, nên không ai dám chọn.
Không ngờ, tướng quân căn bản không có ý ấy. Đến khi thấy nàng không ai nhận, bèn đích thân gả nàng cho Dương Trung.
“Thành thân chẳng phải phát cho mỗi người mười lượng bạc rồi sao?”
Dương Trung cười gượng, đưa tay lôi từ trong áo ra một cây trâm cài bằng vàng, có viền chỉ kim óng ánh.
Tên ngốc này… đem hết bạc đi mua trâm cài đầu cho nàng rồi.

Họa Thiên Tiên
Họa Thiên Tiên
Năm thứ 2 ở doanh qu/ân kỹ, ta mang thai.
Tất cả binh sĩ từng vào trướng của ta đều tranh nhau nhận là cha đứa bé.
Trần Thạch Đầu chỉ đến một đêm, vậy mà quỳ gối trước mặt ta, nghẹn ngào:
“Dương cô nương, ta sắp ra chiến trường làm tiên phong rồi. Cha mẹ chỉ còn lại mình ta, ta muốn để lại cho họ chút kỷ niệm.”
Về sau, ta đến quê nhà hắn, gặp được một đôi cha mẹ rất hiền lành, rất tốt bụng.

BẢY NĂM CỦA Y LA
Thành thân với Vệ Tuân đã bảy năm, ta phát hiện hắn nuôi ngoại thất ở bên ngoài.
Lúc tình ý mặn nồng, hắn dịu dàng nói với ả nữ nhân kia:
“Bỏ mẹ giữ con, người rời khỏi là Thẩm Y La – đương gia chủ mẫu, người được giữ lại là cốt nhục của chúng ta. Đợi mọi sự ổn thỏa, ta cùng Ký nhi sẽ đến đón nàng về phủ.”
Mà nữ nhân ấy — lại chính là kẻ thù khiến ta hận đến tận xương tủy, còn Ký nhi, lại là nghĩa tử do chính tay ta nuôi nấng, dạy suốt dỗ bao năm.
Vệ Tuân quên rồi ư? Chức Đại tướng quân vinh hiển hôm nay của hắn có được là nhờ ai dốc mưu tính kế?
Hắn dám nhục mạ ta như thế, ta ắt có trăm phương nghìn kế khiến hắn vạn kiếp bất phục.
...

Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Tôi bị ép tham gia một chương trình thực tế kinh dị dành cho mẹ và bé.
Con trai năm tuổi của tôi, vốn đang tu luyện ở đạo quán, đã tức tốc bắt xe đến cứu cái mạng chó của tôi.
Trong khi các bé khác khóc lóc thảm thiết, con trai tôi thì xông lên, dán ngay một lá bùa và hét: “Mẹ, bám chặt lấy ‘áo khoác da’ của mẹ đi.”
Tôi cứ tưởng mình sẽ bị cả mạng xã hội chửi bới là kẻ hèn nhát, nhưng không ngờ cả tôi lẫn con trai lại nổi như cồn.

PHONG HÒA
Kẻ mã phu năm xưa từng bị ta khinh nhục ruồng bỏ, nay đã trở thành đại tướng quân.
Còn ta vốn xuất thân là thiên kim phủ Thượng thư, lại sa cơ lỡ vận, rơi vào chốn phong trần, trở thành tân kỹ của Giáo Phường Ty.
Ngày ta treo biển tiếp khách, Hạ Tầm tay ôm một nữ nhân thong dong dạo qua dưới lầu của Giáo Phường Ty.
Cô nương kia chỉ nhẹ than một tiếng:
“Thật đáng thương thay!”
Thế là Hạ Tầm chẳng tiếc quân công đổi lấy ngân lượng chuộc ta về phủ, giáng ta làm một nha hoàn hạ đẳng.
Mọi người trong phủ đều biết, Hạ Tầm hận ta đến tận xương tủy.
Cho nên vì muốn lấy lòng hắn, đám hạ nhân khác trong phủ thi nhau nghĩ kế chèn ép, hành hạ ta.
Quản gia trong phủ không nhịn nổi nữa, cất lời răn đe:
“Mỗi lần ban xuống y phục mới, chưa đến hai ngày đã rách nát không mặc nổi, các ngươi liệu mà dừng tay lại đi!”
Nhưng ông ta không biết…
Những bộ xiêm y kia, đều là do Hạ Tầm xé nát.
Hắn vừa nghiến răng mắng ta tiện nhân, lại vừa điên cuồng hôn lấy hôn để.
Thì ra, kẻ đứng nơi cao vời vợi như Hạ Tướng quân, cũng chẳng khác gì gã mã phu năm xưa.
Đều là hạng thấp hèn, không hơn không kém.
Thế nhưng, phải làm sao bây giờ?
Chẳng bao lâu nữa, ta lại sắp bỏ rơi hắn… lần thứ hai.
...

Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Tôi là con chim hoàng yến của một phản diện u ám, nhưng tôi lại là kẻ lười chảy thây.
Phản diện phá s/ản, hệ thống bảo tôi phải nhục mạ anh ta thật nặng, đ/á anh ta một cú, khơi dậy ý chí quật khởi.
Tôi từ chối.
Lười mắng.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng khàn khàn pha chút giận dữ:
“Đám người đó đều bỏ tôi đi rồi. Cô cũng muốn ở lại chỉ để xem tôi thảm hại đến cỡ nào sao?!”
Tôi uể oải ngáp một cái:
“Lười chạy.”
Anh đỏ mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì… không cho cô được cuộc sống vinh hoa như trước nữa…”
Tôi xoa đầu anh.
“Thôi nào, lảm nhảm lắm lời vậy không mệt hả? Lại đây, nằm nghỉ tí đi.”
Thế là…
Để tôi khỏi ch .t đói, Chu Tĩnh Xuyên gồng lên làm liền ba công việc một ngày.
Đến cái đoạn trong nguyên tác mà anh phải hẹn hò, bồi đắp tình cảm với nữ chính…
Thì anh lại đang ở nhà, một chân quỳ dưới đất, tỉ mỉ buộc nơ con bướm trên chiếc váy công chúa của tôi.
Hệ thống gào thét trong đầu tôi:
“Chị ơi chị tu luyện t/à đ/ạo à?!!”

Sưởi Ấm Trái Tim Em
Mẹ tôi khó sinh sinh ra tôi, sau đó chỉ còn một mình tôi ở lại trong ngôi nhà có mẹ kế mà chịu khổ.
Nhưng bà có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu đến mức không gì sánh được.
Lúc đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một chiếc túi đi nhặt ve chai.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm chầm lấy tôi:
"Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi."
Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 bên cạnh:
"Đó là con trai của dì, đẹp trai chứ? Lấy nó đi! Như vậy dì có thể làm mẹ của con rồi."