Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật

NHA HOÀN THANH CHỈ
Ta là nha hoàn thông phòng của thiếu gia.
Ngày thứ hai sau khi chính thất vào cửa, ta liền bị bán cho gã đánh mõ Lưu Thập Tam làm thê tử.
Hắn vừa xấu xí lại thấp hèn, đầu đầy sẹo và chốc lở, xưa nay chưa từng có ai nguyện ý gả cho hắn.
Người duy nhất tiễn ta lên đường là Hồng Cẩn - tỷ muội tốt của ta, nàng cười nói:
“Nguyện Thanh Chỉ tỷ tỷ cùng Lưu Thập Tam trăm năm hòa hợp, con cháu đầy đàn.”
...

Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều Sau Khi Mất Trí Nhớ
Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều Sau Khi Mất Trí Nhớ
Sau khi mất trí nhớ, tôi quên mất mình từng là nữ phụ độc ác.
Tôi gửi tin nhắn xin lỗi đến tất cả bạn bè:【Xin lỗi, tôi bị mất trí nhớ. Xin hỏi bạn là…?】
Ngay lập tức, điện thoại tôi nhận được bốn tin nhắn.
Anh bạn thanh mai trúc mã lạnh lùng từng bị tôi b/ắt n/ạt: 【Lại chiêu trò mới để h/ành h/ạ tôi à? Cơm để dưới lầu rồi, nhớ ăn đấy.】
Người anh nuôi trung thành từng bị tôi gây khó dễ: 【Vẫn giận anh à? Anh chuyển tiền tiêu vặt vào thẻ cho em rồi, tối về anh chơi với em nhé.】
Nữ chính cá tính từng bị tôi trêu chọc: 【Lại diễn nữa à? Mất trí thì về ngủ đi, tôi điểm danh hộ cậu rồi.】
Tôi: 【???】
Chẳng lẽ trước giờ tôi cầm nhầm kịch bản “được cưng chiều” à?

Phế Phi
Ta nhập cung đã mười năm, đến nay vẫn chỉ là một Quý nhân không được sủng ái.
Không tranh sủng, cũng chẳng có bản lĩnh giữ con ruột bên mình, đành thuận theo dòng nước mà lựa phe phái, chỉ cầu giữ được tính mạng.
Quý phi thất thế bị phế, lúc mọi người đều tranh nhau giẫm đạp, ta cũng bị ép phải bắt nạt Tam hoàng tử của nàng.
Thế nhưng chốn hậu cung này, từ xưa đến nay đều là người khác bắt nạt ta, ta nào biết làm sao để bắt nạt ai.
Ta gãi đầu, đành lấy bánh táo đỏ tự tay làm đưa cho Tam hoàng tử, nói:
“Ngươi chỉ xứng ăn thứ điểm tâm hạ đẳng này!”
Tam hoàng tử mới chín tuổi, nắm chặt miếng bánh, lặng lẽ đứng dưới bóng cây, ánh mắt đen nhánh nhìn ta chằm chằm thật lâu, tựa như đã nhìn thấu cái dáng vẻ yếu đuối chỉ biết phô trương thanh thế của ta.
Mà bắt nạt Tam hoàng tử… lại hóa ra là đúng.

Lần Cuối Gọi Là Mẹ
Lần Cuối Gọi Là Mẹ
Ngày rời khỏi nhà họ Lục, Lục Duẫn đứng tựa bên khung cửa.
Nhìn tôi thu dọn hành lý, anh ta khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không:
“Thế nào?”
“Phát hiện ra sinh con cũng không ép được tôi cưới cô.”
“Cho nên thấy nó vô dụng rồi, đi cũng không định mang theo nó sao?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Lục Tinh Ngôn – thằng bé lén đứng ngoài cửa nghe nãy giờ – bước vào.
Nó cẩn thận đổ hết tiền trong ống heo của mình vào tay tôi.
“Mẹ, mẹ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
“Còn nữa, mẹ có thể hứa với con, tuyệt đối sẽ không quay lại đây nữa không?”
“Dì Thiển Thiển nói, chỉ khi nào mẹ hoàn toàn rời đi, dì ấy mới chịu làm mẹ của Tinh Ngôn.”

Cứu Rỗi Chính Mình
Tôi tên là Giang Vãn Ý, lúc này đang ngồi bệt dưới sàn phòng thay đồ rộng hai trăm mét vuông của mình.
Xung quanh là những món trang sức lấp lánh chuẩn bị đeo trong lễ cưới ngày mai, mỗi món đều đắt giá, lóa mắt.
Thế nhưng tôi lại dán chặt ánh nhìn vào quyển nhật ký bìa cứng in nổi ánh vàng đang cầm trên tay.
Quyển nhật ký này tôi bắt đầu viết từ năm mười lăm tuổi ghi lại suốt mười năm mê muội si tình của tôi dành cho Thẩm Nghiễm.
Ai là Thẩm Nghiễm?
Là chú rể của lễ cưới ngày mai, cũng là người tôi bám riết không buông, dùng đủ mọi thủ đoạn mới “cầu xin” được vị hôn phu này.
Cũng là con trai độc nhất của gia đình bạn thân với nhà họ Giang chúng tôi trong mắt ba mẹ tôi, chính là một chú rể vàng hiếm có.
Nhưng giờ đây, quyển nhật ký này… có điều gì đó không đúng.
Rất không đúng.
Rõ ràng tôi còn nhớ tối qua trước khi đi ngủ, mình đã dùng cây bút mực màu champagne yêu thích, viết đầy trang mới nhất tất cả đều là những hồi hộp ngọt ngào và mơ mộng cho lễ cưới sắp tới.
Chữ viết mềm mại, nắn nót, còn mang theo vẻ duyên dáng cố tình luyện tập.
Vậy mà giờ đây dòng chữ trên trang đó đã hoàn toàn thay đổi.
Không phải nét bút tay.
Mà là kiểu chữ in máy lạnh lùng, vuông vức, không chút cảm xúc.
Nội dung còn khiến cả người tôi lạnh toát:
“Giang Vãn Ý mặc chiếc váy cưới Vera Wang đặt may riêng trị giá hàng triệu, đứng trong nhà thờ linh thiêng, khóe môi không giấu nổi vẻ đắc ý.”
Cô cuối cùng cũng cưới được Thẩm Nghiện người đàn ông mà cô phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ, thậm chí đem cả công ty nhà họ Giang ra uy hiếp mới có được.
Cô cho rằng đây là đỉnh cao của chiến thắng.
Nhưng cô không hề biết đây chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng thảm khốc.
Ba tháng sau, Tập đoàn Giang thị sẽ phá sản vì rơi vào một cái bẫy thương mại được sắp đặt tỉ mỉ.
Cha cô, Giang Hải Xuyên, vì không chịu nổi cú sốc mà bị xuất huyết não, liệt giường.
Mẹ cô, Lâm Vi, để có tiền chữa bệnh cho chồng, phải bán hết toàn bộ trang sức, cuối cùng gặp tai nạn giao thông trên đường đi vay nặng lãi và tử vong.
Còn Giang Vãn Ý…”
Dòng chữ kết thúc ở đó.
Trang sau trắng trơn.
Tay tôi bắt đầu run rẩy. Không thể khống chế nổi.
Tim như bị một bàn tay lạnh buốt bóp nghẹt, đến không thở nổi.
Cái quái gì thế này?
Trò đùa ác ý?
Ai đã đổi nhật ký của tôi?
Thẩm Nghiễm? Hay là… cô gái lúc nào cũng ngoan ngoãn cúi đầu bên cạnh anh ta Tô Hà?
Không. Không đúng.
Quyển nhật ký này tôi đặt làm riêng tận bên Ý, có khóa mã độc nhất vô nhị, chỉ mình tôi biết.
Hơn nữa… những dòng chữ đó dường như xuất hiện từ hư không, đè chồng lên cả nét chữ ban đầu của tôi.
Tôi giật mạnh, gập quyển nhật ký lại như vừa chạm phải sắt nóng.
Vô lý! Hoàn toàn vô lý!
Tôi là Giang Vãn Ý, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Giang thị.
Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì có đó.
Thẩm Nghiễm cưới tôi là liên minh cường cường, môn đăng hộ đối!
Phá sản? Gia đình tan nát? Chuyện viển vông nhảm nhí!
Chắc là do dạo này thử váy cưới, chuẩn bị hôn lễ quá mệt mỏi, đầu óc mới sinh ảo giác.
Phải rồi, nhất định là thế.
Tôi bực bội vò lấy mái tóc dài vừa mới hấp dưỡng xong, đứng dậy định rót ly vang đỏ để trấn tĩnh lại.
Vừa đi tới quầy rượu, ánh mắt tôi lướt qua quyển tạp chí tài chính mở sẵn trên bàn bar.
Trang bìa là bài phỏng vấn đặc biệt:
“Thái tử của Tập đoàn Thẩm thị Thẩm Nghiện: Cải cách táo bạo, dẫn đầu thời đại.”
Bài viết chẳng có gì bất thường.
Nhưng ánh nhìn của tôi như bị hút chặt lại bởi một dòng chữ nhỏ xíu gần bức ảnh của Thẩm Nghiện.
Một chuyên mục nhỏ, giới thiệu sách sắp phát hành.
Tên sách:”Ánh sáng trong lòng bàn tay”
Tác giả:Một cái tên xa lạ.
Không phải tiêu đề sách, cũng chẳng phải tên tác giả thu hút tôi.
Mà là dòng tóm tắt bên dưới nhỏ đến mức dễ bị bỏ qua:
“Câu chuyện kể về cô gái bình thường Tô Hà lương thiện, kiên cường sau khi bị hào môn chèn ép, chịu đủ mọi sự bắt
nạt của nữ phụ ác độc Giang Vãn Ý, cuối cùng dựa vào nỗ lực và phẩm chất ấm áp của mình, giành được tình yêu của người thừa kế Tập đoàn Thẩm thị, thành công trong sự nghiệp, và tận mắt chứng kiến nữ phụ ác độc cùng gia đình cô ta gánh lấy báo ứng, rơi vào diệt vong…”
Ầm!
Tựa như một tia sét giáng xuống giữa đầu.
Giang Vãn Ý.Thẩm Nghiện.Tô Hà. Nữ phụ ác độc.Diệt vong….
Từng chữ, từng từ khớp chính xác với những gì xuất hiện trong quyển nhật ký quỷ dị kia!
Ly rượu trong tay tôi rơi xuống thảm, vỡ tan.
Vệt rượu đỏ sẫm lan ra như máu, thấm vào sàn.
Hơi lạnh trào lên từ lòng bàn chân, lan thẳng tới đỉnh đầu.
Không phải ảo giác.
Quyển nhật ký đó…là điềm báo cho số phận của tôi?

Xuyên Thành Con Gái Tướng Quân, Ngủ Một Giấc Mười Năm Bên Long Sàng
Ta xuyên vào làm tiểu nữ nhi của phủ Tướng quân.
Nhưng đêm đến lại nhìn thấy đầy một phòng… m/a qu/ỷ!
Lão đạo sĩ bảo ta là thể chất âm cực, muốn sống tới lễ cập kê, nhất định phải nằm cạnh… chân long.
Phụ thân ta liều mình dâng sớ bằng chiến công, kết quả nửa chiếc long sàng của Thái tử… bị ta chiếm luôn.
Vậy mà ta ôm lấy Thái tử ngủ liền một giấc… mười năm.
Đến ngày cập kê, ta bị hắn chặn trước cổng cung:
“Cùng giường chung gối mười năm, nàng nghĩ vỗ mông là đi được à? Nàng coi ta là gì?”
Thấy vẻ ấm ức kia, ta buột miệng thốt ra:
“A… A Bối Bối?”

Gả Cho Anh Nông Dân, Trúng Giải Độc Đắc
Vì sính lễ 100 nghìn tệ, tôi bị bạn trai cũ mắng là “đào mỏ”.
Hôm đi xem mắt, đối diện là một người đàn ông cao gần 1m9, mặt đỏ bừng hỏi tôi:
“Sính lễ 660 nghìn được không? Nếu ít quá thì anh thêm.”
Tôi nhất thời bốc đồng, chớp mắt một cái, kết hôn luôn.
Thế nhưng ông chồng “mua rẻ” này, ngày nào cũng trời chưa sáng đã ra đồng, trời tối mịt mới mò về.
Tiền thì kiếm đầy, thẻ ngân hàng đúng hạn là đưa.
Chỉ có người là không thấy đâu cả.
Tôi sống như góa phụ suốt ba mươi ngày trời.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi lôi món đồ chơi nhỏ giấu dưới gối ra.
Kết quả… bị anh bắt gặp tại trận.
Anh nắm tay tôi, giọng khàn khàn:
“Vợ ơi, hay là… dùng anh luôn nhé?”
2
Ngày thứ ba mươi sau khi cưới, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn rộng tới 500 mét vuông.
À không, là căn biệt thự hẳn hoi.
Bên cạnh lạnh toát.
Rất tốt. Ông chồng mua rẻ của tôi, lại lại lại dậy sớm ra đồng.
“Trồng trọt gì mà như đào mỏ với giấu nhân tình dưới đất thế không biết!”
Tôi bực bội lật người.
Điện thoại rung liên hồi, tin nhắn của cô bạn thân bắn tới như đạn pháo:
【Hè Miên Miên! Bản thảo đâu rồi?! Bản thiết kế nam chính cơ bắp cho truyện mới đâu?! Độc giả dí tận cổ rồi nè!】
Tôi thở dài nhận mệnh, gửi bản phác thảo đi.
Trên màn hình là một loạt trai cơ bắp, hormone bốc mùi lực điền thứ thiệt.
Vài giây sau, bạn tôi bùng nổ:
【Má ơi má ơi má ơi! Miên Miên, nói thật đi! Có phải cậu lấy chồng cậu làm mẫu không?!】
【Nhìn cơ ngực này! Nhìn cánh tay kia! Như thể bế cậu lên chơi ba trăm hiệp mà không thở nổi ấy!】
【Cuộc sống hậu kết hôn với trai cơ bắp có phải là thiên đường không? Mau! Livestream ngay! Tớ muốn ăn “cẩu lương” tận răng!】
Tôi nhìn màn hình đầy chữ và sticker nhảy loạn, lại nghĩ đến mối quan hệ vợ chồng “trên giấy” suốt một tháng qua, nghẹn không chịu nổi:
【Livestream cái đầu cậu! Đang… sống như góa phụ đây này!】
【???】
【Không phải chứ Miên Miên? Góa phụ?】
【Lục Cảnh Xuyên – chồng cậu ấy! Thân hình kia, vóc dáng kia, nhìn là biết kiểu một đấm đấm chết bò đấy! Đừng nói là… anh ấy có “vấn đề”?】
【Đàn ông ấy mà, qua 25 là như 60. Trên thì già, dưới thì… yếu.】
Tôi giật mình.
Đột nhiên nhớ ra Lục Cảnh Xuyên gần 30 rồi mà chưa từng yêu ai.
Không lẽ… đẹp mã mà “xài không được”?
Tưởng là mình nhặt được báu vật, ai ngờ…
Hu hu, đúng là “của rẻ là của ôi”.
Tôi và Lục Cảnh Xuyên quen nhau qua buổi xem mắt.
Gặp một lần rồi cưới luôn.
Lúc đó, chỉ vì 100 nghìn tệ sính lễ, tôi bị bạn trai cũ và cả nhà hắn mắng là hám tiền.
Dì hai tức quá, giới thiệu cho tôi một người:
“Dì quen một cậu trai, đừng coi thường vì không học đại học, nhưng thuê cả mấy nghìn mẫu đất, kiếm được lắm!”
Tôi chẳng mấy hứng thú, trong đầu tưởng tượng ra kiểu đại gia quê đeo dây chuyền vàng to bản.
Kết quả, hôm gặp ở quán cà phê, tôi sững sờ.
Trước mặt là một người đàn ông cao gần 1m9 đứng ở cửa.
Áo thun đen bó sát, lộ rõ cơ ngực; đầu cắt cua, ngũ quan sắc nét – như bước ra từ phim lính đặc chủng.
“Xin… xin lỗi, tôi tới trễ.”
Anh lúng túng mở lời, giọng trầm ấm:
“Bên ruộng có chút việc đột xuất…”
Sự tương phản quá lớn khiến tôi đơ mất vài giây.
Dì hai nói anh học hết cấp ba rồi nghỉ, về quê làm nông, tích góp được ít vốn, người thật thà, chưa từng yêu ai.
Đẹp trai thật, khí chất cũng trầm ổn, đáng tin.
Nhưng tôi lúc ấy vừa thất tình, lòng như tro tàn.
Cả bữa ăn yên ắng đến ngột ngạt.
Anh hầu như không chủ động nói chuyện. Tôi hỏi một câu, anh trả lời đúng một câu, ngắn như điện báo.
Ánh mắt lúc thì nhìn mặt bàn, lúc thì lảng ra cửa sổ, tuyệt đối không dám nhìn tôi.
Thật thà là thật thà thật, còn ngốc… cũng rất ngốc.
Tôi còn đang nghĩ cách rút lui thì bạn trai cũ gọi tới:
“Miên Miên, mẹ anh nói rồi, sính lễ cao nhất chỉ bốn mươi nghìn thôi. Muốn cưới thì… em phải có thai trước, như vậy mới chắc ăn…”
“Chắc cái đầu anh á!”
Tôi giận điên lên, gào lên rồi cúp máy.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa thấy nhục nhã.
Đối diện, Lục Cảnh Xuyên hoảng hốt, hai bàn tay to vò đầu gối loạn lên:
“Em… xin lỗi… anh nói gì sai à?”
“Em… đừng giận mà…”
Anh cuống đến mức đổ mồ hôi, quên luôn việc đưa khăn giấy.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh đầy bực bội:
“Anh là Lục Cảnh Xuyên đúng không? Vậy lấy anh thì được sính lễ bao nhiêu?”
Vừa hỏi xong là hối hận, cảm giác bản thân như phát rồ.
Mặt anh đỏ bừng:
“Sáu… sáu trăm sáu mươi nghìn, được không?”
Thấy tôi không nói gì, anh vội nói tiếp:
“Nếu ít thì… thì em cứ nói, anh còn tiền tiết kiệm…
Kết hôn rồi, tiền đưa hết cho em giữ…
Chỉ cần… em không chê anh ít học…”
Chiều hôm đó, anh dắt tôi đi mua nhẫn và lễ vật cưới, toàn chọn loại đắt nhất.
Nhân viên bán hàng khen anh hào phóng.
Anh đỏ mặt nói:
“Đáng mà.”
Vậy là tôi giận dỗi cưới luôn người đàn ông chỉ mới gặp một lần này.
Lục Cảnh Xuyên mồ côi cha mẹ, một mình xây biệt thự hai tầng ở quê.
Tôi làm nghề vẽ minh họa tự do, sống ở quê cũng không tệ — không khí trong lành, đổi gió sáng tác.
Chỉ là…
Đêm tân hôn, khách khứa vừa về hết,
anh nhìn tôi, lúng túng nói:
“Em… nghỉ sớm nhé.”
Rồi ôm gối… chui sang phòng bên.
Từ đó đến nay, ngày nào cũng vậy:
Trời chưa sáng đã ra đồng, tối đen mới mò về.
Không sai ngày nào.
Chẳng lẽ dưới ruộng có báu vật?
Có vợ xinh thế mà không thèm ngó ngàng gì hết!

Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh
Nguyễn Minh Phù xuyên qua.
Nguyên thân là bạch phú mỹ thật sự.
Ba là xưởng trưởng, mẹ là chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng, được nuông chiều từ nhỏ.
Thời thế thay đổi, Nguyễn Minh Phù phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Đại tiểu thư nũng nịu nhổ một cọng cỏ tay cũng có thể bị xước, nào chịu được khổ cực nơi đồng ruộng, ngồi khóc sướt mướt tính toán tìm cho chính mình một phiếu cơm dài hạn.
. . .
Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt đã thấy bên cạnh có một người đàn ông đang nằm. Chuyện chết người chính là ngoài cửa có người, sắp trình diễn tiết mục ‘bắt gian'.
Nguyễn Minh Phù nhớ tới ký túc xá thanh niên trí thức tồi tàn, nhớ tới ba mẹ nguyên thân cùng với địa đầu xà như hổ rình mồi nhắm tới nguyên thân..
Lòng cô chợt lạnh, tiếp tục nằm xuống.
. . .
Tạ Duyên Chiêu có tướng mạo tuấn lãng, tiền đồ tươi sáng, còn trẻ mà đã trở thành đoàn trưởng.
Chỉ là tuổi tác càng lớn nhưng vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân khiến các lãnh đạo sầu trắng tóc.
Tin tức Tạ Duyên Chiêu kết hôn đột nhiên truyền đến, nghe nói đối tượng là một cô gái nông thôn.
Mọi người nghe xong đều không khỏi cảm thán một câu thật ủy khuất.
Thẳng đến khi Nguyễn Minh Phù eo thon chân dài, gương mặt xinh đẹp theo Tạ Duyên Chiêu tiến vào đại viện, tất cả mọi người mới choáng váng:
"Đây là cô gái nông thôn? Chuyện tốt thế này sao không rơi xuống trên đầu ta nha!"

KẾ PHỤ TA LÀ VƯƠNG GIA ĐỒ TỂ
Sau khi phụ thân ta – Lý Diệu Tổ – qua đời, tổ mẫu liền đem cả mẫu thân và ta gộp lại, bán cho Vạn Hoa lâu.
Mẫu thân ta sống chết không chịu khuất phục, tự hủy dung nhan, suýt nữa thì bị bọn người trong lâu đánh chết.
May thay, lò mổ trong trấn có một gã đồ tể đã mua lại hai mẹ con ta.
Nghe đồn, hắn mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, đã khắc chết cả nhà mình.
...

Chỉ Cần Một Bát Mì
Năm đó đói nhất đời, phản diện tưởng tôi là nữ chính, mỗi ngày đều nhét bữa sáng vào hộc bàn tôi.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu… nhai nhai nhai.
Trước mắt bỗng hiện ra một hàng chữ:
“Cười ch/ết mất, nam nữ chính sắp thành đôi đến nơi rồi, phản diện giờ mới phát hiện mình đặt nhầm đồ ăn sáng suốt bao lâu.”
“May mà cậu ta ng/ốc, chứ không cái NPC đáng thương này đói chết lâu rồi.”
Cậu ta mặt mày u ám: “Bữa sáng của tôi… là cô ăn hết à?”
Tôi sợ sệt gật đầu.
Cậu ta đứng ngẩn người.
Tôi lí nhí hỏi: “Vậy… tôi còn được ăn nữa không?”
Cậu ta thở dài: “… Ăn đi, ăn đi.”
1
Khi dòng chữ kia hiện ra, tôi đã đói đến mức đang lén nhai một chậu sen đá trong lớp.
Vừa nuốt ực từng ngụm nước để đỡ vị đắng, vừa tưởng tượng mình đang ăn bánh kẹp ngoài cổng trường.
Thêm trứng, thêm xúc xích, thêm gà viên, thêm thịt xông khói, thêm ruốc thịt…
Còn chưa tưởng tượng xong thì trước mắt bỗng hiện lên cả đống chữ:
“Cười xỉu, người ta theo đuổi con gái thì tặng sandwich, bánh gato, mì bò bít tết… cậu ta thì tặng bánh kẹp.”
“Cậu ta còn thêm trứng, thêm xúc xích, thêm gà viên, thêm thịt xông khói, thêm ruốc thịt… đến mức muốn nhét luôn cả ông chủ vào bánh.”
Tôi không phân biệt nổi là mình bị ng/ộ đ/ộc sen đá hay đã đói đến mức xuất ả/o gi/ác.
Vì… tôi thực sự ngửi thấy mùi bánh kẹp.
“Buồn cười nhất là cậu ta còn để nhầm hộc bàn. Nữ chính Lục Dao đã không ngồi hàng ba cạnh cửa sổ suốt ba tháng rồi cơ mà.”
…Khoan?
Hàng ba cạnh cửa sổ?
Đó chẳng phải chỗ ngồi tôi đã đổi với Lục Dao ba tháng trước sao?
Tôi cúi đầu nhìn.
Trong hộc bàn… thật sự có một cái bánh kẹp.
Thêm trứng, thêm xúc xích, thêm gà viên, thêm thịt xông khói, thêm ruốc thịt…
Ch/ết ti/ệt! Một cái bánh thơm ngào ngạt thế này không phải của tôi, sao lại nằm trong bàn tôi?!
2
Tôi gom hết ý chí mới có thể cầm chiếc bánh đó, an toàn đặt vào tay Lục Dao.
“Bữa sáng người ta cho cậu, để nhầm vào hộc bàn tớ rồi.”
Nhưng cô ấy nhíu mày nhìn: “Nhiêu calo thế này, mình không ăn đâu. Cậu giúp mình vứt đi nhé?”
Tôi rụt rè hỏi: “Vậy… tớ vứt vào miệng được không?”
Cô ấy cười bật ra tiếng: “Tất nhiên rồi. Nếu sau này còn để nhầm, cậu cứ ăn thay mình nhé.”
Tôi lập tức cắn một miếng.
Thơm thật đấy. Thơm đến muốn khóc.
Tôi thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng mình được ăn chiếc bánh ngon thế này là khi nào.
Có lẽ là lúc mẹ còn sống.
Mẹ nấu ăn rất ngon.
Sườn xào chua ngọt đẫm sốt, thịt kho tàu béo mà không ngấy…
Thơm đến mức tôi cứ chạy vòng quanh bếp vì thèm.
Mẹ cười vỗ lưng tôi: “Ngoan nào, đợi bố về rồi cùng ăn nhé.”
Khi đó bố tôi làm công nhân trong xưởng.
Thường đi làm từ tờ mờ sáng, tối mới về, người nồng nặc mùi dầu máy.
Giống như ông già Noel, ông luôn lôi ra từ chiếc balo cũ kỹ những món quà nhỏ cho tôi và mẹ.
Kẹp tóc xinh, bánh quy ngon, còn có cả bánh kem dâu mà mẹ thích
Những ngày không phải đi ca sáng, bố sẽ đạp chiếc xe cà tàng đưa tôi tới trường.
Vừa đi vừa dặn: “Phải học thật giỏi, học đến đâu hay đến đó. Đừng lo chuyện tiền nong.”
Bố nói: “Có bán cả xoong nồi, bố cũng cho con ăn học đàng hoàng.”