Ngọt
Ngọt là những câu chuyện tình yêu dễ thương, ấm áp.
Truyện mới cập nhật

Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Cổ Tích
Khi tôi xuyên tới đây, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết.
Hoàng tử và công chúa tổ chức hôn lễ, toàn dân ca hát nhảy múa, chúc phúc cho mối tình lãng mạn cảm động ấy.
Mà tôi, chính là vị tiểu thư quý tộc từng cùng hoàng tử tâm đầu ý hợp - U Dã.
Trong miệng thế nhân, tôi chính là kẻ ác độc, hãm hại công chúa, mưu toan đoạt lại hoàng tử. Nhưng cuối cùng sự việc bại lộ, từ đó bị giam lỏng trong lâu đài, chờ sau khi hoàng tử và công chúa đại hôn sẽ bị xử lý.
Không thể nào... tôi vừa mới tới đây thôi mà đã phải đối diện chuyện sống chết thế này ư.

Anh Em, Bạn Gái Cậu Thơm Thật Đấy!
Vô tình vào nhầm nhóm chat anh em của bạn trai Lý Nam Thần.
Thấy anh ta đang than phiền trong nhóm: [Bạn gái quản lý nhiều quá, cãi sao lại, hơi phiền thật.]
Cậu bạn thân Tạ Cảnh Xuyên liền đáp: [Cứ để mặc cô ấy, khoảng cách mới tạo ra cái đẹp.]
Lý Nam Thần: [Anh em nói đúng quá trời!]
Ngay giây sau, Tạ Cảnh Xuyên nhắn riêng cho tôi: [Nhà tôi có con chó biết nhảy breakdance, em có muốn qua xem không?]

Tôi nghe được tiếng lòng của đứa con khi mang thai
Ngoài ý muốn mà tôi lại mang thai con của ảnh đế. Thế nhưng, bạn thân lại khuyên tôi mau chóng bỏ đứa bé đi.
May mà, tiếng lòng của bé con trong bụng tôi ngược đời hết chỗ nói:
"Mẹ ơi! Đừng tin cô ta! Kiếp trước mẹ từ chối khoản bồi thường trên trời, cuối cùng mẹ con mình chết thảm lắm!"
Thế là bầu không khí xoay chuyển ngay lập tức.
Tôi dứt khoát nhận lấy tờ chi phiếu trống của Giang Triệt, dọn vào căn hộ cao cấp, chăm chút cả nhan sắc lẫn diễn xuất, được mẹ chồng hết mực yêu thương.
Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của Giang Triệt tìm đến cửa:
“Anh Triệt, biết người biết mặt chưa chắc biết lòng, loại phụ nữ này vì trèo cao mà chuyện gì cũng làm được!”
“Phải làm xét nghiệm quan hệ cha con mới yên tâm được!”
Anh không lập tức phản bác. Trái tim tôi lập tức trĩu nặng xuống đáy vực.
Bé con trong bụng cũng cuống quýt:
"Xong rồi xong rồi! Ba ba mắc bệnh nghi ngờ nặng nhất đó!"

Nỗi Khủng Hoảng Tuổi Trung Niên Của Tổng Tài Bá Đạo
Tôi xuyên vào truyện tổng tài bá đạo đã mười lăm năm. Tôi vừa mới ba mươi lăm tuổi, gần đây chợt nghe thấy tiếng lòng của chồng.
[Sao hôm nay cô ấy lại mặc váy ngủ viền ren, không phải muốn chuyện đó chứ?]
[Người đến bốn mươi tuổi, luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.]
[Rốt cuộc châm cứu Trung y kia có tác dụng không...]
[Ngộ nhỡ vợ nói muốn một đêm bảy lần thì sao đây? Dù sao cô ấy cũng biết rõ dáng vẻ lúc đỉnh cao của mình rồi?]
[Chênh lệch quá lớn phải làm sao đây?]

Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu nay
Ôn Sương Bạch xuyên vào một quyển sách, trở thành một tu sĩ nghèo kiết xác.
Trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền bạc đã đành, vậy mà nàng còn có… một vị hôn phu.
Người kia dung mạo tuấn mỹ, khóe mắt lại có nốt lệ chí câu hồn đoạt phách.
Đáng tiếc thay, hắn chính là kẻ si tình trong sách — một “nam phụ liếm cẩu” vì nữ chủ mà có thể lên núi đao, xuống biển lửa, cuối cùng còn mang tội giết thê để chứng minh ái tình.
Ôn Sương Bạch tự biết bản thân không có phúc phận tiêu thụ nổi, bèn âm thầm tính chuyện từ hôn.
Cho đến một ngày, nàng vô tình bắt gặp cảnh vị hôn phu mặt mũi lạnh nhạt đem đan dược đưa cho nữ chủ. Động tác rõ ràng là vì công việc, hắn còn thản nhiên thốt:
“Dược phí, 101.”
Ôn Sương Bạch: “???”
Không phải chứ, đến cả đồng lẻ cũng không tha, đây mà là phong cách của “liếm cẩu nam phụ” sao?
Càng lúc nàng càng thấy có gì đó sai sai, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
Tạ Tử Ân, vốn là chủ nhiệm y sư trẻ tuổi nhất trong bệnh viện hạng ba, tiền đồ sáng lạn vô ngần.
Thế nhưng một bước xui rủi, hắn xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, biến thành một tiểu y tu pháo hôi.
Mà vị hôn thê của hắn trong sách lại là nữ phụ ác độc, chuyện xấu nào cũng làm tận, cuối cùng chết thảm.
Ban đầu Tạ Tử Ân tính tìm cách cắt đứt nghiệt duyên này.
Cho đến một hôm, nàng ta bỗng nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
🌸 Nam nữ chính song song xuyên thư
🌸 Văn phong tiểu bạch, tu chân tạp nham, bàn tay vàng to đùng, tư thiết chồng chất.
Tag: Dị thế đại lục · ngọt văn · xuyên thư · sảng văn · nhẹ nhàng · sa điêu
Vai chính: Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân
Một câu tóm tắt: Hôm nay ngươi có muốn phát tài nhanh không?
Lập ý: Mong rằng ngươi và ta đều có một tương lai rực rỡ.

Bạn Cùng Giường, Bạn Cùng Trường
Tôi và bạn cùng giường đang sát cánh ôn thi cao học.
Ban ngày, chúng tôi mỗi người một góc trong phòng tự học.
Ban đêm, chúng tôi điên cuồng thân mật, xem như một cách giải tỏa áp lực.
Khi có kết quả, tôi chỉ vừa vặn qua vòng sơ loại, còn cậu ấy lại vượt điểm chuẩn phỏng vấn đến hơn bốn mươi điểm.
Cận Thần cười lớn giễu cợt tôi:
“Ha ha ha, đợi anh đỗ là đá em luôn!”
Trước mắt tôi bỗng hiện ra những dòng bình luận.
【Nữ phụ đừng vùng vẫy nữa, dù có vào được vòng phỏng vấn cũng chẳng thể lật kèo đâu, biết điều thì rút lui sớm đi.】
【Đúng vậy đó, nam chính với nữ chính là thanh mai trúc mã, sắp cùng nhau đỗ rồi yêu đương ngọt ngào đấy!】
Sau vòng phỏng vấn, tôi ngồi thu mình trong góc, khóc nức nở.
Cận Thần bỗng trở nên luống cuống.
“Hôm đó anh chỉ đùa thôi, anh không định chia tay. Nếu không thể học cùng trường với em thì thi đỗ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Tôi lau nước mắt, đưa điện thoại cho cậu ấy xem.
“Em được trường xét tuyển thẳng rồi, khóc là vì mừng quá thôi.”

Bẫy Ngọt Ngào Của Kẻ Phản Diện
Chật vật trăm bề mới có thể khiến nam chính xiêu lòng.
Đêm xác định quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm lấy, trong căn hộ nhỏ, cả hai cùng thử qua đủ mọi tư thế.
Bỗng hệ thống gào lên: “Cô sai rồi! Đây là phản diện!”
Kẻ phản diện trong tiểu thuyết, hiểm độc, cố chấp và thù dai, một khi bị lừa dối thì đến tro tàn cũng chẳng còn.
Giờ phải làm sao đây? Mọi chuyện đã trót xảy ra rồi!
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, bàn tay anh siết chặt cổ tay tôi, giọng khàn khàn làm nũng:
“Đừng đi, ở lại với anh thêm một chút.”
Tôi hôn nhẹ anh: “Em đi rồi sẽ về ngay.”
Rồi lặng lẽ biến mất không dấu vết.
Anh phát điên đi tìm tôi, đến khi điện thoại bỗng nhận được tin nhắn từ tôi:
“Anh vô dụng quá, mình chia tay đi.”

Sa Vào Cạm Bẫy
Trong buổi họp lớp, tôi ngoài ý muốn lên giường với nam thần ở trường — kẻ vốn ghét tôi nhất.
Đến khi phát hiện mình mang thai, thì đã không thể phá được nữa.
Tôi đành phải tìm anh, đưa ra đề nghị:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Anh hất tôi ra, gương mặt đầy chán ghét:
“Má nó, tôi với cô quen thân lắm sao?”
Tôi ném thẳng tờ kết quả khám thai vào người anh, cười lạnh:
“Tôi với anh không thân, nhưng đứa bé trong bụng tôi thì thân với anh lắm.”
“Là chính anh tự mình đưa vào trong đó.”
…

NAM DU
Lại một lần nữa làm cho mấy đứa nhỏ trong viện mồ côi khóc, tôi liền bị viện trưởng xách đến trước một đôi vợ chồng trẻ.
“Nếu hai anh chị muốn tìm bạn cho con trai bị tự kỷ thì đứa bé này là thích hợp nhất. Nó chính là đứa lắm mồm nhất… à không, là đứa hoạt bát nhất trong viện của chúng tôi đấy.”
“Chỉ có một điều, nếu đã nhận nuôi con bé này rồi thì đừng bao giờ mang trả lại nữa. Đây cũng được coi như là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Đôi vợ chồng trẻ dường như chẳng nghe thấy mấy câu sau, chỉ vô cùng phấn khởi mà nhìn tôi:
“Chúng tôi muốn chính là đứa bé này!”
Tôi lúc này vẫn không hiểu tự kỷ là gì. Nhưng mẹ nuôi mới của tôi thì mỉm cười bảo:
“Tự kỷ có nghĩa là con có thể nói chuyện với thằng bé bao lâu cũng được, nó sẽ không bao giờ chê con phiền.”
Mắt tôi sáng bừng lên.
Đây chẳng phải chính là người bạn trò chuyện lý tưởng trời sinh của tôi sao!
…

NHẶT NAM NHÂN TRONG ĐIỀN VĂN
Xuyên vào một truyện điền văn cổ đại, trong hai năm ta đã nhặt được ba nam nhân. Cứ ngỡ sẽ có lao động miễn phí cùng nhau cuốc đất, nuôi thêm cá và trồng thêm rau , ai ngờ giữa chừng ba kẻ này bệnh tình khỏi hẳn, liền biến thân thành Hoàng tử, Ngự Sử và Tiểu hầu gia.
Sau khi khôi phục ký ức, họ đều muốn làm nên đại nghiệp, mở miệng là quyền lực hoàng gia, ngậm miệng là công danh sự nghiệp.
Lúc rời đi còn nắm tay ta, chỉ trời thề đất, nói rằng sau này nhất định sẽ mang tam môi lục lễ quay về cưới ta làm thê.
Khoan đã, dừng lại khoảng chừng năm giây!!!!
Đây không phải là một truyện điền văn thôi à?
Thế giới này không có một kẻ bình thường nào, có thể cùng ta an phận làm nông sao?