Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Hào Môn Không Đường Thoát
Ba tôi ép tôi gả cho thái tử gia của Cảng Thành.
Để hủy hôn, tôi giả làm sinh viên nghèo, tiếp cận đóa cao lãnh lạnh lùng kiêu ngạo kia.
Câu dẫn anh ta trong căn nhà thuê cũ kỹ, cùng nhau triền miên điên cuồng.
Thành công mang thai, tôi để lại một khoản tiền rồi trốn biệt.
Nhưng khi tôi bụng bầu trở về xin hủy hôn, người vốn dĩ nên cầm tiền ra nước ngoài lại xuất hiện ngay tại nhà tôi.
Tây trang giày da, khí thế bức người.
Ánh mắt anh ta tràn đầy chiếm hữu bệnh hoạn, từng bước áp sát, rồi đưa tay xoa lên bụng tôi.
“50 vạn, không đủ để mua giống của tôi.”
“Vị hôn thê… đáng yêu của tôi.”

Con Bạn Thánh Mẫu
Con Bạn Thánh Mẫu
Kiếp trước, cô bạn thân tan làm về nhà thì phát hiện trong tủ có một g/ã đà/n ông đang trốn. Tôi bảo cô ta báo cả/nh sát, nhưng 🩸 “thánh mẫu” trong người cô ta lại nổi lên.
“Anh ta mới 20 tuổi thôi mà, hãy cho anh ấy một cơ hội đi!”
Tôi kiên quyết bắt cô ta gọi cả/nh sát, khiến gã đàn ông kia thù hận tôi đến tận xươ/ng tuỷ.
Nửa đêm, hắn theo dõi thói quen sinh hoạt của tôi rồi lẻn vào nhà.
Cuối cùng t/h.i 💀tôi bị ch/ặt ra từ.n/g m/ảnh, làm mồi cho l/ũ ch/óa hoa/ng.
Sau đó, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn trai ôm lấy cô bạn thân của tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Bảo bối à, không trách em đâu, em chỉ quá lương thiện thôi.”
Sống lại một đời, tôi quay về đúng ngày bạn thân phát hiện ra g/ã đàn ông kia.
“Thi Thi, bảo vệ phát hiện trong t//ủ n.h/à tớ có người trố/n, tớ sợ quá!”
Tôi cong môi cười:
“Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, cậu có thể dùng tình thương cảm hoá hắn! Lẽ nào cậu định báo cảnh sát à? Người ta chỉ là một đứa trẻ thôi đó!”

Cửa hàng giấy 4: Nợ phải trả
Minh tinh lưu lượng hàng đầu muốn mượn tiệm vàng mã của tôi để chụp ảnh tạp chí.
Tôi không đồng ý, hắn liền livestream dẫn dắt fan mạng công kích tôi.
Fan của hắn mua trứng thối chuẩn bị đến đập tiệm, nhưng chỉ thấy một căn nhà trống không.
Ảnh đế không tin, tự mình chạy đến tiệm chất vấn tôi.
Tôi nói với hắn, tiệm vàng mã này chỉ người sắp chết mới nhìn thấy được.
Hắn giận dữ đập phá tan tành đồ trong tiệm.
Cứ đập đi, món nợ đã vay, sớm muộn gì cũng phải trả thôi!

Xuân Đường Tẫn
Xuân Đường Tẫn
Ngày Bùi Nghiên Hằng được phong Tể tướng, ta bị huynh trưởng hạ thuốc, đưa vào khuê phòng.
Sau một đêm mặn nồng, Bùi Nghiên Hằng bị thiên hạ chỉ trích, bất đắc dĩ phải cưới ta về làm vợ.
Sau này, đại tướng quân Tây Bắc đại thắng khải hoàn, cũng mang theo bạch nguyệt quang của Bùi Nghiên Hằng, Cố tam tiểu thư trở về.
Khi thấy ta bế con trai cùng Bùi Nghiên Hằng xuất hiện, Cố tam tiểu thư lệ lóe lên, bỗng dưng tức giận mà thổ huyết rồi chet ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, Bùi Nghiên Hằng ngày đêm ngủ ở thư phòng, không còn gặp mặt ta cùng con trai.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ ba năm sau đột nhiên bạo loạn xảy ra.
Quân phản loạn lấy tính m/ạng ta và con trai ra uy hiếp, muốn Bùi Nghiên Hằng giao ra hổ phù được cất giấu phía sau bài vị của Cố tam tiểu thư.
Thế nhưng, Bùi Nghiên Hằng lại lạnh nhạt đến mức chẳng buồn ngẩng đầu: “Hai m/ạng tiện, sao xứng đổi lấy bài vị của người ta yêu?”
Lời vừa dứt, ta tận mắt chứng kiến con trai bị một k/iếm đ/âm xuyên ngực.
Cuối cùng, không muốn bị làm nh/ục, ta đã c/ắn lưỡi t/ự v/ẫn.
Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày Bùi Nghiên Hằng bái tướng.
Nhìn bóng người bước vào khuê phòng, ta lôi huynh trưởng đã bị đ/ánh ngất lên giường, còn mình thì lật cửa sổ mà đi.
Lần này, để hắn tự mình gả đi vậy!

CÙNG THOÁT KHỎI CẠM BẪY
Ngày thứ hai sau khi em chồng cưới vợ, bố mẹ chồng gọi cả nhà tập trung lại.
Họ cười hớn hở, tuyên bố:
“Anh cả đã có nhà cưới rồi. Giờ căn nhà chúng ta đang ở sẽ để lại cho thằng út. Mọi người đều đồng ý chứ?”
Em chồng gật đầu cái rụp, chồng tôi cũng vội giơ cả hai tay tán thành.
Anh ta còn ra hiệu bằng ánh mắt, như thúc giục tôi: Nhanh lên, đồng ý đi! Đừng để em dâu nghĩ chị dâu ích kỷ, muốn chiếm cả hai căn nhà!
Em dâu cũng quay sang nhìn tôi, vẻ mặt ngờ vực.
Trong ánh mắt của mọi người, tôi không chịu nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn:
“Các người có lộn không vậy? Chỉ một câu nói đã đem căn nhà của mẹ tôi chia cho người khác? Nhà đó từ bao giờ lại biến thành tài sản của nhà các người vậy?”
...

Tôi Không Báo Thù, Tôi Thăng Cấp
Tôi Không Báo Thù, Tôi Thăng Cấp
Nhân viên tài vụ lỡ tay gửi bảng lương vào nhóm công ty.
Tuy rút lại rất nhanh, nhưng mình đã kịp nhìn thấy.
Trong bảng, mức lương của một thực tập sinh “ngồi trực thăng đáp xuống” quá chói mắt.
Ba vạn.
Gấp ba lần lương của mình.
Mình sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía cậu thanh niên đang ngồi đối diện mình, lúc này còn đang thản nhiên chơi game.
Nghĩ một lát, mình lặng lẽ tắt hạng mục đang giúp cậu ta kiểm tra.
Sau đó, bình tĩnh in ra giấy báo nghỉ việc.
Ba năm nay, mình cật lực làm việc ở công ty.
Vậy mà lại không bằng một thực tập sinh “bay xuống” cách đây ba tháng – Lý Thiên Hạo.
Nếu cậu ta thật sự có thái độ nghiêm túc, năng lực xuất sắc thì thôi cũng đành.
Nhưng không, cậu ta rảnh rỗi thì chơi game, đeo tai nghe, mặc kệ tất cả.
Mình nhắc nhở mấy lần, cũng phản ánh với lãnh đạo vài lần.
Đều vô ích.
Thái độ tệ vậy, chắc năng lực cực mạnh?
Không hề.

Khoảnh Khắc Anh Bước Đến
Năm thứ tư tôi thầm yêu Kỷ Tu Yến, chúng tôi đã xảy ra quan hệ.
Anh ta giàu có, điển trai, là người tình hoàn hảo.
Ngoại trừ việc không kết hôn.
Ai cũng biết, anh ta đang chờ mối tình đầu quay lại.
Thế nên ngày cô ấy trở về, tôi biết điều mà rời đi.
Gặp lại, là trong một buổi tiệc rượu.
Tôi bị đối tác làm khó, uống đến say khướt, cũng không chịu nghe theo họ mà gọi điện cho Kỷ Tu Yến.
Trong tiếng ồn ào cười nói, Kỷ Tu Yến bước qua đám đông, chậm rãi tiến lại gần.
Giữa khoảng lặng vô tận, giọng anh khẽ trầm, nhuốm chút bất đắc dĩ:
“Điện thoại cũng không chịu gọi, em phải ấm ức thế này sao?”

Kính trên nhường dưới
Lớp tôi có một ả “trà xanh” vừa bám được tổng giám đốc Tập đoàn Việt thị, thiệp mời phát cho cả lớp, chỉ cố tình quên tôi.
Thế nhưng đến ngày cưới cô ta mãi không thể mở tiệc, chỉ vì cô tổ nhà họ Việt trong truyền thuyết vẫn chưa đến.
Bây giờ cô ta đang quỳ xuống cầu xin chỉ mong được gặp cô tổ một lần.
Gặp tôi?
Rõ ràng là cô ta không muốn tôi đến mà.

Khi Thanh Mai Trở Thành Người Dưng
Trong một lần tranh cãi, Diệp Trí Viễn thẳng tay tát tôi ngay trước mặt bao người.
Kể từ giây phút đó, tôi dứt khoát hủy bỏ hôn ước đã định sẵn từ nhỏ với anh ta.
Ai nấy đều kinh ngạc—tôi chẳng phải là “cái đuôi nhỏ” luôn bám theo anh ta từ bé đến lớn sao? Sao lại có thể tuyệt tình đến thế?
“Cậu… sao dám? Tại sao lại hủy hôn?” Anh ta nhìn tôi, không tin nổi.
“Tại sao lại không hủy? Trước khi cưới đã phát hiện vị hôn phu của mình là một tên cặn bã, không bỏ thì giữ lại làm gì, để… ăn Tết chắc?” Tôi đảo mắt, lạnh giọng đáp.

Tình yêu kéo dài đến chết
Tôi nhận được cuộc gọi của vợ trên đường về nhà.
Cô ấy nói đã nấu xong cơm, đang đợi tôi về ăn.
Cúp máy xong, cả lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bởi vì ba tiếng trước, chính tay tôi đã bóp chết cô ấy.