Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Sau Khi Trời Tối
Sau Khi Trời Tối
Mẹ tôi là tiểu thư ruột thịt nhà họ Lục, bị b ắt//c ó/c bán vào vùng núi.
Trước khi bị đưa vào đó, bà đã kết hôn và có một đứa con trai 2 tuổi.
Sau khi bị bán, bà bị ép gả cho một lão già gần 60, và tôi chính là kết quả từ cuộc hôn nhân đó.
Năm tôi 7 tuổi, nhà họ Lục cuối cùng cũng dẫn cảnh sát đến được ngôi làng hẻo lánh đó.
Mẹ tôi òa khóc, ôm chặt cậu con trai đã 10 tuổi.
Khi nhìn đến tôi, bà chỉ khẽ hỏi cảnh sát một câu:
“Đứa trẻ này… tôi có thể… không mang theo về được không?”
Lần đầu tiên tôi được gặp cậu tôi, và cũng là lần đầu tiên thấy người anh trai cùng mẹ khác cha 10 tuổi kia. Cả hai đều giận dữ, ánh mắt tràn ngập căm ghét:
“Con của thằng khốn nạn đó, nhà họ Lục chúng tôi làm sao có thể nhận!”
Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, lặng lẽ nắm lấy vạt áo mẹ, không dám nói gì, cũng không dám ngẩng đầu.

Thần Y Trở Về Thập Niên 80
Thần Y Trở Về Thập Niên 80
Giới thiệu truyện:
La Thường, một cô gái tinh thông cả y thuật lẫn thuật xem bói, bất ngờ xuyên không trở về những năm 80. Cô trở thành một nữ bác sĩ trẻ của khoa Trung y, bệnh viện số 8 Thanh Châu. Vận xui đeo bám ngay từ đầu—bệnh viện đang cải cách, khoa Trung y bị giải thể, phần lớn bác sĩ bị sa thải… và La Thường không may cũng nằm trong danh sách ấy.
Không để sĩ diện níu chân, La Thường dứt khoát rời bệnh viện, tự mở một phòng khám Trung y nhỏ cho riêng mình. Chẳng mấy chốc, cái tên "La Thường" vang danh khắp nơi, đến mức khi cô trở lại bệnh viện số 8, đã là chuyên gia Trung y được mời về từ một cơ sở y tế lớn.
Hàn Trầm, sau khi hoàn thành khóa tập huấn dài ngày trở về, mới hay biết căn phòng nhà mình đã được cho thuê làm phòng khám. Gặp La Thường lần đầu, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi: “Anh Hàn.” Gương mặt anh lạnh tanh, cảnh giác đầy mình.
Khám bệnh thì khám bệnh, sao lại còn bày trò xem bói? Nhìn gương mặt non nớt của cô, Hàn Trầm càng thấy cô giống mấy “thần y chữa bách bệnh” hay dán quảng cáo trên cột điện—trông chẳng đáng tin. Thế là anh quyết định âm thầm theo dõi một thời gian.
Cho đến một ngày, anh đổ bệnh nặng. Sốt cao không dứt, bị ông nội "bê" thẳng đến phòng khám của cô gái nhỏ kia, anh mới bàng hoàng nhận ra: mình đã quá sai!
Ngày người nhà họ La đến thăm, thấy trong phòng khám có một thanh niên cao lớn đang bận rộn hỗ trợ, La Thường thản nhiên giới thiệu:
“Đây là chủ nhà của con.”
Hàn Trầm: “…”
Hừ! Có việc thì gọi “anh Hàn”, không việc thì biến thành “chủ nhà”? Anh là công cụ đa năng à?

Xẻ Đôi Ngọn Núi
Xẻ Đôi Ngọn Núi
Tại yến tiệc trong cung, ta thay Giang Húc đỡ một đa/o, sau đó bị đưa đến Lĩnh Nam tịnh dưỡng.
Trong suốt một năm nằm dưỡng bệnh nơi đó, mỗi tháng Giang gia đều gửi bổ phẩm tới như nước chảy, người người ca tụng Giang Húc si tình, chuyên nhất với ta.
Nhưng thân thể ta vẫn không khá lên, ta muốn hồi kinh, Giang Húc đích thân đến Lĩnh Nam khuyên nhủ:
“Khí hậu kinh thành không thích hợp cho nàng tịnh dưỡng, đợi khi thân thể nàng khá hơn, vi phu sẽ đích thân đưa nàng hồi phủ.”
Thế là lại dây dưa thêm 3 năm, thân thể ta ngày càng suy nhược.
Khi bệnh tình nguy kịch, ta âm thầm hồi kinh, chỉ muốn gặp Giang Húc lần cuối.
Nào ngờ lại chứng kiến Giang phủ đang tổ chức yến tiệc đầy tháng, Giang Húc ôm tiểu thanh mai, bế hài nhi còn đang bọc tã, một nhà ba người mặt mày hớn hở tiếp đãi khách khứa.
Ta làm ầm lên một trận, lập tức bị quan binh áp giải. Giang Húc chỉ tay vào ta, lớn tiếng quát:
“Đây là chính thê bị bệnh điê/n của ta, đã được đưa về quê dưỡng bệnh từ lâu, mau áp giải ả xuống, đừng để mất mặt mất mũi!”
Thì ra những năm ta dưỡng bệnh, hắn lại bôi nhọ ta thành kẻ điê/n!
Ta liều mạng phản kháng, cuối cùng n g/ã từ trên đài cao xuống mà ch .t thảm.

Bạch Nguyệt Quang Và Chim Hoàng Yến
Tôi là chim hoàng yến được Chu Thâm Phi nuôi dưỡng, trên giường thì làm dáng quyến rũ, mê hoặc chủ nhân.
Xuống giường thì lại coi bản thân như chính thất, rảnh rỗi lại đấu đá với bạch nguyệt quang mà kim chủ yêu nhưng không có được.
Trong mắt người ngoài, tôi là kẻ điên cuồng yêu Chu Thâm Phi, sớm muộn cũng sẽ bị anh ta chán ghét mà vứt bỏ.
Thực ra, tôi căn bản không hề yêu anh ta, tôi chỉ yêu tiền của anh ta mà thôi.
Dựa vào danh nghĩa của anh ta, việc làm ăn của tôi thuận lợi vô cùng, sắp sửa bước vào hàng ngũ tân quý thương giới.
Tôi quyết định đá anh ta trước, còn giả vờ bi thương diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng:
“Chu Thâm Phi, tôi đã dùng năm năm mà vẫn không khiến anh yêu tôi… tôi mệt rồi, chia tay đi.”
Mồ hôi của Chu Thâm Phi rơi trên người tôi, ánh mắt nửa cười nửa không:
“Quả nhiên, phụ nữ có tiền thì đổi lòng. Vậy thì, tôi sẽ khiến em phá sản, giúp em tìm lại bản thân.”

Công ty Giả Vờ Đi Làm
Công ty Giả Vờ Đi Làm
Sắp đến cuối năm, ông chủ công ty tôi bỏ trốn.
Chỉ còn mình tôi ngồi trơ trọi giữa văn phòng trống rỗng, đối mặt với chủ tòa nhà đòi tiền thuê.
Tôi cắn răng, đăng quảng cáo lên mạng:
【Công ty “Giả Vờ Đi Làm” chính thức mở cho thuê nhiều vị trí làm việc.】
【Chỉ 20 tệ/ngày, có ngay một chỗ ngồi view sông tuyệt đẹp tại văn phòng hạng A.】
【Phù hợp cho những ai 7 nghiệ/p nhưng chưa dám nói với người nhà, không muốn về quê ăn Tết, cần không khí học tập cho thi nghiên cứu sinh hoặc công chức…】
Nghĩ một lúc, tôi thêm dòng nữa:
【Ngoài ra nhận đóng giả: trợ lý ngoan ngoãn, đồng nghiệp xấu tính đều có thể diễn!】
Chẳng mấy chốc đã có người tới thuê bàn, văn phòng nhanh chóng ngồi kín.
Wuhu~ tôi thật sự đã “hồi sinh” được nơi này rồi!
Nhưng đúng lúc công việc đang thuận buồm xuôi gió, thì tên sếp trời đánh kia quay lại, vừa giận vừa cười:
“Cô giỏi thế này, chi bằng làm bà chủ luôn đi!”

Âm Dương Nhãn
Năm đói kém ấy, mẹ dẫn tôi ra ngoài, rồi không đưa tôi về nhà.
Tôi sinh ra đã có âm dương nhãn, thấy được ma quỷ nhưng không thấy được người, là một kẻ mù khi mở mắt.
Một mình đứng ở ngã tư đường, tôi đói không chịu nổi, đành chặn lại một chiếc kiệu giấy, xin một miếng ăn.
Người trong kiệu vén rèm, cái cổ dài như cây sào phơi áo.
Đầu hắn xoay tròn như cối gió, hỏi tôi có ăn vàng mã hay nến không.
Sau đó hắn bảo tôi vào mộ giúp hắn tẩy rửa thân thể, rồi cho tôi rất nhiều đồ tùy táng, tôi trong chốc lát trở thành phú hộ đứng đầu.

Bà Nội Mang Thai
Trong lễ tang ông nội, bà nội tám mươi tuổi lại mang thai.
Nói là con trong bụng do ông để lại, sống chết cũng đòi sinh ra.
Ba mẹ bảo tôi ở bên ăn ở ngủ cùng bà, đợi qua lễ tang rồi sẽ phá bỏ đứa bé.
Trước khi ngủ, bà chải tóc cho tôi, xoa dầu thơm, còn đưa cho tôi đôi dép ngủ đính ngọc.
Nửa đêm, cảm giác có thứ gì đó ướt nhẹp dính nhớp liếm lên người tôi, đặc biệt là đôi chân, như thể đang bị mút lấy.
Tỉnh dậy thì da tái nhợt, tóc bạc trắng, trên người toàn mùi tanh tưởi.
Bà nội ngày nào cũng bôi phấn trét son, nếp nhăn biến mất, ánh mắt quyến rũ, bụng càng lúc càng lớn.

Ái Tình Trong Bóng Tối
Mùa năm đó khi Kỷ Yến Xuyên rơi xuống cảnh khốn cùng nhất, tôi từng ngang ngược tuyên bố trước mặt mọi người: cho dù toàn bộ đàn ông trên thế giới này có chết sạch, tôi cũng sẽ không bao giờ thích anh ta.
Sau đó, nhà tôi phá sản, anh ta vì báo thù mà bắt tôi trở thành chim hoàng yến bị giấu kín không thể lộ ra ánh sáng.
Tôi vẫn kiêu căng ngang ngược, không ngừng khiêu khích giới hạn của anh ta, thế nhưng anh ta lúc nào cũng bình thản, chẳng hề dao động.
Cho đến khi tin anh ta sắp đính hôn lan truyền khắp thành phố, trước khi bỏ trốn tôi để lại một tờ tiền trăm tệ và một tờ giấy viết tay:
“Chị chơi chán rồi, tiền tip không cần thối lại.”
Sau đó anh ta kéo tôi về, điên cuồng giày vò trong căm hận:
“Chán ở đâu? Nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa.”

Những Năm Tháng Bị Đánh Cắp
Những Năm Tháng Bị Đánh Cắp
Tôi là người có cơ địa cực kỳ dễ dị ứng.
Lần đầu tiên đến nhà bạn trai ăn cơm, anh đưa cho mẹ một tờ giấy A4:
“Du Du dị ứng với hải sản, xoài, dâu tây, trứng, sữa, thịt bò thịt cừu… mẹ nấu nhớ đừng cho vào nhé.”
Nhưng chất gây dị ứng thì quá nhiều, ăn xong rồi mẹ anh mới chợt nhớ ra:
“Vừa nãy trong rau xào có cho một thìa dầu hào, Du Du, con không thấy khó chịu chứ?”
Trong ánh mắt lo lắng của hai mẹ con, tôi chậm rãi lắc đầu:
“Không ạ… nhưng chẳng phải con dị ứng hải sản sao…”
Những điều này đều là do ba mẹ tôi nói. Cũng vì thế, từ nhỏ trên bàn ăn của tôi chỉ toàn rau xanh, còn cá thịt đều đặt trước mặt em trai. Tôi thường xuyên bị em trêu chọc: “Trời sinh chị không có phúc ăn ngon.”
Nhưng tôi vẫn không cam tâm. Sau khi tự chuẩn bị tâm lý thật lâu, tôi lần lượt thử uống một cốc sữa, ăn một miếng xoài, nếm một miếng bít tết lớn…
Không phản ứng. Hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tôi bật khóc nức nở.

Cá chép Koi may mắn
Cá chép Koi may mắn
Vào ngày sinh nhật của tôi, bố mẹ giàu có công khai tuyên bố rằng tôi là đứa con gái giả bị bế nhầm, từ nay vĩnh viễn không được quay về nhà họ Thẩm.
Cô con gái ruột thì lại vênh váo ngạo mạn: “Thẩm Húc Húc, cuộc đời bị cô đánh cắp, cuối cùng tôi cũng tự tay lấy lại rồi.”
Nhưng cô con gái ruột đó, lại là sao chổi chuyển kiếp.
Còn tôi là cá chép may mắn chuyển thế, bố mẹ giàu có trở thành hào môn hoàn toàn nhờ vào vận khí của tôi!