Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

GIỮA GIÓ VÀ TRĂNG CHỈ THIẾU NÀNG
Đích tỷ cao thượng, chính là quý nữ rực rỡ nhất kinh thành, sinh ra đã định làm mệnh phụ phu nhân. Nàng không tranh không giành, ung dung tự tại như cúc, khiến tất cả nam tử kinh thành đều si mê nàng. Vị hôn phu của ta cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng nàng lại cố tình chọn một gã thợ săn nghèo rớt mồng tơi.
Ta khuyên nàng chân thành: "Nghe nói gã thợ săn kia tính tình không tốt, hơn nữa không môn đăng hộ đối, gả qua đó e là sẽ chịu khổ."
Đích tỷ chỉ hờ hững liếc ta một cái, rồi buông lời trách mắng: "Cuộc sống đạm bạc danh lợi, tự tại như mây trời có gì không tốt? Gia gia thanh liêm, nếu người còn sống, thấy mọi người theo đuổi danh lợi, trèo cao đạp thấp như vậy, ngài nhất định sẽ không vui."
Ta câm nín.
Chưa đầy một năm, nàng đã ly hôn với gã thợ săn kia, trở về phủ Tướng quốc.
Đêm trước ngày ta và Thụy Vương đại hôn, đích tỷ múa một điệu kinh hồng, đoạt lấy trái tim hắn, cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Ngày hôm sau, nàng đội phượng quan, mặc áo choàng đỏ, ngồi kiệu tám người khiêng, đường đường chính chính lấy thân phận chính thê mà vào Vương phủ Thụy Vương.
Còn ta thì trở thành thiếp.
Sống cùng vinh quang, ta vì nàng mà toan tính, vì nàng mà chắn những mũi tên sáng, trở thành cái đích cho mọi lời chỉ trích.
Sau này ta bị những người thiếp khác hãm hại, ta quỳ xuống cầu xin đích tỷ giúp ta chứng minh sự trong sạch.
Nàng lại hờ hững gạt tay ta: "Công đạo ở trong lòng người, muội chưa từng làm, họ tự khắc sẽ không làm khó muội."
Cuối cùng ta bị Thụy Vương hành hạ đến chết.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay trở về ngày nàng kén phu.

Bạn thân từ địa phủ
Sau khi chết được sáu năm, vì mang khoản nợ khổng lồ ở Địa phủ, tôi buộc phải quay lại nhân gian để đòi nợ.
Tôi không có cha mẹ, nên chỉ còn biết gửi gắm hết hy vọng vào bạn thân.
Vừa bước chân vào nhà cô ấy, trước mắt tôi bỗng hiện ra hàng loạt dòng bình luận bay ngang:
【Cứu mạng! Nữ chính truyện ngược lại nổi điên rồi, đập hết mấy món đồ xa xỉ mà nam chính mua cho.】
【Nam chính ngoại tình khi vẫn còn hôn nhân, con trai thì không muốn nhận cô ấy là mẹ, chắc cô ấy đã rơi vào tuyệt vọng từ lâu rồi.】
【Không một ai dám bước vào, sợ kích động đến nữ chính. Đợi đã…!? Ai vừa tháo cửa phòng nữ chính thế kia! Còn bê đi luôn?! Còn ung dung đi thẳng vào nữa kìa!?】
Không sai, chính là tôi đây.
Tôi thấy bạn thân định làm chuyện dại dột, liền túm lấy cổ tay cô ấy, giật đi con dao, kích động hét lớn:
“Bạn thân à, mày biết tao sợ rắn nhất mà! Nhưng con rắn linh Bvlgari trên tay mày là ngoại lệ.”
“Còn nữa, mày khoan đã, tao còn phải trả món nợ ngoài Địa phủ đã.”
Nghe xong câu đó, bạn thân tôi cũng không khóc nữa, cũng không tiếp tục hành động dại dột, mà ngược lại đuổi theo tôi để chém:
“Con nhỏ chết tiệt, chết cũng không thấy mày về thăm tao, mà nhắc đến nợ là nhớ đến tao đầu tiên hả?!”
Dòng bình luận toàn màn hình sững lại:
【Tình bạn gì mà giống như đột nhập cướp đồ thế này…】

Chạy Đâu Cho Thoát
Bạn thân cãi nhau lạnh nhạt với người yêu, ngày hôm sau lại phát hiện mình mang thai.
Dưới sự khuyên nhủ của cư dân mạng, cô ấy quyết định ôm bụng bỏ trốn.
Trước khi đi, cô ấy chạy tới hỏi tôi: “Yến Tử, cậu có muốn đi cùng tớ không?”
Tôi đã đồng ý.
Sau đó, cô ấy bị bắt cả người lẫn con về nước, còn tôi thì bị nắm cổ áo đe dọa.
“Anh đâu có chiến tranh lạnh với em, em chạy cái gì? Chẳng lẽ… em cũng mang thai rồi?”
Xong rồi, tôi quên mất mình cũng đã kết hôn.

Hoàng Hậu Muốn Hòa Ly
Hoàng Hậu Muốn Hòa Ly
Ngày thái tử đăng cơ, ta trốn ra khỏi cung.
Quân truy đuổi bám riết khiến ta phải nhảy xuống sông, đại nạn không chết, ta được một người nông phu nơi thôn dã cứu về nhà.
Thiên hạ ca ngợi tân hoàng chung tình, bởi từ sau khi lên ngôi, người như phát điên mà tìm kiếm hoàng hậu đã mất tích.
Cáo thị tìm hoàng hậu dán đến tận thôn, bức họa kia lại giống ta như đúc.
Về sau, Cấm quân vây kín tiểu viện của ta, bóng dáng áo vàng rực rỡ dắt theo một đứa bé từ long liễn bước xuống.
“Về đi được không? Con cứ khóc mãi.”

CÂU CHUYỆN THÂM CUNG
Trong yến tiệc ngày xuân, đích tỷ để sổng mất con vẹt của Thái hậu.
Nàng rơi lệ, quỳ xuống cầu xin:
“Xin Thái hậu tha cho muội muội một mạng.
Nàng không cố ý làm chết con vẹt, chỉ là ham vui quá mức mà thôi.”
Nhưng con vẹt kia biết niệm kinh Phật, là vật Thái hậu vô cùng yêu thích.
Thái hậu giận dữ ngất đi, Hoàng đế lập tức hạ chỉ — đem ta dìm xuống hồ sen.
Đích tỷ ta nhờ danh tiếng hiền lương trung hậu, được đưa vào cung làm phi.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy đích tỷ đang cầm thiệp mời dự yến tiệc ngày xuân, chau mày than:
“Bao nhiêu là quý nữ như thế, Hoàng thượng sao có thể nhớ tới ta được chứ?”
...

Thai Cừu Non
Ở quê tôi có một món ăn được cho là còn ngon hơn cả thịt rồng, gọi là "thai dương" - tức cừu non chưa đủ tháng, được sinh ra khi cừu mẹ đang mang thai bị dọa cho sợ đến tột độ.
Thịt thai dương tươi ngon, mỡ mềm như đậu hũ, cắn một miếng là hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng.
Bố tôi là một cao thủ chế biến món thai dương, nhưng nhà tôi không nuôi một con cừu nào.
Tôi tò mò hỏi mẹ tại sao. Mẹ tôi mặt mày tái nhợt, những ngón tay đặt trên bụng bầu không ngừng run rẩy.

Tuế An
Năm thứ ba làm cung nữ, ta gặp một hài tử, trên đầu nàng viết bốn chữ, ‘nữ phụ ác độc’.
Ta tự hỏi, một hài tử bảy tuổi có thể độc ác đến nhường nào? Cho đến khi ta nhìn thấy nàng xô ngã cung nữ, đánh đập thái giám, mắng nhiếc giáo dưỡng ma ma, ta mới chợt nhận ra, đánh đúng quá.
Ta cũng đã muốn đánh mấy kẻ này từ lâu rồi. Đây nào phải nữ phụ ác độc, đây là thiên thần bảo bối của ta.
Sau này, nàng hỏi: "Ngươi không ghét ta sao?"
Ta đáp: "Không hề, ta yêu ngươi nhiều như sao trời, như hạt cát sa mạc, như giọt nước biển khơi."
Nàng vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo, đưa tay đặt vào lòng bàn tay ta: "Đêm nay, ngươi thị tẩm."

Nhà Bà Nội
Nhà Bà Nội
Nhà//ch á/y, bà nội chặn đầu xe c/ứu hỏa không cho vào.
Bác cả với bác gái thì ngồi bệt dưới đất, vừa ăn hạt dưa vừa đánh bài.
Tôi thì sắp phát đin, vì em g/á i tôi còn đang m/ắc kẹt trong nhà, sống ch .t chưa rõ.
“Trong nhà còn người! Mau tránh ra để họ vào cứu!”
Bà nội gào lên: “Trận hỏa ho/ạn này là để vượng vận cho bà! Ai dám dập?!”
Bác cả lập tức quay đầu chửi: “Ai bảo ba mày không chịu cho nhà tao vay tiền mua nhà? Lẽ ra phải th/iê u luôn con tiện nhân như m/ày đi cho xong!”
Ồ, hóa ra họ còn chưa biết—
Co n//tr a/i cưng của bác cả, cũng đang ở trong đó.

Ánh Sáng Sau Vực Thẳm
Ánh Sáng Sau Vực Thẳm
Tôi và Lục Triết đều là luật sư. Để tiện lợi, chúng tôi cùng dùng chung một tài khoản cơ sở dữ liệu pháp luật quốc tế có giá không hề rẻ.
Ngày thứ hai anh ấy đi công tác, tôi đăng nhập vào tài khoản để chuẩn bị nốt cho vụ kiện sắp tới. Trong lịch sử tìm kiếm, một dòng không thuộc về tôi hiện lên rõ ràng:
“Làm thế nào để phản bác tính hợp pháp của chứng cứ ghi âm?”
Mà chứng cứ mấu chốt nhất của vụ kiện lần này của tôi, chính là một đoạn ghi âm.
Tôi lập tức gọi cho Lục Triết:
“Anh có dùng tài khoản cơ sở dữ liệu của chúng ta không?”
Đầu dây bên kia, giọng anh khựng lại một chút rồi rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên, bật cười:
“À, chắc là do Tiểu Nha – thực tập sinh mới vào văn phòng – hôm trước mượn để tra cứu, quên đăng xuất thôi. Có chuyện gì sao?”
Tôi mỉm cười bảo không có gì, rồi cúp máy.
Lâm Nha – đối thủ của tôi trong phiên tòa này – chính là thực tập sinh do Lục Triết trực tiếp dẫn dắt.
Tôi nhìn màn hình vi tính, nơi bản sao chứng cứ gốc đã sớm được tôi lưu lại cẩn thận, rồi lại cho thêm một bản nữa vào USB.

CƯỚP THỌ
Năm tôi mười tuổi, tôi ăn một viên kẹo của ông Lý dưới lầu.
Vậy mà chỉ qua một đêm, tôi như già đi sáu mươi tuổi, nhưng mà bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.
Mẹ tôi bỗng bật khóc, nghẹn ngào nói:
“Con đã cho lão già ấy mượn thọ rồi!”
…
“Nghe nói chưa? Lão Lý thật ra đã chết từ lâu rồi.”
Đang ăn cơm trưa, mẹ tôi bỗng nhiên buông một câu không đầu không đuôi.
Ba tôi chau mày nghĩ ngợi một lát, rồi nói:
“Thảo nào…”
Khi ấy tôi vừa từ bếp bưng cơm ra, thấy họ đang thì thầm nhỏ to.
Rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng nét mặt của ba mẹ lại khiến tôi lạnh sống lưng, rồi rùng mình một cái.
Người họ nói đến, chính là ông Lý mà tôi vẫn gọi là ông Lý dưới lầu.
…