Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Phản Chủ
Phản Chủ
Tôi là người mà Hứa Ôn Thanh yêu như mạng sống, nhưng điều đó chẳng cản được anh ta liên tục có đàn bà bên ngoài.
Anh ta nuôi tôi trong biệt thự, tất cả mọi người đều giữ kín miệng với tôi.
Đêm nay, anh ta vẫn chưa về.
Tôi ngồi trên người của vệ sĩ thân cận của anh ta, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh ta.
“Chủ nhân của anh vẫn chưa về à? Không định ra ngoài xem thử sao? Lỡ đâu ch.t ngoài đường rồi thì sao.”
Vệ sĩ nhắm mắt lại, nắm chặt tay tôi, khẽ rên lên một tiếng.
“Chỗ đó không được, đừng chạm.”

Lưu Luyến Không Rời
Lưu Luyến Không Rời
Em trai 4 tuổi đổ thuốc trừ sâu vào thùng gạo.
Tôi thấy vậy, liền đốt cả thùng lẫn gạo để tránh họa.
Bà nội về nhà, biết chuyện liền giáng cho tôi một bạt tai, chửi tôi là cái đồ phá hoại, phí của giời.
Ba mẹ về không có cơm ăn, lập tức lao vào đánh tôi túi bụi, đàn ông đàn bà phối hợp, không chừa chỗ nào.
Tôi bị đánh đến mức thành người tàn tật.
Từ đó, trong cái nhà vốn trọng nam khinh nữ này, tôi càng trở nên vô hình, sống dở ch .t dở.
Năm 14 tuổi, chỉ vì em trai muốn có máy tính chơi game, tôi bị bán cho một lão độc thân chuyên b ạ.o h ành ở làng bên để làm vợ.
Cả đời tôi từ đó trôi tuột trong tăm tối và nhục nhã.
Mãi đến một ngày, khi mở mắt lần nữa…
Tôi quay trở về đúng thời điểm em trai đổ thuốc diệt cỏ paraquat vào thùng gạo.
Lần này, tôi không dại dột tự xử lý hậu quả thay nó nữa.
Bà nội người tiết kiệm suốt cả đời, vẫn là câu nói quen thuộc:
“Rửa sạch rồi nấu tiếp, gạo trắng như thế chẳng lẽ để uổng phí à?”

Trăng Sáng Bên Thềm
Trăng Sáng Bên Thềm
Mọi người đều nghĩ tôi thầm thích Thẩm Mục.
Sau khi anh ta thua trò chơi thử thách, cả đám liền xúi tôi đi hôn nam thần trường bên cạnh.
Tôi căng thẳng đến mức hơi thở khựng lại.
“Khúc Ưu, hôn một cái thì có ch.t ai đâu, sợ gì chứ?”
“Yên tâm đi, hôn rồi Mục ca cũng sẽ hiểu mà.”
Thẩm Mục nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Phải đấy, Khúc Ưu, giúp anh cái nhé.”
Hắn ta chắc chắn tôi sẽ không dám làm, vì tôi nổi tiếng là người kín đáo, bảo thủ.
Thế mà tôi lại nhỏ giọng đáp:
“Được.”
Sắc mặt Thẩm Mục tối lại đôi chút, nhếch môi:
“Được thôi, hôn ba giây, một giây cũng không được thiếu.”
“Thấy chưa, tôi đã bảo vì Mục ca, cô ta chuyện gì cũng dám làm.”
“Mục ca đúng là đỉnh thật, thuần phục được cả Khúc Ưu.”
Trong ánh mắt châm chọc đầy thích thú của bọn họ, tôi từ tốn bước về phía Giang Sách, kiễng chân, hôn lên môi anh ấy.

Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ
Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ
Khi đang đi công tác ở nước ngoài, Chu Hoài gặp phải một vụ khủng bố.
Tất cả mọi người đều gọi điện cho tôi.
Mẹ chồng nói bà và ba chồng đang ở đại sứ quán, sốt ruột chờ tôi đến để bàn chuyện với bên đó.
Thậm chí ba ruột tôi – người suốt mười năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại – cũng gọi đến.
Ông nói ông có quan hệ với người trong đại sứ quán, có thể nghĩ cách giúp Chu Hoài được đưa về nước.
Cả bạn thân, anh em bạn bè của Chu Hoài, đồng nghiệp, hàng xóm… từng người một đều gọi cho tôi hỏi tình hình.
Chỉ có tôi – đang ở cữ – là bình tĩnh lần lượt cúp máy từng cuộc một.

Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi
Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi
Trước khi cưới, chị tôi mang thai ngoài ý muốn nhưng lại lừa tôi rằng mình không thể sinh con.
Chị khóc lóc van xin, kéo tôi cùng đi đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi.
Vì chị, tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ, chị lại âm thầm đưa chính con ruột của mình vào trại trẻ, rồi để tôi nhận nuôi thay.
Tôi nuôi dưỡng đứa bé ấy như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí, xem nó là tất cả.
Lớn lên, nó thành công rực rỡ, nhưng lại lạnh lùng đẩy tôi từ tầng cao xuống.
“Mẹ à, mẹ thật lợi hại, bây giờ tài sản của dì đều là của con rồi.”
Nhìn đứa con trai cười ngạo nghễ, cùng gương mặt mãn nguyện của chị gái, tôi uất nghẹn mà nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày đi đến trại trẻ.
Lần này, trước cảnh tượng quen thuộc, tôi thu tay lại giữa chừng, ánh mắt chuyển sang cô bé từng bị chị gái dắt về rồi hành hạ đủ đường ở kiếp trước.
“Bé ngoan, theo dì đi nhé. Từ nay dì chính là mẹ của con.”

Lá Thư Tỏ Tình
Lá Thư Tỏ Tình
Sau khi đại tiểu thư giới Bắc Kinh Ôn Giai Hòa, bị nam thần lạnh lùng Tần Vọng từ chối lời tỏ tình, cô liền đẩy tôi ra trước mặt anh ta:
“Là cô ấy thích cậu đấy!”
Tôi còn đang định lên tiếng giải thích thì ngay trước mắt bỗng hiện ra hàng loạt dòng chữ lơ lửng:
【Chịu oan thay tiểu thư, sẽ được trắng trợn 50 vạn (~1.8 tỷ)!】
【Con nhóc này ngốc quá, số tiền đó mà không lấy thì để tôi lấy!】
【Chuẩn luôn! Tần Vọng đẹp trai thế kia, nhận thích cậu ta thì sao chứ? Quan trọng là anh ta có tiền không?】
【Tiểu thư tuy đỏng đảnh, nhưng chi rất mạnh tay nha, kết thân với cô ấy, cánh cửa làm giàu đã rộng mở!】
Hai mắt tôi sáng rực như đèn pha.
Đối diện ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Ôn Giai Hòa, tôi mạnh mẽ gật đầu.
Nhìn Tần Vọng:
“Đúng vậy, là tôi thích cậu.”

Gã Hàng Xóm Bệnh Hoạn
Gã Hàng Xóm Bệnh Hoạn
Tôi đặt mua một bộ đồ ngủ hai dây trên mạng và dặn shipper để trước cửa.
Tăng ca xong về nhà, bưu kiện chẳng cánh mà bay.
Ngay lúc tôi còn đang thắc mắc thì nhận được tin nhắn từ anh hàng xóm mới.
“Mỹ nữ có gu thật đấy, ngay cả đồ ngủ cũng quyến rũ thế này.”
“Có cần anh giúp mặc không?”
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn để lấy lại đồ ngủ, định cho qua mọi chuyện.
Ai ngờ tên biến thái lại được đà lấn tới, không ngừng khiêu khích sát ranh giới chịu đựng của tôi.
Chuyện do trời thì còn có thể tránh, tự chuốc họa thì đừng trách ai!
Vậy thì… đừng trách tôi ác!

Trọng Sinh Cùng Em Trai Báo Thù Những Kẻ Đã Hại Chúng Tôi Ở Kiếp Trước
Trong tang lễ của mẹ, bố tôi mang về một đứa con gái riêng.
Cô ta trông ngoan ngoãn, mềm mại, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Tôi khẽ cười lạnh, liếc nhìn về phía sau lưng.
Ánh mắt em trai tôi lóe lên sát khí, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Tôi bước đến cạnh cậu, chậm rãi mở miệng:
"Kiềm chế chút, đừng chơi đến chết người, ít nhất phải chừa lại một hơi thở."

Kẻ Báo Ứng Đời Anh Là Tôi
Kẻ Báo Ứng Đời Anh Là Tôi
Sau khi ba tôi đ â.m ch .t chồng của người hàng xóm, ông phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.
Về sau, con trai bà ta bị viêm phổi giữa đêm, lại bắt ba tôi đưa đi bệnh viện. Học hành kém, cũng đòi ba tôi trả tiền học thêm.
Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn yêu cầu ba mẹ tôi mỗi tuần đến nhà bà ta lau dọn vệ sinh.
Bà ta vừa khóc vừa gào lên:
“Các người hại ch .t chồng tôi! Đây là quả báo của các người!”
Cho đến khi tôi lớn lên.
Người hàng xóm ấy lại mở miệng, ép tôi phải làm con dâu của bà ta.
“Nếu không phải chồng tôi ch .t, nhà tôi đâu đến nỗi khốn khó như vậy? Con trai tôi sao có thể không tìm được vợ?”
Tôi kịch liệt từ chối.
Bà ta liền lén lút đuổi ba mẹ tôi ra ngoài, rồi cạy cửa nhà tôi, lén đưa con trai mình leo lên giường tôi.
Tôi ra sức chống cự, nhưng cuối cùng lại bị hắn dùng gối đè đến ch .t.
Sau khi ch .t, tôi mới biết, chồng bà ta vốn bị ung thư giai đoạn cuối, là hai vợ chồng họ cố tình dựng màn kịch, âm mưu hãm hại cả nhà tôi.
Được sống lại một lần nữa.
Tôi trở về đúng ngày ba tôi chuẩn bị lái xe ra khỏi nhà…

Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Bị Xóa Sổ
Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Bị Xóa Sổ
Khi Tiêu Trí để cô thư ký mới ngồi vào ghế phụ, trước mắt tôi lập tức hiện lên một loạt bình luận:
“Cuối cùng nữ chính cũng xuất hiện rồi, nữ phụ độc ác bao giờ mới cút đi vậy, phát chán!”
“Chỉ muốn xem nam chính cấm dục và nữ chính yêu nhau ngọt ngào, bà già kia biến đi cho khuất mắt!”
Tôi giả vờ không thấy gì, thậm chí còn rộng lượng để mặc Tiêu Trí sắp xếp chỗ ở cho cô gái kia trong biệt thự, chữa bệnh cho bà ngoại cô ta, thu xếp mọi thứ ổn thỏa.
Không ai biết… tôi đang mang thai.
Đàn ông không phải thứ không thể thiếu.
So với việc phát điên, tìm nữ chính gây sự rồi cuối cùng bị thiêu sống cho đến ch .t, thì giữ lại con, để nó mang họ tôi và trở thành người thừa kế hợp pháp, chẳng phải thơm hơn à?