Hài Hước
Thể loại nhẹ nhàng, mang đến tiếng cười và sự thư giãn. Các tình huống dở khóc dở cười, nhân vật có tính cách độc lạ, cùng mạch truyện vui tươi giúp người đọc cảm thấy giải trí, xua tan căng thẳng sau những giờ học tập và làm việc.
Truyện mới cập nhật
Tôi Là Boss, Nhưng Chỉ Muốn Bán Bánh
Tiểu Ma Tước Được Sủng Lên Trời
Sau kỳ thi đại học, tôi còn chưa kịp cởi bộ đồng phục rá/ch tả tơi thì mẹ tôi đã vội vã dắt về cho tôi một ông bố dượng mới toanh.
Bố dượng lạnh lùng nhìn tôi nói:
“Cô không phải con ruột tôi, đừng mong tôi đối xử tốt.”
“Đây là một triệu xem như quà ra mắt, từ giờ mỗi tháng chỉ có đúng mười vạn tiền sinh hoạt!”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Đều là tại mẹ vô dụng, để con chịu ấm ức thế này…”
Ấm ức này đúng là tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!
Tôi còn đang nhắm đến ông anh cùng cha khác mẹ chưa từng gặp mặt kia, vị tổng tài lạnh lùng, cao mét tám, 28 tuổi, IQ 180, mỗi lần cởi áo là khiến người ta vừa thở dốc vừa choáng váng.
Ai nói con người không thể “muốn cái này, muốn cái kia, rồi còn muốn thêm nữa” chứ?
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Tôi bị ép tham gia một chương trình thực tế kinh dị dành cho mẹ và bé.
Con trai năm tuổi của tôi, vốn đang tu luyện ở đạo quán, đã tức tốc bắt xe đến cứu cái mạng chó của tôi.
Trong khi các bé khác khóc lóc thảm thiết, con trai tôi thì xông lên, dán ngay một lá bùa và hét: “Mẹ, bám chặt lấy ‘áo khoác da’ của mẹ đi.”
Tôi cứ tưởng mình sẽ bị cả mạng xã hội chửi bới là kẻ hèn nhát, nhưng không ngờ cả tôi lẫn con trai lại nổi như cồn.
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Tôi là con chim hoàng yến của một phản diện u ám, nhưng tôi lại là kẻ lười chảy thây.
Phản diện phá s/ản, hệ thống bảo tôi phải nhục mạ anh ta thật nặng, đ/á anh ta một cú, khơi dậy ý chí quật khởi.
Tôi từ chối.
Lười mắng.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng khàn khàn pha chút giận dữ:
“Đám người đó đều bỏ tôi đi rồi. Cô cũng muốn ở lại chỉ để xem tôi thảm hại đến cỡ nào sao?!”
Tôi uể oải ngáp một cái:
“Lười chạy.”
Anh đỏ mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì… không cho cô được cuộc sống vinh hoa như trước nữa…”
Tôi xoa đầu anh.
“Thôi nào, lảm nhảm lắm lời vậy không mệt hả? Lại đây, nằm nghỉ tí đi.”
Thế là…
Để tôi khỏi ch .t đói, Chu Tĩnh Xuyên gồng lên làm liền ba công việc một ngày.
Đến cái đoạn trong nguyên tác mà anh phải hẹn hò, bồi đắp tình cảm với nữ chính…
Thì anh lại đang ở nhà, một chân quỳ dưới đất, tỉ mỉ buộc nơ con bướm trên chiếc váy công chúa của tôi.
Hệ thống gào thét trong đầu tôi:
“Chị ơi chị tu luyện t/à đ/ạo à?!!”
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Tôi đã thầm yêu vị hôn phu của chị gái suốt 4 năm.
Trong lễ đính hôn của họ, chị lại… biến mất.
Tôi lấy hết can đảm bước đến, khẽ kéo vạt áo của Thịnh Dương:
“Em cũng họ Nguyễn, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, được không?”
Anh cúi xuống nhìn tôi, bật cười đầy hứng thú:
“Em gái à, vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm đấy, em làm được không?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Được.”
Sau khi kết hôn, nhìn người đàn ông đang cần mẫn giặt đồ cho mình, tôi nói nhỏ:
“Em cảm thấy… anh đã có âm mưu từ lâu rồi.”
Thịnh Dương ngẩng lên:
“Bảo bối à, thông minh lắm.”
Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」
Cưới Chồng Là Ảnh Đế
Cưới Chồng Là Ảnh Đế
Khi tôi nghén đến mức nôn khan, anh lại đang quay cảnh thân m/ật với nữ diễn viên.
Hôm sau, anh lên hot search vị trí đầu với dòng tiêu đề:
“Ảnh đế Cố Dật Hoài chính thức công bố: sắp chào đón thành viên mới trong gia đình.”
Cả mạng xã hội dậy sóng.
Tôi cười mỉa:
“Anh đóng cảnh hôn với nữ minh tinh, chắc vui lắm nhỉ?”
Tay run rẩy vịn vào bồn rửa, nhìn qua cánh cửa khép hờ, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang gõ nhẹ lên cửa.
Anh len lén hé một khe nhỏ, giọng đáng thương vang lên:
“Vợ ơi, anh sai rồi…”
Cái Đuôi Nhỏ Của Nữ Phụ Độc Ác
Tôi vẫn tưởng mình là nữ chính.
Thật đấy, da trắng dáng xinh, eo thon chân dài, ba mẹ yêu thương, gia thế hiển hách, còn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã đối xử không tệ với tôi – chuẩn hình mẫu nữ chính trong truyện ngọt!
Nói thẳng ra thì, tôi đúng là người thắng cuộc trong đời rồi còn gì.
Nhưng tôi lại quên mất, những điều kiện như thế không chỉ có ở nữ chính, mà nữ phụ độc ác cũng có thể sở hữu.
Ồ~ thực sự là biết ơn ghê.
YÊU HỔ PHU QUÂN SỦNG TA ĐẾN TẬN TRỜI
“Ta có thể sờ đuôi chàng một chút không?”
Ta nhìn con bạch hổ trước mặt, dõng dạc nói:
“Suy cho cùng thì ta đã mang trong bụng con của chàng rồi”
“Thì sao?”
Bạch Lẫm dùng đôi kim đồng nổi bật nhìn ta, giọng nói trầm thấp đầy cao ngạo.
“Những gì Bổn Hoàng không muốn, không ai ép được.”
“Vậy ta không sinh nữa.”
Ta đưa tay giả vờ đấm vào chiếc bụng hơi nhô lên của mình.
Bạch Lẫm sợ đến mức xù hết cả lông, cả người nhảy dựng lên, lập tức quăng đuôi đến trước mặt ta.
"Bổn hoàng nói đùa! Chỉ là nói đùa thôi!"
Ta nhếch môi cười, thỏa mãn nằm sấp lên chiếc bụng trắng mềm của hắn, nghịch ngợm cái đuôi:
“Hứ, ta đây cứ ép chàng đấy, Yêu Hoàng thì ghê gớm lắm sao.”
"Phải, Yêu Hoàng thì ghê gớm lắm sao..."
Bạch Lẫm sợ ta lăn xuống, bèn dùng móng vuốt to lớn che chở cho ta, bất đắc dĩ nói hùa theo lời ta, giọng đầy cam chịu.
Sếp Tôi Là Trai Tân
Sếp Tôi Là Trai Tân
Sau khi sếp đi công tác nước ngoài, cô thực tập sinh mới đột nhiên tuyên bố mình đang mang thai con của sếp.
Dựa vào cái thai trong bụng, cô ta thản nhiên nằm dài trong văn phòng sang trọng của sếp, tự xưng là “vợ sếp” rồi bắt đầu ra luật với bọn tôi.
“Thứ nhất, từ nay các người không được ăn cơm trong công ty, vì tôi chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mỡ là buồn nôn.”
“Thứ hai, tất cả các người phải toàn tâm toàn ý phục vụ tôi. Chỉ cần tôi mở miệng, lập tức phải làm theo.”
“Thứ ba, cấm mở điều hòa trong văn phòng. Tiếng máy nén khiến tôi không ngủ được.”
“Nếu ai không làm được, thì cút hết đi cho tôi!”
Bọn tôi dè dặt như đi trên băng mỏng, chỉ sợ làm cô ta khó chịu, nhưng dù cẩn thận đến đâu vẫn bị cô ta gây khó dễ đủ đường.
Không thể nhịn thêm nữa, tôi bấm máy gọi cho sếp.
Tôi định nghỉ việc rồi hét vào điện thoại: “Sếp có thể đưa vợ sếp đang mang thai về nhà được không? Cô ta sắp khiến công ty phá sản rồi đấy!”
Thế nhưng, ở đầu dây bên kia, sếp đang ở tận bên kia đại dương lại giận dữ hét lên: “Mang thai cái gì? Tôi còn là trai tân trong sáng đây! Cô đang nói nhảm cái quái gì thế?!”
…