Hài Hước
Thể loại nhẹ nhàng, mang đến tiếng cười và sự thư giãn. Các tình huống dở khóc dở cười, nhân vật có tính cách độc lạ, cùng mạch truyện vui tươi giúp người đọc cảm thấy giải trí, xua tan căng thẳng sau những giờ học tập và làm việc.
Truyện mới cập nhật
Lục Thùng Rác Vào Thanh Bắc
Năm lớp 12, ba mẹ cắt hết tiền sinh hoạt của tôi, ép tôi nghỉ học.
Không còn đường lui, tôi đành đặt chân vào một ngôi trường quý tộc – nơi tụ hội của toàn con nhà giàu.
Chỉ bởi tôi có thành tích học tập xuất sắc, ngôi trường này mới đồng ý miễn toàn bộ học phí cho tôi.
Nhưng tôi vẫn cần tiền sinh hoạt để duy trì cuộc sống.
Sau nửa tháng nhịn đói, tôi mặc trên người bộ quần áo rách rưới tả tơi nhất, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn về phía đám bạn cùng lớp toàn những cậu ấm cô chiêu chưa từng biết học hành là gì, lí nhí mở miệng:
“…Mọi người… mọi người có cần thuê người viết hộ bài không? Một bài… một bài chỉ năm đồng thôi.”
Lũ con nhà giàu đang thi nhau khoe khoang đồ hiệu bỗng im bặt, tất cả ngạc nhiên nhìn chằm chằm tôi.
Một giây sau, tiếng xôn xao lập tức bùng lên:
“Năm đồng? Coi thường ai đấy?”
“Năm trăm! Viết cho tớ trước!”
“Tôi trả năm ngàn, cho tớ đứng đầu!”
“Năm vạn! Đô la Mỹ!”
“Thắp đèn trời đi! Để xem hôm nay ai dám giành chỗ nhất với bố mày đây!”
Hôm tôi bị đuổi ra khỏi nhà cũng chính là ngày đầu tiên bước vào lớp 12.
Ba tôi gân cổ gào vào mặt tôi, ánh mắt hung tợn như thú dữ:
“Con gái nhà người ta bằng tuổi mày đã đi lấy chồng, đổi sính lễ rồi. Còn mày, suốt ngày chỉ biết ăn bám, đúng là thứ vô dụng!”
Mẹ tôi cũng gật đầu tán đồng, giọng điệu dịu dàng nhưng từng lời như dao cứa:
“Mày không chịu lấy chồng, sau này em trai mày lấy gì cưới vợ, nối dõi tông đường?”
Tôi ôm chồng giấy khen trong tay, gào khóc tranh cãi với họ đến tuyệt vọng rồi bỏ chạy khỏi ngôi nhà ấy.
Phía sau vẫn văng vẳng giọng ba tôi đầy căm hận:
“Để xem không có nhà nuôi mày, mày sống tới kỳ thi đại học kiểu gì!”
Tôi ôm bảng điểm, lang bạt tìm đến mấy trường cấp ba.
Nhưng ở đâu cũng là câu trả lời giống nhau:
“Thành tích hiện tại của em không tệ, nhưng ai biết lớp 12 có sa sút không?”
“Bọn thầy chỉ có thể miễn học phí cho em thôi.”
Nhưng chỉ miễn học phí thì đâu đủ.
Mang theo tia hy vọng cuối cùng, tôi đứng trước cổng Trường Trung học quý tộc Thánh Nhân.
Nơi đây tập trung toàn con nhà trâm anh thế phiệt, mỗi ngày ngoài đánh nhau là khoe của.
Chẳng ai buồn học hành, vì trong thế giới của họ, kỳ thi đại học chẳng qua là một nghi thức tượng trưng – dù sao cũng đều ra nước ngoài cả.
Khi tôi mặc bộ đồ cũ rách, đứng rụt rè trong văn phòng, hiệu trưởng liếc tôi một cái từ trên xuống dưới:
“Em chắc chắn muốn vào đây? Không sợ bị bắt nạt à?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Chỉ cần thầy cho em miễn học phí, thêm chút học bổng nhỏ là được rồi… Chỉ một chút thôi… mỗi tháng ba trăm, không, một trăm đồng cũng được. Em sẽ cố gắng học thật tốt, nhất định thi đỗ đại học để mang vinh dự về cho trường!”
Hiệu trưởng gật đầu đồng ý.
Tôi ôm lấy khoản học bổng tạm ứng một vạn đồng, liên tục cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.
Khoảnh khắc khép cửa, tôi nghe bà ấy lẩm bẩm đầy khinh thường:
“Còn xin một trăm đồng học bổng, tưởng người ta thiếu tiền chắc?”
Tôi đã có thể đứng trong lớp học.
Tiếng ồn ào trong lớp ngừng lại, lũ thiếu gia tiểu thư đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt hiếu kỳ:
“Cậu ấy đang mặc gì thế? Sao lại rách thế kia? LV mới ra mẫu phong cách Iraq à?”
“Sao không nói là Chanel thiết kế cho rồi?”
“Chất vải tốt thật đấy, mài mòn kiểu đó mà chưa rách toạc, chắc không phải đồ hiệu đâu – chỉ có hàng chợ mới bền thế.”
“Ồ, mày biết kỹ thế, chẳng lẽ mặc thử rồi?”
“Mày dám nói tao mặc đồ chợ? Muốn ăn đòn à? Ngày mai tao kêu ba tao rút vốn khỏi nhà mày coi!”
Hai thiếu gia lập tức lao vào đánh nhau.
Tôi bình thản đi ngang qua bọn họ, tiến về chỗ ngồi của mình — một chiếc bàn ở góc lớp, gần ngay thùng rác.
Mặc kệ lời ra tiếng vào, tôi tự dựng cho mình một cái vỏ bọc im lặng.
Những lời khó nghe tôi đã sớm nghe quá nhiều từ ba mẹ rồi, thì đám thiếu gia thiếu nữ được nuông chiều này tính là gì?
Giờ tôi đã có chỗ học, cũng có quyền thi đại học.
Trong lớp không ai bắt nạt tôi.
Phò Mã Không Phải Nữ Nhân
Phò Mã Không Phải Nữ Nhân
Khi phụ hoàng bảo ta chọn phò mã giữa Thám hoa lang và Tiểu tướng quân, trên không trung đột nhiên hiện lên một loạt dòng chữ lạ:
【Công chúa chắc chắn không ngờ, hai “chuẩn phò mã” mới thực sự là một đôi đấy! Thám hoa lang Bùi Ý thật ra là nữ cải nam trang.】
【Bùi Ý đúng chuẩn mỹ cường thảm đại nữ chủ.】
【Đáng tiếc sau này đêm động phòng bị vạch trần thân phận nữ nhi, suýt ch/ết vì tội khi quân.】
【Công chúa còn vì gh/en gh/ét Tiểu tướng quân yêu nàng ấy sâu đậm mà nhiều lần mưu hại.】
【Nếu không nhờ Bùi Ý trở thành nữ tể tướng, nước Chu đã sớm d/iệt v/ong rồi. Không hiểu công chúa sao cứ phải đấu đá nữ chính? Không thể giúp một tay à?】
Giúp nàng ấy ư?
Ta do dự trong chốc lát, rồi lặng lẽ gạch tên Tiểu tướng quân, đổi thành Thám hoa lang làm phò mã.
Ta nghe theo “dân ý”, giữ bí mật cho nàng, quét sạch chướng ngại.
Đêm đại hôn, ta uống hơi nhiều r/ượu, vỗ vai nàng thật mạnh:
“A Ý à, ta thật sự rất khâm phục nữ tử như nàng, đúng chuẩn đại nữ chủ đó! Ta nhất định sẽ giúp nàng hết sức!”
Tay Bùi Ý đang tháo đai lưng bỗng khựng lại, khuôn mặt xinh đẹp khó phân nam nữ bỗng trở nên u ám:
“Công chúa vừa nói… thần là nữ tử?”
Tôi Mới Là Kẻ Ngốc
Tôi gả cho một tên “ngốc” vừa to vừa khỏe.
Cái gì cũng nghe lời tôi.
Thuốc bổ tôi đưa thì ừng ực uống, vòng cổ chó tôi bảo đeo thì lập tức ngoan ngoãn chấp hành.
Cho đến một ngày, tôi bắt gặp anh ta một bên ở bàn đàm phán khí thế ngất trời, một bên lại nhắn tin cho tôi:
“Vợ ơi, ra ngoài buộc dây giày không biết làm, hu hu.”
Bình luận như mưa rơi:
[Nữ phụ thật sự nghĩ chồng mình là tên ngốc ngay cả mặc quần lót cũng phải có người giúp đó hả?]
[Trên giường thì chiêu thức nhiều đến bay trời, giả ngốc thì đứng đầu bảng!]
[Có ai ăn sung sướng như anh ta đâu! Mỗi lần cao trào đến chết đi sống lại, sau đó còn khóc lóc đòi nữ phụ dỗ dành nữa!]
A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH
A Chiêu không cha không mẹ bị người ta gọi là “đứa trẻ hoang”.
Không muốn làm đứa trẻ hoang, muốn có một gia đình của riêng mình, A Chiêu quyết định đi nhặt cha mẹ về.
Đúng lúc A Chiêu đang rối rắm không biết nên đi đâu nhặt người, “ầm” một tiếng, có một nữ nhân từ trên trời rơi xuống, ngay bên cạnh cô.
A Chiêu vui mừng khôn xiết:
“A nương~”
Sau đó, A Nương vì A Chiêu không có cha mà đau lòng không nguôi.
A Chiêu nhặt quần áo bên sông, gặp một người đàn ông bị nước cuốn trôi, còn hôn mê chưa tỉnh, cô bé vui mừng reo lên:
“A cha ơi!”
Cô bé kéo “cha” về nhà, đến cửa nhà liền lớn tiếng gọi:
“A Nương, mau ra xem, con nhặt được cha rồi~~”
Bên đường có thiếu niên mặt tái nhợt, A Chiêu:
“A ca!”
Có cô nương bỏ trốn ra ngoài, A Chiêu:
“A tỷ~~~”
Tất cả đều trở thành người nhà của cô, được cô gom hết mang về.
A Chiêu nhặt nhặt mãi, nhặt được a nương, nhặt được cha, ca ca, tỷ tỷ, tạo thành một “gia đình chắp vá” hạnh phúc.
A Chiêu nhìn người ta có em trai em gái, cô bé rất ngưỡng mộ, nói bằng giọng non nớt:
“A Chiêu muốn làm chị.”
Bốn người: ……
Đủ rồi, đừng nhặt nữa.
Sau đó, giới tu chân có thêm một cô bé có thể hô mưa gọi gió.
Cô bé ấy, a nương cô là đệ nhất luyện đan sư của Thần Y Cốc, a cha cô là Kiếm Tông Vô Thượng Tiên Tôn.
A ca cô là thiên tài ngộ tiên căn hiếm có, a tỷ cô là tiểu sư muội được tông môn sủng ái, a đệ cô là tiểu thái tử của tộc yêu láng giềng.
Ai dám làm A Chiêu khóc, đừng hòng sống yên ổn trong giới tu chân!
Tác Giả Và Kiểm Duyệt Có Thù Oán Sâu Đậm
[Người con thứ nhà họ Thẩm ôn nhu như ngọc trước mặt người đời, sau lưng lại là tình nhân giới hạn chỉ tồn tại trong văn của tôi]
Thẩm Hạc Vũ lần đầu gặp Lộ Hi Đồng, chỉ thấy ánh mắt cô trong sáng như nai con mới sinh, đứng đó dịu dàng yếu đuối, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng khi Lộ Hi Đồng lần đầu nhìn thấy Thẩm Hạc Vũ, trong đầu chỉ toàn nghĩ xem phải làm thế nào để c.ở.i quần áo của anh, tháo cặp kính gọng vàng ấy xuống, xé nát lớp mặt nạ c.ấ.m d.ụ.c cao quý và lạnh lùng kia.
Cô muốn viết anh vào từng dòng văn mình, khiến khuôn mặt trắng trẻo ấy nhuộm lên sắc đỏ khó nói thành lời, khiến những ngón tay thon dài của anh co lại đầy run rẩy trong từng tiếng r.ê.n r.ỉ, cuối cùng bị người ta hung hăng đ.è xuống dưới thân.
Hai thanh niên tài tuấn, một người dám mở mắt nói dối để viết, một người dám đỏ mặt tê dại để đọc.
Lại thêm đám dân hóng chuyện không sợ c.h.ế.c dám truyền khắp công ty như đang phát tờ rơi.
Chỉ tiếc rằng, nhà văn lớn xưa nay chỉ giỏi “nói suông trên giấy”, chẳng phải người đàn ông có trách nhiệm. Sau khi cướp đi nụ hôn đầu của Thẩm Hạc Vũ, Lộ Hi Đồng liền bỏ trốn trong đêm.
Chỉ để lại mình Thẩm Hạc Vũ đứng đó, ôm lấy ký ức mà khắc thuyền tìm kiếm thanh kiếm rơi.
Chờ thật lâu thật lâu, tin tức về cô chỉ còn một bức ảnh — cô đang ôm hôn người khác.
...
Sau lần tái ngộ, là một đêm p.h.ó.n.g t.ú.n.g.
Thế nhưng cô lại nói: "Người lớn rồi, chuyện qua đường thôi, đừng bận tâm làm gì."
Tính khí tốt đẹp của Thẩm Hạc Vũ như bị mài mòn đến cạn kiệt, đùng đùng nổi giận đập cửa bỏ đi.
Mười phút sau, người đàn ông quay lại gõ cửa, đôi mắt vốn dịu dàng giờ sâu thẳm như giếng cạn.
Anh lấy từ túi ra một hộp b.c.s: “Đã phong lưu như thế, chi bằng cùng cô Lộ đây phong lưu cho trọn.”
Trong lúc quấn quýt, Lộ Hi Đồng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thẩm Hạc Vũ bên tai:
“Đại tác gia, em khiến danh tiếng tôi mất sạch, em phải chịu trách nhiệm.”
“Tôi nhớ trước đây em viết rất hay mà.”
“Viết hay như thế, chẳng lẽ toàn là chuyện trên giấy thôi à?”
Lộ Hi Đồng tuyệt vọng gào thét trong lòng:
[Cứu mạng với! Lúc để ý anh ta, có ai nói cho tôi biết bản thể của Thẩm Hạc Vũ là một tên biến thái siêu cấp đâu!]
Tag couple:
Nam chính dịu dàng, lạnh nhạt như “mẹ trẻ” x Nữ chính né tránh, lém lỉnh như “tiểu yêu”
“Em dạy tôi phong nguyệt trên giấy, tôi tặng em xuân triều nơi trần thế.”
“Những mê loạn em viết, xin hãy để tôi từng thứ một hoàn trả.”
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Mảnh Vụn Ánh Sáng
Sau khi chinh phục nam chính u uất thành công, tôi chọn cách lập tức rời khỏi thế giới đó. Mặc cho anh ấy đã cầu xin tôi ở lại, tôi cũng không vì anh ấy mà nán lại dù chỉ một giây.
Sau này, khi ở thế giới thực, cuộc sống của tôi thực sự chẳng tốt đẹp gì.
Hệ thống tìm đến tôi, dùng năm triệu làm điều kiện, yêu cầu tôi quay lại thế giới trong sách để chinh phục anh ấy thêm lần nữa. Khi tôi vừa định đồng ý thì trước mắt bỗng xuất hiện những bình luận đang chạy:
"Ôi trời, giờ chị vợ cũ đã vứt bỏ nam chính lại quay về rồi này."
"Cười chết mất, cô ta sẽ không nghĩ rằng nam chính vẫn còn yêu cô ta đấy chứ?"
"Người chinh phục thứ hai không chỉ thành công trong việc giảm chỉ số hóa ác của nam chính xuống âm một trăm, mà còn tự nguyện ở lại, cho anh ấy một gia đình trọn vẹn."
"Giờ cặp đôi bé bỏng sắp kết hôn rồi, chị vợ cũ có thể nào biết điều một chút, đừng đi quấy rầy họ nữa không?"
Hàng Xóm Lùi Xe Đâm Vào Tường, Lại Nói Tôi Hoàn Toàn Có Lỗi?!
Khi lùi xe, người hàng xóm bên cạnh đã tông vào tường.
Cô ta nhìn chỗ lõm trên đuôi xe, khăng khăng là tôi tông: “Vừa nãy cô cứ bám sát sau xe tôi, không phải cô đâm đuôi xe tôi à? Tôi nói cho cô biết: chuyện này hoàn toàn là lỗi của cô!”
Tôi tỏ ra rằng mình thấy cực kỳ khó hiểu, vội vàng bật camera hành trình lên: “Chị ơi, là chị tự tông vào lúc đỗ xe mà. Tôi có động đậy tí nào đâu.”
Ban đầu, tôi nghĩ rằng giải thích rõ ràng thì đối phương sẽ xin lỗi, ai ngờ thái độ của cô ta lại càng vênh váo hơn: “Không phải cô tông, vậy sao cô lại bám theo tôi phía sau? Đừng vội nói chuyện ai đúng ai sai vội, một bàn tay sao vỗ thành tiếng, chẳng lẽ cô không có trách nhiệm gì sao?”
Tôi tức đến mức thẳng tay cho cô ta ăn hai cái tát: “Một cái không vỗ thành tiếng, giờ hai cái đủ vang chưa?”
HÔN MỘT CÁI
Khoảng mấy hôm nay, trong mơ tôi luôn có cảm giác có người đang lén hôn mình.
Nhưng trong ba người bạn cùng phòng, hai người đã có bạn gái, còn người kia là hot boy của trường, luôn lạnh lùng và chẳng thèm quan tâm đến tôi.
Để tìm ra kẻ thủ phạm, tôi đành phải bôi một lớp tương ớt siêu cay lên môi trước khi đi ngủ.
Sáng hôm sau, môi của hot boy đã sưng vù.
(Công trà xanh mưu mô X Thụ nắng mai ngây ngô)
Nữ Nhân Hình Hỏa Phá
Ta là đệ nhất “mồm đ/ộc” chốn kinh thành.
Câu này chẳng phải ta tự phong, mà là do lão Vương đ/ồ t/ể ở phố Đông ban cho.
Chuyện là vầy: vợ lão chuyên môn ch/ửi đ/ổng, tiếng ch/ửi vang ba con phố, ch/ó nghe còn phải cụp đuôi mà chạy vòng. Ai dè hôm ấy, bà ta lại ch/ửi đến tận cửa nhà ta.
Ta bèn vừa nhấm hạt dưa, vừa thong thả nghe nửa canh giờ, đợi đến khi bà ta khản cả giọng, miệng khô lưỡi rát, ta mới chậm rãi mở miệng.
Một câu không tục, nhưng từng lời như kim châm nh/ọn h/oắt, đ/âm th/ẳng vào t/im người.
Từ chuyện bà ta thuở trẻ cùng tên thư sinh nhà kế bên dây dưa chẳng sạch, đến chuyện thằng con trai trong tư thục lén xem xuân cung đồ bị tiên sinh đánh gãy chân; rồi lại đến lão Vương đ/ồ t/ể giấu bà ta, đem hết tiền riêng nướng vào tay quả phụ l/ẳng l/ơ ở Nam Thành.
Ta vừa dứt lời, bà ta không khóc không quậy, chỉ tr/ợn tr/ắng mắt ngã lăn b/ất t/ỉnh.
Lão Vương v/ác vợ đi, còn quay đầu giơ ngón cái với ta, nghiến răng nghiến lợi mà kêu:
“Chung Dao Dao, ngươi lợi hại! Ngươi không phải mồm đ/ộc, ngươi là Diêm Vương sống!”
Đào Đào
Khi tân Trạng Nguyên Tống Nam Đình đến tìm ta để từ hôn, ta vẫn còn đang mài cây trường thương mà phụ thân đã tặng ta ở trong sân.
Hắn ta nói với ta: "Xin lỗi, Tạ cô nương, Tống mỗ chỉ muốn tìm một thê tử hiền lương thục đức, biết chăm lo cho gia đình, chứ không muốn rước một nữ dạ xoa hung thần ác sát về nuôi trong nhà, vậy nên hôn sự của chúng ta cứ thế mà hủy bỏ đi."
Nghe vậy, tôi cả kinh: "Ngươi cũng muốn từ hôn với ta ư?"