Hài Hước
Thể loại nhẹ nhàng, mang đến tiếng cười và sự thư giãn. Các tình huống dở khóc dở cười, nhân vật có tính cách độc lạ, cùng mạch truyện vui tươi giúp người đọc cảm thấy giải trí, xua tan căng thẳng sau những giờ học tập và làm việc.
Truyện mới cập nhật
Ăn Vụng Trong Chăn Anh Kế
Tôi trốn trong chăn của anh kế ăn vụng xúc xích to, lại bị em họ của ảnh bắt quả tang.
Nó đe dọa tôi:
“Cho tao ăn thử một miếng, không thì tao méc với anh đó!”
Tôi khóc lóc năn nỉ:
“Là thuốc bổ mà… thuốc bổ đó, mày mà nói với ảnh là ảnh chửi tao sấp mặt luôn á!”
Thế là đành cắn răng… chia cho nó nửa cây xúc xích to tướng.
Hai đứa tôi vừa ăn vừa gặm, say sưa cực kỳ.
Đúng lúc đó, anh kế đi công tác về đột ngột lật tung chăn lên
Đồng tử co rút, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Hai đứa… đang làm gì?!”
Tôi run run, nói còn chẳng nên lời:
“Ăn… ăn xúc xích to…”
Anh kế:
“??!!”
Oan Gia ICU: Tỉnh Dậy Có Con
Năm đó, tôi hận nhất chính là lần hai nhà tụ họp ăn cơm, trúc mã của tôi lén lút trốn mọi người vào bếp nấu súp nấm, chỉ để đầu độc cho tôi câm họng.
Ai ngờ mẹ tôi nhiệt tình quá, còn múc thêm cho anh ta một bát, thế là cả hai chúng tôi cùng nhau được đưa vào ICU.
Vừa mới hồi lại chút sức, chúng tôi lập tức mở màn đấu khẩu.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một bé con mặc váy công chúa xinh xắn như chiếc bánh kem nhỏ đi vào.
“Bố, sao bố mắng mẹ là con heo vậy?”
“Mẹ, sao mẹ lại bảo bố đi chết?”
“Cái gì mà sinh con trai không có mông chứ? Con là con gái mà.”
1.
Mở mắt ra, việc đầu tiên tôi thấy chính là gương mặt vừa tỉnh lại của Lộ Châu.
“Đồ ngu, sao mày không chết đi cho xong?”
Lộ Châu còn chưa kịp mở mắt hẳn, theo phản xạ đã bật lại:
“Ờ, mày thông minh lắm mà, heo mà uống hết nửa nồi còn ráng nói được cơ à?”
Tôi tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhìn chằm chằm bình truyền nước nhỏ từng giọt từng giọt.
“Đây là mưu sát! Lộ Châu, mày cố tình muốn hại chết tao! Tao nguyền rủa mày sinh con trai không có mông luôn!”
Mặt hắn trắng bệch, khẽ ho một tiếng.
“Cái nấm đó là Tần Minh Huy đưa, nói có thể khiến dây thanh tạm thời bị hư, mày ngày nào cũng ong ong bên tai làm tao nhức đầu.”
“Chứ không phải có thể hồi phục à? Đúng là đồ Tần Minh Huy, cái súp nấm này chẳng có tác dụng gì, sao mày vẫn còn sức để chửi tao?”
“Tao tự uống luôn rồi đấy! Mày sủa cái gì?”
Nhìn cái bộ dạng còn tiếc rẻ của hắn, tôi gắng sức với tay lấy cái bình hoa cạnh giường, định đập chết thằng ngu này cho xong.
Ngay lúc bình hoa rơi vỡ, cửa lại bật mở.
Cả hai chúng tôi cùng quay ra nhìn, một bé gái búi tóc củ tỏi rụt rè ló đầu vào.
“Mẹ…”
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đôi mắt bé con ấy đỏ hoe.
Tôi yếu ớt ngồi dậy, gượng cười khô khốc hai tiếng.
“Nhóc, con vào nhầm phòng rồi.”
Lộ Châu thì vui sướng hả hê:
“Dư Miểu Miểu, mới mười tám mà đã có đứa lớn cỡ này hả?”
Tôi trừng mắt lườm hắn.
Trước mặt trẻ con mà cũng bịa đặt cho được.
Nào ngờ bé con không chịu đi ra, mà còn cả người lách vào trong. Nó mặc chiếc váy xòe trắng hồng, mắt ngấn lệ:
“Bố, sao bố mắng mẹ là heo?”
“Mẹ, sao mẹ lại bảo bố đi chết?”
“Cái gì mà sinh con trai không có mông? Con là con gái mà.”
Tôi bình thản quay sang nhìn Lộ Châu:
“Diễn viên ở đâu mày thuê tới vậy? Trò đùa này cũng mới mẻ đấy.”
Bình thường thằng ngu này chỉ biết chơi mấy trò rẻ tiền, nhét mấy thứ kinh tởm vào chăn, vào giày hay vào quần áo tôi.
Mà lần nào cũng tự mình ngồi nhìn, đến tôi còn đoán được ra là hắn giở trò.
Không ngờ lần này lại bày được trò “cao cấp” thế này, thật ngoài sức tưởng tượng với cái đầu heo của hắn.
Lộ Châu thì đơ mặt:
“Con nhóc kia, gọi vớ vẩn cái gì đấy? Ai là bố mày? Tao mới mười tám, còn là thiếu nam hoa chưa nở nhé…”
Hắn còn chưa nói hết, bé con đã òa khóc nức nở, lao thẳng vào lòng tôi:
“Bố hung quá…”
Cả người tôi cứng đờ, theo phản xạ lại đưa tay ôm lấy nó.
Tiếng khóc của con bé to đến mức bên ngoài có người vội vã chạy vào.
“Mẹ…”
Tôi khô khốc gọi một tiếng, lúng túng đẩy đứa nhỏ ra.
“Đứa bé nhà ai chạy lung tung vào đây thế?”
Mẹ tôi vốn đã bực bội, nghe câu này thì sững người:
“Đây là con của con mà!”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Lộ Châu bên cạnh đã hét toáng, âm thanh khó nghe y như lừa bị chọc:
“Dì ơi, dì nhầm rồi chứ?! Đứa này nhìn cũng phải ba bốn tuổi rồi, ai mà súc sinh đến mức làm loại chuyện đó với Dư Miểu Miểu chứ?!”
Show Sinh Tồn Bỗng Thành Sàn Diễn Của Tôi
Tôi là một idol hết thời, bước ra từ một show tuyển chọn và sống lay lắt qua ngày bằng mấy công việc lặt vặt. Khi được mời tham gia chương trình sinh tồn trên đảo hoang, tôi liền đồng ý. Ai ngờ vừa đến nơi thì đạo diễn và ekip "mất liên lạc". Những người khác đều biết đây chỉ là cảnh quay giấu kín, chỉ có mỗi tôi là ngây thơ chẳng hay biết gì. Thế là tôi mặc kệ tất cả, bung xõa hoàn toàn, biến show sinh tồn thành nơi mình xưng vương, làm bá chủ.
Quy Tắc Ngầm Của Showbiz: Muốn Yêu Em, Phải Qua Ải Bạn Thân
Bạn thân tôi, Kiều Hạ, là một minh tinh nổi tiếng, còn tôi chỉ là cô trợ lý quèn của cô ấy. Tôi sống bằng thẻ của cô ấy, dùng đồ do cô ấy làm đại diện. Ngay cả hai mươi triệu tiền tiêu vặt mà bạn trai đưa, cô ấy cũng chẳng ngần ngại chia cho tôi.
Giang Sơn Của Bất Vũ
Giang Sơn Của Bất Vũ
Cuối kỳ tôi được hạng nhất toàn trường.
Tôi vui vẻ khoe với cậu bạn thân, nhưng cậu ta lại khuyên tôi nhận mình gi/an l/ận để nhường học bổng cho một học sinh nghèo.
“Thôi đi, sao cậu có thể đứng nhất được chứ?”
“Với lại, Chu Mạt cần khoản học bổng này, nhà cậu là trọc phú, nhường cô ấy một chút không được à?”
Tôi đồng ý, rồi quay lưng gửi đoạn ghi âm cuộc gọi tới văn phòng hiệu trưởng.
“Xin lỗi, em phải chuyển trường rồi, có người không cho phép trọc phú đứng nhất.”
Sau khi điều tra rõ, nhà trường đã kỷ luật cậu bạn thân. Cậu ta giận đến mức chặn tôi, tuyên bố cả đời này không muốn gặp lại tôi nữa.
Và quả thật, khai giảng cậu ta đã không gặp được tôi.
Bởi vì tôi đã chuyển đến lớp chuyên của trường cấp ba trọng điểm, làm thủ khoa từ dưới lên.
LƯƠNG PHỐI
Ta sợ nhất là vị hôn phu của mình — Tần Tề.
Hắn phụng mệnh phụ thân, dạy ta quản lý điền trang, thương phố, chỉ cần sơ suất một chút liền vung thước gõ phạt.
Ban ngày, hắn đánh đến lòng bàn tay ta đỏ rực.
Đêm đến, ta liền đến Nam Phong quán, tìm kẻ thanh quan kia — người có dung mạo gần như đúc từ một khuôn với hắn — để nhục mạ.
Ta dốc rượu xuống đất, lạnh giọng sai gã liếm sạch, rồi dẫm lên đầu hắn, hận thấu xương mà nói:
“ Tần Tề, ngươi có tư cách gì mà ngang ngược với ta? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của nhà họ Thời ta mà thôi!”
Nghe vậy, cái đầu dưới chân khẽ ngẩng lên, vừa cọ sát lấy lòng, vừa ngà ngà men say, cung kính đáp:
“Phải, Tần Tề chính là con chó do tiểu thư nuôi.”
Nhịp Tim Từng Bước Gần Anh
Nhịp Tim Từng Bước Gần Anh
Trên chương trình, Ảnh đế bị yêu cầu gọi cho bạn thân trong giới mượn tiền.
Ngay trước màn hình, điện thoại tôi reo:
“Cho tôi mượn năm trăm tệ, gấp lắm.”
Tôi chậm rãi lên tiếng:
“Dựa vào quan hệ của hai ta, anh chỉ đáng giá… năm hào.”
Giới giải trí lập tức nổ tung, hashtag #Ảnh đế cao lãnh chỉ đáng giá năm hào# leo thẳng hot search.
CP của tôi và Ảnh đế thế là bỗng dưng ra đời.
Tôi còn lẳng lặng thả tim cho fan CP, ai dè bị netizen chụp lại.
Thôi xong, quên đổi tài khoản rồi!
Netizen bình luận cay độc, Ảnh đế:
【Tôi coi cậu là anh em, cậu lại nhắm vào… body tôi!】
Mang Luật Rừng Vào Hào Môn
Tôi đây, vốn là một chị đại sư tử khét tiếng nóng nảy ở vùng đồng cỏ châu Phi, thế mà đùng một cái lại xuyên không thành chị dâu trưởng trong một gia đình tài phiệt. Người chồng quyền thế thì mất tích bí ẩn, bỏ lại cho tôi hai cậu em trai, mỗi cậu một tính, cậu nào cậu nấy cũng thuộc dạng "khó chiều", chẳng dễ đối phó chút nào.
Tôi chỉ lạnh lùng cười thầm, ta đây đường đường là chúa tể thảo nguyên, lẽ nào còn phải e ngại mấy chuyện vặt vãnh này sao?
Một đứa là ngôi sao hạng A, cố tình muốn làm tôi bẽ mặt, bèn mời tôi tham gia một show truyền hình thực tế. Kết quả? Tại đồng cỏ châu Phi hoang dã, cả lũ linh cẩu hung tợn nhất cũng phải run rẩy quỳ rạp dưới chân tôi.
Đứa còn lại là tay đua xe công thức một hàng đầu, thế mà tôi chỉ cần nhẹ nhàng đạp ga một cái, xe lao như chớp giật, vượt mặt cậu ta giành luôn chức vô địch.
Về đến nhà, hai cậu em quý hóa vội vàng vây quanh tôi, đứa đấm lưng, đứa bóp vai, cung kính nịnh nọt: “Chị dâu à, chị mà không cần anh trai em nữa thì cũng đừng bỏ rơi tụi em nhé! Hay là chị ly hôn đi rồi làm chị ruột bọn em luôn, còn anh ấy thì… để bọn em coi như anh họ là được rồi.”
Thế nhưng, người chồng tài phiệt đột nhiên “đội mồ sống dậy”, gằn giọng: “Ai nói sẽ ly hôn cơ chứ? Không ly! Có chết cũng không ly!”
Báo Đốm Xuyên Không Vào Nữ Minh Tinh Tuyến 18 Yêu Đương Với Ảnh Đế
Tôi vốn là con báo nổi tiếng nhất trong khu bảo tồn Thiết Lĩnh. Nghe mẹ kể, loài người còn từng quay cảnh tôi tung vó trên chương trình "Thế Giới Động Vật" đình đám của họ.
Vậy mà chỉ vì một khúc xương gà mắc ngang cổ họng, tôi lại xuyên hồn vào thân thể của một nữ diễn viên quèn hạng mười tám, chẳng có chút danh tiếng nào.
Chị quản lý khuyên tôi tham gia một show hẹn hò thực tế để gầy dựng lại danh tiếng, nhưng tôi lại quen thói hoang dã, hành động cứ như đang đóng "Fast and Furious".
Kết quả là khán giả ai nấy đều há hốc mồm. Ôi, vì miếng cơm manh áo mà một con báo như tôi cũng phải học cách ngoan ngoãn rồi.
Anh Đã Chờ Rất Lâu Rồi
1
Nói ra chắc bạn không tin, ba tôi đúng là một nhân vật truyền kỳ.
Cả đời không cưới xin đàng hoàng lần nào, nhưng bên ngoài lại có tận sáu “tri kỷ hồng nhan”, con cái sinh ra đủ lập thành một đội bóng đá, thậm chí còn dư vài đứa làm dự bị.
Tôi trong cái đội hình đồ sộ đó, xếp thứ bảy, không cao không thấp, kẹt ngay giữa.
Theo lý mà nói, kiểu con gái như tôi, đáng lẽ chỉ là “nhân vật quần chúng” trong đại gia đình này, chẳng đủ sức gây sóng gió gì. Nhưng rắc rối nằm ở chỗ… khuôn mặt tôi lại hơi “quá mức tiêu chuẩn”.
Mẹ tôi hồi trẻ là diễn viên tuyến mười tám, nhan sắc tạm gọi là có nền.
Còn tôi thì lại chọn lọc được hết tinh hoa của cả ba lẫn mẹ, thuộc kiểu sắc đẹp “tội phạm thị giác”, đi ngoài đường một ngày bị tám người lạ mặt đòi xin WeChat là chuyện thường.
Từ nhỏ đến lớn, hộc bàn tôi chưa bao giờ thiếu đồ ăn vặt hay thư tình.
Người theo đuổi thì khỏi nói, nghe đâu mà nắm tay xếp hàng từ quảng trường trung tâm thành phố kéo dài tới tận trạm thu phí ngoại ô cũng chưa hết.
Tôi từng khổ não không thôi, nghĩ mãi không biết làm sao để đám người đó dứt áo ra đi hết lượt.
Kết quả là, chưa kịp nghĩ ra biện pháp, thì chính tôi đã “dính chưởng” trước.