Hài Hước
Thể loại nhẹ nhàng, mang đến tiếng cười và sự thư giãn. Các tình huống dở khóc dở cười, nhân vật có tính cách độc lạ, cùng mạch truyện vui tươi giúp người đọc cảm thấy giải trí, xua tan căng thẳng sau những giờ học tập và làm việc.
Truyện mới cập nhật

Gả Cho Anh Nông Dân, Trúng Giải Độc Đắc
Vì sính lễ 100 nghìn tệ, tôi bị bạn trai cũ mắng là “đào mỏ”.
Hôm đi xem mắt, đối diện là một người đàn ông cao gần 1m9, mặt đỏ bừng hỏi tôi:
“Sính lễ 660 nghìn được không? Nếu ít quá thì anh thêm.”
Tôi nhất thời bốc đồng, chớp mắt một cái, kết hôn luôn.
Thế nhưng ông chồng “mua rẻ” này, ngày nào cũng trời chưa sáng đã ra đồng, trời tối mịt mới mò về.
Tiền thì kiếm đầy, thẻ ngân hàng đúng hạn là đưa.
Chỉ có người là không thấy đâu cả.
Tôi sống như góa phụ suốt ba mươi ngày trời.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi lôi món đồ chơi nhỏ giấu dưới gối ra.
Kết quả… bị anh bắt gặp tại trận.
Anh nắm tay tôi, giọng khàn khàn:
“Vợ ơi, hay là… dùng anh luôn nhé?”
2
Ngày thứ ba mươi sau khi cưới, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn rộng tới 500 mét vuông.
À không, là căn biệt thự hẳn hoi.
Bên cạnh lạnh toát.
Rất tốt. Ông chồng mua rẻ của tôi, lại lại lại dậy sớm ra đồng.
“Trồng trọt gì mà như đào mỏ với giấu nhân tình dưới đất thế không biết!”
Tôi bực bội lật người.
Điện thoại rung liên hồi, tin nhắn của cô bạn thân bắn tới như đạn pháo:
【Hè Miên Miên! Bản thảo đâu rồi?! Bản thiết kế nam chính cơ bắp cho truyện mới đâu?! Độc giả dí tận cổ rồi nè!】
Tôi thở dài nhận mệnh, gửi bản phác thảo đi.
Trên màn hình là một loạt trai cơ bắp, hormone bốc mùi lực điền thứ thiệt.
Vài giây sau, bạn tôi bùng nổ:
【Má ơi má ơi má ơi! Miên Miên, nói thật đi! Có phải cậu lấy chồng cậu làm mẫu không?!】
【Nhìn cơ ngực này! Nhìn cánh tay kia! Như thể bế cậu lên chơi ba trăm hiệp mà không thở nổi ấy!】
【Cuộc sống hậu kết hôn với trai cơ bắp có phải là thiên đường không? Mau! Livestream ngay! Tớ muốn ăn “cẩu lương” tận răng!】
Tôi nhìn màn hình đầy chữ và sticker nhảy loạn, lại nghĩ đến mối quan hệ vợ chồng “trên giấy” suốt một tháng qua, nghẹn không chịu nổi:
【Livestream cái đầu cậu! Đang… sống như góa phụ đây này!】
【???】
【Không phải chứ Miên Miên? Góa phụ?】
【Lục Cảnh Xuyên – chồng cậu ấy! Thân hình kia, vóc dáng kia, nhìn là biết kiểu một đấm đấm chết bò đấy! Đừng nói là… anh ấy có “vấn đề”?】
【Đàn ông ấy mà, qua 25 là như 60. Trên thì già, dưới thì… yếu.】
Tôi giật mình.
Đột nhiên nhớ ra Lục Cảnh Xuyên gần 30 rồi mà chưa từng yêu ai.
Không lẽ… đẹp mã mà “xài không được”?
Tưởng là mình nhặt được báu vật, ai ngờ…
Hu hu, đúng là “của rẻ là của ôi”.
Tôi và Lục Cảnh Xuyên quen nhau qua buổi xem mắt.
Gặp một lần rồi cưới luôn.
Lúc đó, chỉ vì 100 nghìn tệ sính lễ, tôi bị bạn trai cũ và cả nhà hắn mắng là hám tiền.
Dì hai tức quá, giới thiệu cho tôi một người:
“Dì quen một cậu trai, đừng coi thường vì không học đại học, nhưng thuê cả mấy nghìn mẫu đất, kiếm được lắm!”
Tôi chẳng mấy hứng thú, trong đầu tưởng tượng ra kiểu đại gia quê đeo dây chuyền vàng to bản.
Kết quả, hôm gặp ở quán cà phê, tôi sững sờ.
Trước mặt là một người đàn ông cao gần 1m9 đứng ở cửa.
Áo thun đen bó sát, lộ rõ cơ ngực; đầu cắt cua, ngũ quan sắc nét – như bước ra từ phim lính đặc chủng.
“Xin… xin lỗi, tôi tới trễ.”
Anh lúng túng mở lời, giọng trầm ấm:
“Bên ruộng có chút việc đột xuất…”
Sự tương phản quá lớn khiến tôi đơ mất vài giây.
Dì hai nói anh học hết cấp ba rồi nghỉ, về quê làm nông, tích góp được ít vốn, người thật thà, chưa từng yêu ai.
Đẹp trai thật, khí chất cũng trầm ổn, đáng tin.
Nhưng tôi lúc ấy vừa thất tình, lòng như tro tàn.
Cả bữa ăn yên ắng đến ngột ngạt.
Anh hầu như không chủ động nói chuyện. Tôi hỏi một câu, anh trả lời đúng một câu, ngắn như điện báo.
Ánh mắt lúc thì nhìn mặt bàn, lúc thì lảng ra cửa sổ, tuyệt đối không dám nhìn tôi.
Thật thà là thật thà thật, còn ngốc… cũng rất ngốc.
Tôi còn đang nghĩ cách rút lui thì bạn trai cũ gọi tới:
“Miên Miên, mẹ anh nói rồi, sính lễ cao nhất chỉ bốn mươi nghìn thôi. Muốn cưới thì… em phải có thai trước, như vậy mới chắc ăn…”
“Chắc cái đầu anh á!”
Tôi giận điên lên, gào lên rồi cúp máy.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa thấy nhục nhã.
Đối diện, Lục Cảnh Xuyên hoảng hốt, hai bàn tay to vò đầu gối loạn lên:
“Em… xin lỗi… anh nói gì sai à?”
“Em… đừng giận mà…”
Anh cuống đến mức đổ mồ hôi, quên luôn việc đưa khăn giấy.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh đầy bực bội:
“Anh là Lục Cảnh Xuyên đúng không? Vậy lấy anh thì được sính lễ bao nhiêu?”
Vừa hỏi xong là hối hận, cảm giác bản thân như phát rồ.
Mặt anh đỏ bừng:
“Sáu… sáu trăm sáu mươi nghìn, được không?”
Thấy tôi không nói gì, anh vội nói tiếp:
“Nếu ít thì… thì em cứ nói, anh còn tiền tiết kiệm…
Kết hôn rồi, tiền đưa hết cho em giữ…
Chỉ cần… em không chê anh ít học…”
Chiều hôm đó, anh dắt tôi đi mua nhẫn và lễ vật cưới, toàn chọn loại đắt nhất.
Nhân viên bán hàng khen anh hào phóng.
Anh đỏ mặt nói:
“Đáng mà.”
Vậy là tôi giận dỗi cưới luôn người đàn ông chỉ mới gặp một lần này.
Lục Cảnh Xuyên mồ côi cha mẹ, một mình xây biệt thự hai tầng ở quê.
Tôi làm nghề vẽ minh họa tự do, sống ở quê cũng không tệ — không khí trong lành, đổi gió sáng tác.
Chỉ là…
Đêm tân hôn, khách khứa vừa về hết,
anh nhìn tôi, lúng túng nói:
“Em… nghỉ sớm nhé.”
Rồi ôm gối… chui sang phòng bên.
Từ đó đến nay, ngày nào cũng vậy:
Trời chưa sáng đã ra đồng, tối đen mới mò về.
Không sai ngày nào.
Chẳng lẽ dưới ruộng có báu vật?
Có vợ xinh thế mà không thèm ngó ngàng gì hết!

Một quẻ ngàn vàng
Thiên kim nhà họ Phó mất tích bí ẩn, chỉ cần cung cấp manh mối thôi là được thưởng tận 5 triệu.
Tôi ngồi trong quán nướng nhìn tấm ảnh của cô tiểu thư.
Váy ngắn trắng hoa nhí, đôi mắt long lanh, mất tích vào khoảng 12 giờ khuya.
Tùy tiện bói đại một quẻ, tôi nhắn lại:
“Mất cái rắm, đang bị nhốt dưới hầm, đồ ngốc.”
Ông chủ quen mặt mang đồ nướng tới, rắc thì là với ớt bột vừa vặn.
Thịt đây rồi!
Lại đây, chị chiều em!
Chắc tại tôi đang mải ăn quá, chẳng buồn để ý điện thoại bị quăng sang một bên đang rung liên hồi.
【Xin chào, tôi là Phó Linh Hạc, tổng giám đốc tập đoàn Phó thị.】
【Chào cô, không biết giờ gọi điện có tiện không?】
【Alo?】
……
【Cho tôi số tài khoản!】

Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh
Nguyễn Minh Phù xuyên qua.
Nguyên thân là bạch phú mỹ thật sự.
Ba là xưởng trưởng, mẹ là chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng, được nuông chiều từ nhỏ.
Thời thế thay đổi, Nguyễn Minh Phù phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Đại tiểu thư nũng nịu nhổ một cọng cỏ tay cũng có thể bị xước, nào chịu được khổ cực nơi đồng ruộng, ngồi khóc sướt mướt tính toán tìm cho chính mình một phiếu cơm dài hạn.
. . .
Nguyễn Minh Phù vừa mở mắt đã thấy bên cạnh có một người đàn ông đang nằm. Chuyện chết người chính là ngoài cửa có người, sắp trình diễn tiết mục ‘bắt gian'.
Nguyễn Minh Phù nhớ tới ký túc xá thanh niên trí thức tồi tàn, nhớ tới ba mẹ nguyên thân cùng với địa đầu xà như hổ rình mồi nhắm tới nguyên thân..
Lòng cô chợt lạnh, tiếp tục nằm xuống.
. . .
Tạ Duyên Chiêu có tướng mạo tuấn lãng, tiền đồ tươi sáng, còn trẻ mà đã trở thành đoàn trưởng.
Chỉ là tuổi tác càng lớn nhưng vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân khiến các lãnh đạo sầu trắng tóc.
Tin tức Tạ Duyên Chiêu kết hôn đột nhiên truyền đến, nghe nói đối tượng là một cô gái nông thôn.
Mọi người nghe xong đều không khỏi cảm thán một câu thật ủy khuất.
Thẳng đến khi Nguyễn Minh Phù eo thon chân dài, gương mặt xinh đẹp theo Tạ Duyên Chiêu tiến vào đại viện, tất cả mọi người mới choáng váng:
"Đây là cô gái nông thôn? Chuyện tốt thế này sao không rơi xuống trên đầu ta nha!"

ANH LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG ANH LÀ CỦA EM
Để tránh nóng, tôi lên thảo nguyên và "cưa" được một chàng trai chăn ngựa.
Thân hình uy vũ "chỗ nào đó"... cũng hùng dũng.
Trời vừa sáng tôi đã bỏ chạy.
Vậy mà anh ta đuổi đến tận Nam Thành
"Để tìm em, anh đã bán hai con bò..."
Nghĩ đến sức lực vô tận như trâu của anh, tôi liền mềm lòng. Bao nuôi anh ta luôn.
Cho đến khi tôi phát hiện ra, nhà anh ta tính bò không phải theo "con",
Mà là theo "ngọn đồi".

CƯA NHẦM, YÊU THẬT
Kỳ Hạ công lược sai người, coi tôi là nữ chính mà theo đuổi suốt ba năm.
Anh ta cho tôi tiền, chuyển khoản cho tôi, mua nhà cho tôi.
Tôi vẫn mặt không biến sắc mà nhận hết.
Tôi nghe được tiếng lòng của anh ta:
【Sao tiến độ công lược không nhúc nhích gì vậy?】
【Chẳng lẽ cho ít quá rồi?】
Tôi giả vờ không biết.
Thế là, anh ta lại cho tôi càng ngày càng nhiều tiền.
Cho đến một ngày, anh ta cuối cùng cũng phát hiện mình đã công lược sai người.

Tôi Là Boss, Nhưng Chỉ Muốn Bán Bánh

Tiểu Ma Tước Được Sủng Lên Trời
Sau kỳ thi đại học, tôi còn chưa kịp cởi bộ đồng phục rá/ch tả tơi thì mẹ tôi đã vội vã dắt về cho tôi một ông bố dượng mới toanh.
Bố dượng lạnh lùng nhìn tôi nói:
“Cô không phải con ruột tôi, đừng mong tôi đối xử tốt.”
“Đây là một triệu xem như quà ra mắt, từ giờ mỗi tháng chỉ có đúng mười vạn tiền sinh hoạt!”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Đều là tại mẹ vô dụng, để con chịu ấm ức thế này…”
Ấm ức này đúng là tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!
Tôi còn đang nhắm đến ông anh cùng cha khác mẹ chưa từng gặp mặt kia, vị tổng tài lạnh lùng, cao mét tám, 28 tuổi, IQ 180, mỗi lần cởi áo là khiến người ta vừa thở dốc vừa choáng váng.
Ai nói con người không thể “muốn cái này, muốn cái kia, rồi còn muốn thêm nữa” chứ?

Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Tôi bị ép tham gia một chương trình thực tế kinh dị dành cho mẹ và bé.
Con trai năm tuổi của tôi, vốn đang tu luyện ở đạo quán, đã tức tốc bắt xe đến cứu cái mạng chó của tôi.
Trong khi các bé khác khóc lóc thảm thiết, con trai tôi thì xông lên, dán ngay một lá bùa và hét: “Mẹ, bám chặt lấy ‘áo khoác da’ của mẹ đi.”
Tôi cứ tưởng mình sẽ bị cả mạng xã hội chửi bới là kẻ hèn nhát, nhưng không ngờ cả tôi lẫn con trai lại nổi như cồn.

Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Tôi là con chim hoàng yến của một phản diện u ám, nhưng tôi lại là kẻ lười chảy thây.
Phản diện phá s/ản, hệ thống bảo tôi phải nhục mạ anh ta thật nặng, đ/á anh ta một cú, khơi dậy ý chí quật khởi.
Tôi từ chối.
Lười mắng.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng khàn khàn pha chút giận dữ:
“Đám người đó đều bỏ tôi đi rồi. Cô cũng muốn ở lại chỉ để xem tôi thảm hại đến cỡ nào sao?!”
Tôi uể oải ngáp một cái:
“Lười chạy.”
Anh đỏ mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì… không cho cô được cuộc sống vinh hoa như trước nữa…”
Tôi xoa đầu anh.
“Thôi nào, lảm nhảm lắm lời vậy không mệt hả? Lại đây, nằm nghỉ tí đi.”
Thế là…
Để tôi khỏi ch .t đói, Chu Tĩnh Xuyên gồng lên làm liền ba công việc một ngày.
Đến cái đoạn trong nguyên tác mà anh phải hẹn hò, bồi đắp tình cảm với nữ chính…
Thì anh lại đang ở nhà, một chân quỳ dưới đất, tỉ mỉ buộc nơ con bướm trên chiếc váy công chúa của tôi.
Hệ thống gào thét trong đầu tôi:
“Chị ơi chị tu luyện t/à đ/ạo à?!!”

Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Tôi đã thầm yêu vị hôn phu của chị gái suốt 4 năm.
Trong lễ đính hôn của họ, chị lại… biến mất.
Tôi lấy hết can đảm bước đến, khẽ kéo vạt áo của Thịnh Dương:
“Em cũng họ Nguyễn, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, được không?”
Anh cúi xuống nhìn tôi, bật cười đầy hứng thú:
“Em gái à, vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm đấy, em làm được không?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Được.”
Sau khi kết hôn, nhìn người đàn ông đang cần mẫn giặt đồ cho mình, tôi nói nhỏ:
“Em cảm thấy… anh đã có âm mưu từ lâu rồi.”
Thịnh Dương ngẩng lên:
“Bảo bối à, thông minh lắm.”