Hài Hước
Thể loại nhẹ nhàng, mang đến tiếng cười và sự thư giãn. Các tình huống dở khóc dở cười, nhân vật có tính cách độc lạ, cùng mạch truyện vui tươi giúp người đọc cảm thấy giải trí, xua tan căng thẳng sau những giờ học tập và làm việc.
Truyện mới cập nhật
Tú Nương Ngàn Năm
Ta là một tú nương đã sống ngàn năm, bởi vì, ta không chỉ may y phục, mà còn khâu vá cả hồn phách cho tử thi.
TÁI SINH, CÙNG TÁM MÈO CON KHUẤY ĐẢO TẬN THẾ
Kiều Hòa đã vật lộn sinh tồn suốt ba năm trong tận thế, trước khi chết mới biết được rằng cô em gái mà cô hết lòng yêu thương là một kẻ xuyên sách.
Không chỉ chiếm được tình yêu thương của cha mẹ và ba người anh trai, mà còn lợi dụng thân phận xuyên sách để hãm hại tám con mèo mà Kiều Hòa nuôi dưỡng đến chết!
Kiều Hòa biết rất rõ, nếu không giết chết tám con mèo mà cô nuôi, thì trong tận thế, khi động vật bắt đầu biến dị, những con mèo ấy sẽ bảo vệ chủ nhân đến cùng, và chắc chắn sẽ giẫm chết cô em gái kia dưới chân!
Sống lại một lần nữa, Kiều Hòa ngay từ đầu đã mang theo mèo và kho hàng cao cấp cắt đứt quan hệ, thề không qua lại nữa!
Không ngờ lại bị ràng buộc với【hệ thống Bỏ mặc】, chỉ cần Kiều Hòa bỏ mặc sẽ không chỉ được thưởng vật phẩm mà còn được nâng cấp dị năng liên tục.
Từ đó, Kiều Hòa bắt đầu một cuộc sống "bỏ mặc" được tám con mèo tranh giành cưng chiều ~
Còn đám người nhà cực phẩm kia thì cầu sống không được, khóc trời than đất!
Kiều Hòa tay trái cầm đồ ăn, tay phải ôm mèo, còn có dị năng khổng lồ bảo vệ, ngày tháng trôi qua gió xuôi nước thuận!
—Lưu ý trước khi đọc—
Nữ chính là người mạnh mẽ, không thánh mẫu, cũng không giết người vô tội.
Có nam chính.
Không ngược, có tình tiết vả mặt trả thù, cũng có ngọt ngào sảng khoái, lấy sinh tồn tận thế làm chính, có mô tả một chút về ẩm thực.
BẠN GÁI MA CỦA CHÀNG TRAI TRUNG KHUYỂN
Tôi mở một tiệm tạp hóa ở Địa phủ.
Địa phủ không có nguồn hàng, tôi chỉ có thể nhờ bạn trai dương gian của mình, xin anh ấy đốt một ít xuống cho tôi.
Một tháng sau, bạn trai tôi tức điên lên: “Chết rồi ở dưới đó chơi vui lắm hả, mấy cái thứ này, sao lúc còn sống em không nghĩ đến chuyện thử với anh?”
Từ Nữ Pháo Khẩu Đến Đương Gia Chủ Mẫu
Ta là đệ nhất “mồm đ/ộc” chốn kinh thành.
Câu này chẳng phải ta tự phong, mà là do lão Vương đ/ồ t/ể ở phố Đông ban cho.
Chuyện là vầy: vợ lão chuyên môn ch/ửi đ/ổng, tiếng ch/ửi vang ba con phố, ch/ó nghe còn phải cụp đuôi mà chạy vòng. Ai dè hôm ấy, bà ta lại ch/ửi đến tận cửa nhà ta.
Ta bèn vừa nhấm hạt dưa, vừa thong thả nghe nửa canh giờ, đợi đến khi bà ta khản cả giọng, miệng khô lưỡi rát, ta mới chậm rãi mở miệng.
Một câu không tục, nhưng từng lời như kim châm nh/ọn h/oắt, đ/âm th/ẳng vào t/im người.
Từ chuyện bà ta thuở trẻ cùng tên thư sinh nhà kế bên dây dưa chẳng sạch, đến chuyện thằng con trai trong tư thục lén xem xuân cung đồ bị tiên sinh đánh gãy chân; rồi lại đến lão Vương đ/ồ t/ể giấu bà ta, đem hết tiền riêng nướng vào tay quả phụ l/ẳng l/ơ ở Nam Thành.
Ta vừa dứt lời, bà ta không khóc không quậy, chỉ tr/ợn tr/ắng mắt ngã lăn b/ất t/ỉnh.
Lão Vương v/ác vợ đi, còn quay đầu giơ ngón cái với ta, nghiến răng nghiến lợi mà kêu:
“Chung Dao Dao, ngươi lợi hại! Ngươi không phải mồm đ/ộc, ngươi là Diêm Vương sống!”
Từ đó, danh ta lan xa.
Đám bà mối hễ thấy cửa nhà ta, đều như thấy qu/ỷ, quay ngoắt bỏ chạy.
Phụ thân ta – một vị tiểu quan thất phẩm hiền lành chất phác vì thế mà lo đến nỗi tóc rụng gần hết.
“Con gái à, với cái miệng này của con, e rằng chẳng ai dám rước.”
Ta lại chẳng gấp.
Lấy chồng có gì hay? Hết hầu hạ cha mẹ chồng, lại chăm sóc phu quân, dạy dỗ nhi tử; còn phải đ/ấu đ/á cùng một bầy tiểu thiếp tâm tư rối như tơ vò, nghĩ thôi đã mệt.
Chi bằng ở nhà, phụ thân nuôi ta, ta bầu bạn cùng phụ thân, chẳng phải tốt hơn sao?
Cho đến một ngày.
Một cái bánh to bằng trời, “rầm” một cái, rơi thẳng xuống đầu ta.
Chính là nhà họ Triệu, vị Lễ bộ Thị lang, cho người mời bà mối nổi danh nhất kinh thành – Trương bà tử tới cửa cầu thân cho ta.
NGÔI NHÀ MA CỦA TÔI CÓ MA THẬT
Sau khi đạo quán đóng cửa, tôi mở một ngôi nhà ma. Toàn bộ ma quỷ trong đó đều do tôi đích thân bắt về.
Cho đến một ngày nọ, có một du khách ôm lấy con ma NPC của tôi và gào lên: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá mẹ ơi!”
Thôi rồi, tiêu rồi!!!
Bạch Nguyệt Quang Của Ảnh Đế
Nhiều năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, người bạn cùng bàn năm nào của tôi giờ đã là một ngôi sao nổi tiếng. Trong một buổi phỏng vấn, anh công khai thừa nhận: “Thời đi học, tôi đã từng thích một người.”
Khi câu nói ấy vang lên trên sóng truyền hình, tôi đang dự buổi họp lớp, cầm điện thoại trên tay dõi theo cuộc phỏng vấn. Các bạn học cười cợt: “Cậu sẽ không nghĩ anh ấy nói đến cậu đấy chứ?” “Lúc đó trông cậu quê mùa lắm, làm sao có thể là cậu được. Tôi bầu cho hoa khôi trường!”
Ngồi đối diện, hoa khôi trường đỏ bừng mặt, cười nói: “Mọi người giữ bí mật nhé, lần sau tôi sẽ giúp các cậu xin chữ ký.” Ai cũng tin rằng người được nhắc đến chính là cô ấy.
Mãi cho đến mùa hè năm đó, trong một tình huống đầy bất ngờ, tôi dọn đến sống trong nhà anh. Sau một trận cãi vã, anh nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt phức tạp, khẽ nói: “Nam Thư Ý, không được ghét tôi.”
Tôi Đã Thích Anh Trai Kẻ Thù
Tôi đã thầm thương trộm nhớ anh trai của kẻ tử thù suốt bao năm, đổi lại chỉ là ngần ấy năm bị anh ta giễu cợt.
Mọi tin đồn tình ái về anh trai, anh ta đều không bỏ sót, gửi hết cho tôi: "Cứ chờ đấy, danh sách còn dài lắm!"
Anh trai đi tiệc tối cùng bạn gái, anh ta cũng không quên chụp ảnh rồi gửi: "Ghen tị không?"
Cuối cùng, anh ta toại nguyện, còn tôi thì thất bại trong việc tỏ tình.
Đêm ấy, anh ta đứng dưới mưa, ướt sũng, ánh mắt đong đầy kìm nén, lại ẩn chứa điều gì khó hiểu.
"Tôi đã bảo rồi, đừng có thích cái tên khốn kiếp anh trai tôi nữa."
SỔ TAY QUAN SÁT HAI ĐỨA TRẺ
Tôi trước giờ luôn nghĩ anh trai tôi bị rối loạn cảm xúc.
Lúc ba mẹ ly hôn, mặt anh ấy không hề có chút biểu cảm nào.
Khi ông bà mất, ánh mắt anh cũng dửng dưng như chẳng có chuyện gì.
Cho đến khi thấy tôi thi ba môn mà điểm cộng lại chưa được 40, cuối cùng anh cũng bùng nổ:
"Em nói cái gì? Tổng ba môn cộng lại còn không bằng cỡ giày của anh?"
Cười xỉu, là tôi giả vờ đó!
Thật ra là... bốn môn lận.
…
Bạn Trai Tôi Là Hồ Ly Tinh
Nhà tôi có một con hồ ly trắng biết nói.
Mỗi đêm nó đều biến lớn để chui vào chăn sưởi ấm cho tôi.
Cho đến mùa xuân.
Tôi bắt đầu thấy sợ nó rồi.
Con này... hình như bản tính loài thú...
Bồn chồn không yên, còn làm nũng đòi dính sát lấy tôi.
Bệnh kiều ngọt ngào
Dạo gần đây, tôi để ý thấy cái cậu bệnh kiều trong lớp ngày càng trở nên lạ lùng.
Cậu ta thường xuyên nhìn chằm chằm về phía chúng tôi với ánh mắt u ám, và bắt đầu tìm cách giao tiếp với mọi người.
Tôi lén kể cho cô bạn cùng bàn hoa khôi về những thay đổi này, dặn cô ấy nên cẩn thận hơn một chút.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ai đó làm ơn giải thích giùm, tại sao chân tôi lại có một sợi xích làm bằng vàng ròng thế này?
“Anh thấy em ngày càng không nghe lời, chỉ có cách xích em lại thôi...”
Mắt tôi sáng rực lên. Cuối cùng, sự giàu sang tột đỉnh này cũng đến lượt tôi rồi!