Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Bluetooth đừng kết nối bừa, kẻo lật thuyền
Xuống xe mua thuốc lá, bạn trai tôi quên tắt bluetooth.
Cả nhà chúng tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nghe anh ta trò chuyện bằng giọng ngọt ngào với một cô gái.
Mà trớ trêu thay, cô gái kia không ai khác, chính là giả thiên kim – đứa con riêng vừa được ba tôi nhận về, Chu Khả.

Mỗi Ngày Một Viên Kẹo
Mỗi Ngày Một Viên Kẹo
Khi Thẩm Tục bóc đến viên kẹo trần bì thứ bảy mươi ba, những vết khắc bên trong lớp giấy bạc bỗng nhiên rỉ máu.
Cửa sổ sát đất của căn hộ ở Berlin phản chiếu nền tuyết trắng tái nhợt, sắc đỏ tươi thấm nơi đầu ngón tay loang dần trên giấy kẹo, từ từ hiện ra nét chữ quen thuộc, đó là nét chữ thanh mảnh được viết bằng bút máy của Giang Từ Thanh, từng chữ từng chữ như đang xuyên qua thời không quay về mùa thu năm ấy:
“Khi anh đọc được dòng chữ này, em đã hôn anh 3000 lần trong sương mù sâu thẳm nơi Thanh Sơn.”

Não Yêu Của Học Thần
Bạn trai đối xử với tôi rất lạnh nhạt, nhưng tôi lại không nỡ chia tay, tôi định dùng bạo lực nóng nảy để ép anh chủ động nói lời chia tay.
Chỉ cần anh năm phút không trả lời tôi, tôi sẽ lập tức tấn công bằng tin nhắn WeChat, chất vấn vì sao anh không để ý đến tôi.
Trước mặt bao người, mọi người đều thấy học thần trường Z – Trình Tịnh Dịch đang trong buổi bảo vệ luận văn, bỗng rút điện thoại ra nhắn cho bạn gái:
“Bảo bối, anh không phải không để ý em, anh đang bảo vệ luận văn đây.”

TÔI LÀ HỌC SINH NGHÈO TRONG LỚP HỌC QUÝ TỘC
Năm lớp 12, ba mẹ cắt hết tiền sinh hoạt, ép tôi phải nghỉ học.
Không còn đường lui, tôi đành bước vào một ngôi trường quý tộc — nơi tụ họp toàn con ông cháu cha.
Chỉ vì thành tích học tập của tôi xuất sắc nên trường chấp nhận miễn toàn bộ học phí.
Nhưng… tôi vẫn cần tiền sinh hoạt để sống qua ngày.
Nhịn đói gần nửa tháng, tôi mặc bộ đồ rách nát cũ kỹ nhất của mình, cuối cùng cũng lấy hết can đảm…
Nhìn về phía đám con nhà giàu trong lớp — những người chưa bao giờ nghiêm túc học hành:
“Các bạn… có ai cần người làm bài tập không? Một bài… chỉ cần năm tệ thôi.”
Những thiếu gia tiểu thư đang mải khoe của lập tức im bặt, đồng loạt quay sang nhìn tôi, ai nấy đều sững sờ.
Vài giây sau, tiếng hò hét vang lên khắp lớp:
“Chỉ năm tệ? Coi thường ai đấy? Năm trăm tệ! Viết cho tôi trước!”
“Tôi ra năm nghìn tệ, tôi xếp đầu!”
“Năm vạn! Đô la Mỹ nhé!”
“Thắp đèn trời đi! Hôm nay lão tử phải xem ai dám giành suất đầu tiên với ông!”
...

Bước Qua Giới Hạn
Tôi để ý đến người anh em của anh trai mình.
Công khai lẫn ngấm ngầm trêu chọc suốt một tháng, lại bị anh từ chối.
【Thứ nhất, tôi không ngủ với em gái của bạn bè.】
【Thứ hai, tôi tạm thời không có ý định yêu đương.】
【Thứ ba, tôi là người câm, không xứng với em.】
Khí thế ngang ngược, tự cao tự đại.
Tôi tức đến phát điên.
Đêm đó, nổi giận gọi liền tám nam người mẫu.
Thế mà Tiêu Tiêu lại ngồi ở góc phòng bao.
Khói trắng lững lờ, khóe môi khẽ nhếch, ngón tay thon dài ra hiệu:
【Tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại.】
Tôi: 【???】

TIỀN MỪNG CƯỚI
Khi tôi và bạn trai bàn đến chuyện cưới xin, anh ấy còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc sắp xếp:
“Trong lần ra mắt bố mẹ em, nhà anh sẽ mừng cho nhà em 10.001 tệ mang ý nghĩa vạn lý chọn một.”
“Còn nhà em mừng lại nhà anh 9.999 mang ý nghĩa mãi mãi dài lâu.”
Tôi vui vẻ đồng ý ngay.
Thế nhưng sau buổi gặp mặt, khi mẹ tôi đếm xong bao lì xì thì mặt mày lập tức sầm lại, bà nghiến răng hỏi tôi:
“Không phải nói rõ là 10.001 à? Sao giờ chỉ có... 1.001?”
…

Chim Hoàng Yến Ăn Hoa Hồng
Sau khi trở thành chim hoàng yến của Thái tử gia Kinh thành, tôi điên cuồng ăn hoa hồng.
Anh ta đưa tôi ba nghìn để mua đồ ăn, tôi tham chín trăm chín mươi.
Vì thế, anh ta phải ăn loại thịt heo giá 245 tệ một cân mà tôi mua về.
Anh ta đưa tôi năm vạn để mua chiếc giường chất lượng tốt, tôi tham bốn vạn tám.
Vì vậy, mỗi lần chúng tôi làm chuyện kia, giường đều kêu kẽo kẹt không ngừng.
Sau đó, anh ta đưa tôi một nghìn để mua bao cao su, tôi thấy lãng phí, tham chín trăm, thế là tôi bất cẩn mà dính thai.
Nhìn hai vạch trên que thử thai trong tay, tôi dè dặt thử thăm dò anh ta: “Anh có thích trẻ con không?”
Hứa Tuấn bình thản liếc nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Không thích.”
Nhận được câu trả lời phủ định, tôi sợ anh ta phát hiện ra tôi đã có thai, liền vội vàng ôm hết mấy năm ăn hoa hồng bỏ trốn trong đêm.
Nhưng tôi vừa mới chạy về nhà, giây tiếp theo liền thấy Hứa Tuấn – lẽ ra đang đi công tác – xuất hiện ở cửa nhà tôi, trong tay cầm báo cáo kiểm tra thai, giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên:
“Thường ngày ăn hoa hồng thì thôi, lần này ngay cả con của tôi, em cũng dám nuốt một mình sao?”

Không Cho Em Bay Xa
Bạn thân tôi chia tay với Thái tử gia Kinh thành rồi ra nước ngoài.
Là anh em tốt, Thời Dực dẫn tôi đi an ủi anh ta.
Nhìn Thái tử gia Kinh thành khóc lóc thảm thiết, Thời Dực cười nhạt:
“Thôi được rồi, chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến, đi thì đi.”
“Kịp thời dừng lỗ cũng chẳng có gì xấu cho cậu.”
Nhìn dáng vẻ lười nhác, ung dung của anh, tôi thở phào một hơi.
Bao năm nay đi theo Thời Dực, tôi cũng tích góp được một khoản tài sản không nhỏ, nghe nói anh sắp liên hôn, vậy thì chia tay trong yên ả thôi.
Đêm đó, tôi mua vé máy bay sang chỗ bạn thân.
Nói lời chia tay với Thời Dực.
Xuống máy bay, tôi nhận được một loạt tin nhắn:
【Cái gì mà chia tay trong yên ả? Em nằm mơ đi】
【Vậy ba năm nay của chúng ta tính là gì?】
【Trả lời anh】
【Anh xin em, đừng rời xa anh】

Chồng Tặng Tôi Đồng Hồ, Tôi Đuổi Anh Ta Ra Khỏi Nhà
Chồng Tặng Tôi Đồng Hồ, Tôi Đuổi Anh Ta Ra Khỏi Nhà
Kỷ niệm ngày cưới, chồng tặng tôi một chiếc đồng hồ thông minh.
Trong lúc nghịch chức năng, tôi vô tình mở ra mục ghi âm đồng bộ trên đám mây.
Bản ghi âm mới nhất, là giọng anh ta khàn khàn giả vờ dịu dàng dỗ dành một ai đó:
“Ngoan, anh hứa, chờ con của chúng ta ra đời, toàn bộ tài sản đứng tên anh sẽ là của hai mẹ con em.”
Thời gian ghi âm, chính là nửa tiếng trước khi anh ta đi mua bánh cho tôi.
Anh ta bưng bánh về, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thương nhìn tôi.
Tôi giơ đồng hồ lên hỏi:
“Cái này là gì?”
Mặt anh ta tái mét, gượng cười giải thích:
“À… cái này là anh thu hộ thằng bạn thân. Nó đang cãi nhau với vợ, nhờ anh diễn thử cách xin lỗi để làm hòa.”
Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười thổi tắt ngọn nến, rồi thản nhiên nói:
“Thì ra là vậy. Vậy mai anh cho em địa chỉ nhà thằng bạn thân đó đi. Em rảnh, cũng tiện ghé khuyên vợ nó một câu.”

Sắc Màu Thanh Xuân
Sắc Màu Thanh Xuân
Người bạn cùng lớp mà tôi đã bảo vệ suốt hai năm nói với tôi: “Bị b/ắt n/ạt là giả, mục đích là lừa cậu để cậu bị đ/ánh.”
Cậu học sinh nghèo mà tôi đã giúp đỡ cũng nói với giọng chế giễu, rằng cậu ta giả vờ nghèo để xem tôi vất vả làm thêm vào kì nghỉ hè và đông để chu cấp cho cậu ta.
Tất cả những sự lừa dối và trêu đùa này đều vì một lý do duy nhất: trả thù cho Hạ Lạc.
Tôi bình thản chấp nhận mọi sự ác ý và mỉm cười ấm áp: “Vậy ra những chuyện bất hạnh kia đều là giả, thế thì tốt quá rồi.”
Họ thở phào nhẹ nhõm, nói rằng sự trừng phạt đã kết thúc và họ muốn trở thành bạn tốt nhất của tôi, cùng nhau hẹn ước vào học tại Đại học Bắc Kinh.
Tôi hơi bối rối: “Chúng ta không phải chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi sao? Tôi cứ nghĩ các cậu là học sinh đặc biệt, và tôi là lớp trưởng nên mới phải chăm sóc các cậu chứ.”