Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Hoa Giữa Sương Mù
Hoa Giữa Sương Mù
Tôi là nhạc sĩ chuyên sáng tác riêng cho Cố Yến.
Hầu như tất cả các ca khúc của anh đều do tôi viết.
Một hotgirl mạng tên Kiều An đã hát ca khúc “Sương Hoa”bài tôi viết riêng cho anh trong buổi diễn cá nhân của cô ta.
Sau khi bị fan ruột của tôi chỉ ra chuyện vi phạm bản quyền, Kiều An và Cố Yến liền “đ/ấu kh/ẩu” trên mạng.
“Bản quyền là anh Cố Yến tặng cho tôi, tôi cũng không ngờ lại gây ra tranh cãi thế này.”
Cố Yến liền dịu dàng đáp lại:
“Yên tâm đi, tôi là ca sĩ gốc duy nhất, tôi cho em hát thì em cứ hát.”
“Bài hát này tôi tặng cho Kiều An, từ nay cô ấy cùng tôi đồng sở hữu bản quyền, bất cứ khi nào hát cũng không tính là vi phạm.”
Ngay lập tức, fan của cả hai ào ạt tràn vào phần bình luận để t/ấn c/ông tôi.
Đã thế thì… đừng ai hát nữa.
Ngày hôm đó, tôi tuyên bố thu hồi toàn bộ bản quyền.
Chỉ trong chốc lát, sự nghiệp mười năm ca hát của Cố Yến bỗng chốc trở về con số không.

Vợ của công tử mù
Vợ của công tử mù
Tôi là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từng giả làm bạch nguyệt quang của một công tử mù.
Giả suốt 3 năm, sinh ra một đứa con, rồi bỏ đi.
Năm năm sau tôi bày sạp xem bói.
Gặp một đứa bé, nó đưa cho tôi một ngàn tệ.
“Cháu muốn xem mẹ ở đâu.”
Tôi vừa nhét tiền vào túi, một người phụ nữ vội vã chạy tới.
“Sao con lại ở đây? Mẹ tìm con nãy giờ.”
Người phụ nữ trông rất quen.
Tôi nghĩ kỹ lại, đó chính là bạch nguyệt quang thật sự của công tử mù năm đó.
Sau vài giây lặng im.
Tôi lấy tiền ra đưa lại cho đứa bé.
“Mẹ cháu tìm được rồi, trả tiền lại cho cháu.”
Nhưng nó không nhận, chỉ nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.
“Người cháu muốn tìm không phải là người mẹ này.”

Giấu Anh Trong Một Giọt Sớm Mai
Tôi mang thai rồi.
Thế nhưng tôi không dám nói cho Lục Hoài Chu biết.
Bởi vì tất cả bắt đầu từ một lần say rượu ấy.
Ngoài việc dịu dàng với tôi trên giường.
Ở ngoài đời anh ta lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi.
Thế nên tôi ôm bụng mang con của anh ta bỏ đi.
Bốn tháng sau.
Anh ta ép tôi vào góc tường nói
“Giang Thính Lan, em giỏi lắm đấy!”

Sáu Mươi Năm Cuộc Đời
Sáu Mươi Năm Cuộc Đời
Tôi trúng số, được năm chục triệu tệ.
Tôi định mua cho mỗi đứa con một căn hộ view sông, rồi chia thêm cho mỗi đứa mười triệu tiền mặt.
Tuần sau là sinh nhật tuổi sáu mươi của tôi. Tôi muốn giữ lại món quà bất ngờ này, đợi đến hôm đó con cháu tụ họp đông đủ sẽ trao cho tụi nó.
Không ngờ, đợi đến nửa đêm, vẫn không thấy bóng dáng ai.
Hôm sau tôi mới biết, bọn chúng đi dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của chồng cũ và người đàn bà kia.
Chúng tặng bà ta quà đắt tiền, miệng còn ngọt xớt gọi bà ta là “mẹ”.
Đứa cháu gái tôi luôn nâng như nâng trứng, hứng khởi ngẩng đầu nói:
“Bà Thu à, bà xinh đẹp quá, còn dịu dàng hơn cả bà nội của cháu nữa. Cháu muốn bà làm bà nội cháu luôn. Tuần sau trường cháu có hội thao, bà với ông nội tới xem cháu thi đấu nhé?”

Vợ Cả Không Biết Đẻ
Vợ Cả Không Biết Đẻ
Kết hôn 3 năm chưa có con, mẹ chồng ngang nhiên dắt cô em họ bên ngoại tới, trước mặt tôi hùng hồn tuyên bố muốn cho chồng tôi cưới vợ nhỏ.
“Muốn trách thì trách bụng dạ mày không chịu nghe lời, đừng làm lỡ việc nhà họ Tiêu ta khai chi tán diệp!”
“Các người đưa Tiểu Vân 50 vạn tiền đền ơn, tối nay động phòng luôn cho tôi!”
Chồng tôi sợ đến tái mét, giơ tay thề thốt sự chung thủy son sắt.
Tôi ngoan ngoãn mỉm cười:
“Sao lại hoảng? cưới vợ là chuyện vui, cứ nghe theo ý mẹ đi.”
Ngày hôm sau, tôi liền giới thiệu cho bố chồng một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, tao nhã.
“Một người cố gắng chẳng bằng cha con cùng chung sức. Dù sao sinh ra cũng đều là dòng giống nhà họ Tiêu, mẹ, mẹ thấy có đúng không?”

Tôi Sẽ Khiến Hai Người Trả Lại Tất Cả
Tôi Sẽ Khiến Hai Người Trả Lại Tất Cả
Trong buổi tụ tập bạn học, bạn trai tôi chỉ thuận tay đưa cho cô bạn thân – cũng là pháp y – một chai nước suối tinh khiết. Thấy vậy, tôi lập tức sầm mặt, buông đũa xuống.
“Nếu cậu dám nhận chai nước này, sau này chúng ta khỏi liên lạc.”
Cô ấy khựng lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung. Nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy khó tin, buột miệng nói:
“Cậu bị sao vậy? Một chai nước thôi mà cũng không cho tôi uống?”
Tôi gật đầu, giọng chắc nịch:
“Không cho. Đây là nước bạn trai tôi mang tới. Cậu muốn uống thì lần sau tự mang theo. Còn nếu không thì tình bạn này dừng ở đây.”
Nhận ra tôi không hề đùa, bên cạnh, Thẩm Tự Ngôn hiếm hoi mất kiên nhẫn ngay trước mặt mọi người, lạnh giọng quát:
“Em phát gì vậy? Sơ là bạn duy nhất của em, có cần so đo với cô ấy vì một chai nước hai đồng không?”
Vừa nói, anh vừa ra vẻ dỗ dành, đưa chai nước trong tay về phía bạn tôi.
Tôi cau mày, nhìn anh thật sâu, cố nén lại cơn thôi thúc muốn hắt thẳng lọ dầu ớt lên mặt anh.
Mở miệng lần nữa, giọng tôi mang theo sự châm chọc xen lẫn uy hiếp.
“Thẩm Tự Ngôn, nếu chai nước này đưa cho người khác, chuyện thăng chức của anh… đừng mơ.”

Cố Thị Trở Về
Cố Thị Trở Về
Năm thứ năm sau kết hôn, chồng tôi ngoại tình.
Người phụ nữ anh ta ngoại tình cùng chẳng ai xa lạ – chính là hoa khôi đại học năm xưa mà anh từng theo đuổi nhưng không có được.
Tôi không làm ầm, chỉ lặng lẽ đưa ra yêu cầu ly hôn.
Lục Khánh Thần nghe vậy, lập tức trừng mắt, giọng đầy phẫn nộ:
“Anh đã nể mặt em nên chưa bao giờ đưa cô ấy về nhà. Cùng là phụ nữ, sao em lại nhỏ nhen đến vậy? Nhà họ Cố sớm đã phá sản, em vẫn còn tưởng mình là thiên kim hào môn chắc?”
Ánh mắt anh ta từ trên xuống dưới, đầy khinh miệt, sau đó bật cười nhạt rồi quay người bỏ đi thẳng thừng.
Từ hôm đó, anh ta dọn vào căn biệt thự sang trọng trăm tỷ, công khai mối quan hệ với tiểu tam – Lý Tân Di. Còn hào phóng tổ chức tiệc rượu ra mắt, mời truyền thông rình rang.
Trong bữa tiệc ấy, anh ta điên cuồng tuyên bố:
“Tân Di là đóa hồng trắng trong lòng tôi – người phụ nữ tôi trân trọng nhất. Còn Cố Thi Thi? Cô ta không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.”
Khách mời nửa thật nửa giả tiếc nuối thở dài, háo hức chờ xem vở kịch bi hài của tôi.
Thế nhưng tôi không rơi nước mắt, chẳng oán than, chỉ âm thầm vùi đầu vào công việc như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì, cách đây hai tháng, anh trai tôi đã gọi một cuộc điện thoại quốc tế…
Nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ, cha tôi được xóa sạch tội danh cũ, tập đoàn Cố thị sắp trở lại thị trường – lần này là với tư cách ứng cử viên sáng giá cho sàn chứng khoán Bắc Kinh.

Tái Sinh 1980: Ly Hôn Cặn Bã, Làm Giàu Nuôi Thân
Kết hôn bốn mươi năm, chồng tôi lại dắt chị dâu góa bụa bỏ trốn.
Không ngờ, trên đường đi, họ gặp tai nạn giao thông.
Trong cơn hấp hối, anh ta nắm chặt tay tôi, gương mặt đầy không cam lòng:
“Lâm Vân, hãy chôn anh cùng Lý Cầm.
Kiếp sau, anh phải được làm chồng của cô ấy.”
Tôi vừa khóc vừa run rẩy hỏi:
“Vu Kiến Quốc, anh thật sự yêu chị ấy đến vậy sao?”
Anh ta gật đầu, hơi thở mong manh:
“Yêu… tình yêu của anh với cô ấy, biển cạn đá mòn cũng không đổi!
Nếu có kiếp sau, anh muốn cùng cô ấy một đời một kiếp, trọn vẹn đôi lứa!”
Anh yêu chị dâu góa bụa của mình.
Vậy thì cả nửa đời tôi hy sinh, cuối cùng tính là gì?
Cảm giác bị phản bội khiến toàn thân tôi run rẩy.
Tôi lau khô nước mắt, lạnh lùng cười đáp:
“Vu Kiến Quốc, anh cứ yên tâm mà chết đi!
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ cho hai người toại nguyện!”

Chúng Tôi Không Cần Người Mẹ Ấy Nữa
“Mẹ gọi hai con về hôm nay là để nói chuyện tiền đền bù.”
Trước đây, nhà mẹ được đền bù, tổng cộng 640 vạn.
Mẹ liếc nhìn tôi và em gái.
“Dù sao cũng đều là con của mẹ, mẹ nào nỡ thiên vị đứa nào, tay trái tay phải đều là thịt.”
Em gái tôi là người nóng nảy, lập tức hỏi: “Mẹ, nói thẳng đi, tiền đền bù này mẹ định chia thế nào?”
Tôi cũng nhìn mẹ.
Mẹ vui vẻ vỗ tay chúng tôi, cười rạng rỡ nói:
“640 vạn này, mẹ đã chuyển cho em trai 639.99 vạn rồi, tiền đã vào thẻ của nó. Còn lại 100 tệ, hai chị em mỗi đứa 50.”
Mặt tôi và em gái lập tức thay đổi.
Đây là đang sỉ nhục ai?
640 vạn.
Mẹ không nói nửa lời đã âm thầm chuyển 639.99 vạn vào thẻ em trai.
Chúng tôi hai chị em chỉ xứng đáng chia nhau 100 tệ còn lại, chia đôi.
Hóa ra tình mẹ cũng có thể chia như vậy.
640 vạn tình thương, tôi và em gái mỗi người chỉ được 50 tệ.
Hai chị em đều biến sắc mặt.
Khà, 50 tệ, khác gì bố thí cho ăn mày?

Học Thần Hóa Trăn
Tôi bắt gặp dáng vẻ say rượu mất kiểm soát của vị học thần cao lãnh, sợ đến mức nuốt ngược lá thư tỏ tình vào bụng.
Người tôi thầm mến – bông hoa trên núi cao ấy – thế mà lại biến thành một con rắn đen nhỏ! Còn không ngừng chui rúc vào lòng tôi!
“Tôi… tôi sợ rắn…”
Tôi run như cầy sấy, cầu xin anh tha cho mình, hôm nay thực sự không thích hợp để tỏ tình.
Anh ấm ức cuộn cái đuôi lại, hơi thở nóng rực, nhưng làn da lại lạnh lẽo rùng mình.
“Đừng sợ, tôi không phải rắn.”
“… Thật sao?”
“Không tin thì em chạm thử đi.”
Sau một đêm hỗn loạn, cuối cùng tôi cũng tin.
Lục Kỳ Dã quả thực không phải rắn.
Mà là trăn.