Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Hào Môn Loạn Tình
Tôi và bạn thân cùng nhau gả vào hào môn.
Tôi gả cho người chú nắm quyền lạnh lùng, còn cô ấy gả cho người cháu u ám, bệnh kiều.
Tuy hai người họ không hợp nhau, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc tôi và bạn thân mỗi ngày tiêu tiền như nước, hưởng thụ cuộc sống.
Cho đến khi Tề Tuyết trở về, cô ta là thanh mai của chồng tôi và chồng bạn thân, cũng là ngòi nổ khiến hai người họ xé mặt nhau.
Trong buổi đấu giá, cô ta công khai pha trà, còn trợn mắt với tôi, tôi và bạn thân liền cùng nhau đánh cô ta một trận tơi tả.
Đánh xong rồi, tôi sợ hãi: “Cháu dâu, hay là… chúng ta chạy đi!”
Bạn thân lạnh giọng: “Chạy? Người trong lòng chưa dọn sạch, có giỏi mấy tớ cũng chẳng thèm.”
Ba tháng sau, tôi và bạn thân đang bàn luận hăng say về một đám người mẫu nam.
Người cháu bệnh kiều nghiến răng, hung hăng đè cô ấy vào trong ngực: “Em thấy mông của anh có đủ cong không?”
Tôi vừa định chạy, quay đầu liền nhìn thấy tám múi cơ bụng.
Thẩm Quân Dật mặt đen thẫm, cúi người, từng chữ từng câu nói với tôi: “Trong nhà không có sao, còn bỏ tiền ra nhìn người khác, hửm?”

Diều Ruột Người
Tôi đã cứu một cô gái, để báo ơn, cô ta nhất quyết muốn làm tiểu tam, lấy chồng của tôi.
Tôi khuyên cô ta: "Chồng tôi thích thả diều, anh ấy sẽ làm cô bị thương đấy."
Cô gái không bận tâm: "Tôi cũng thích thả diều! Sau này tôi và chồng cô cùng bay bổng, còn cô thì cứ đi theo sau dâng trà rót nước cho tôi là được."
Tôi thở dài, vì cô ta không biết diều mà chồng tôi thả là diều ruột người.
Diều ruột người: Dùng dao mỏng sắc bén rạch khoang bụng của phụ nữ, rồi kéo ruột non ra, kéo từ trên cao xuống cho đến khi ruột tách rời khỏi khoang ngực.

Nụ Cười Của Bà Ngoại
Nụ Cười Của Bà Ngoại
Ngoại bà phát hiện ra mình mới chính là con gái ruột của hào môn thì đã năm mươi tuổi.
Cả nhà lập tức nhao nhao bàn bạc, tính toán xem làm sao có thể “bán” ngoại bà được một cái giá thật cao.
Ông ngoại mơ mộng có tiền để rước thêm vợ bé, cậu thì tính toán đòi cho mình một chức vụ béo bở, ngay cả thằng em họ Yếu Tổ cũng gào lên đòi phải có biệt thự to ở trung tâm thành phố.
Ngoại bà như thường lệ, vẫn cười hiền, gật đầu đồng ý hết thảy.
Bà quay sang nhìn tôi, ánh mắt chan chứa ý cười:
“Còn Phan Phan, con muốn gì nào?”
Toàn thân tôi lạnh buốt.
Bởi vì tôi rõ ràng đã nhìn thấy – trong đáy mắt ngoại bà, thoáng qua một tia sát ý.

Người Đồng Hành Khám Thai
Người Đồng Hành Khám Thai
Giai đoạn cuối thai kỳ, một tổng tài bận rộn như chồng tôi vẫn ngày đêm vùi đầu vào dự án ở nước ngoài, nhiều đêm thức trắng trong thư phòng.
Ấy vậy mà, anh vẫn tranh thủ những khoảnh khắc hiếm hoi để giúp tôi bôi dầu chống rạn, còn hứa sau khi dự án kết thúc sẽ dành trọn thời gian cho mẹ con tôi.
Tôi thương anh, nên hôm sau đi khám thai, tôi đặc biệt đặt dịch vụ có người đi cùng, chỉ để anh khỏi phải tất bật chạy về.
Không ngờ, đến đón tôi lại là chiếc xe BYD quen thuộc – mẫu xe mà năm xưa chúng tôi từng vay mượn mới mua được, khi còn tay trắng.
Quãng ngày cơ cực, hai vợ chồng ăn ngủ trong chính chiếc xe ấy.
Thế nhưng, giờ đây bên trong lại treo đầy búp bê Mỹ Dương Dương, ghế phụ còn dán nhãn: “Chỗ ngồi riêng của công chúa nhỏ”.
Cô gái lái xe niềm nở, bắt gặp ánh mắt tôi nhìn quanh, liền dịu dàng giới thiệu:
“Chị thấy xe đẹp đúng không? Đây là món quà bạn trai em dành dụm hai năm lương để mua. Anh ấy không giàu, nhưng yêu em hết lòng.”
Tôi cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trùng hợp. Nhưng ngay trước cổng bệnh viện, tôi lại tận mắt thấy người chồng tổng tài, vốn dĩ đang “công tác trời Tây”, lúc này khoác trên mình chiếc áo có dòng chữ “người đồng hành khám thai”.
Anh không để lộ cảm xúc, giọng nhạt nhẽo:
“Thưa cô, cần tôi đưa vào phòng chuyên khoa không?”
Tôi khẽ lắc đầu, môi đắng nghét:
“Không cần. Phiền anh đưa tôi đi đăng ký làm thủ thuật p//há th//ai.”

Bức Thư Tuyệt Mệnh Của Chồng
Bức Thư Tuyệt Mệnh Của Chồng
Năm 66 tuổi, người chồng đã biến mất suốt bốn mươi năm của tôi – Cảnh Vệ Dân bỗng trở về, áo gấm vinh quy.
Ngày xưa, anh ta chỉ để lại một câu: “Chăm sóc cha mẹ và con cái cho tốt, anh đi đây.”
Từ đó biệt vô âm tín.
Tôi một mình nuôi con gái khôn lớn, một tay đưa tiễn cha mẹ chồng khi họ đã ngoài tám mươi tuổi.
Cuối đời, nhìn con gái trưởng thành, tôi cảm thấy ít nhiều an ủi ít ra cũng không phụ lời dặn dò ngày nào.
Thế nhưng, con gái lại nắm tay tôi, nghẹn ngào nói:
“Mẹ, có người muốn gặp mẹ lần cuối.”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhìn thấy người chồng mất tích bốn mươi năm.
Anh ta dẫn theo vợ con, ăn mặc sang trọng, đứng trước giường bệnh của tôi.
Giọng điệu ban ơn, lạnh nhạt:
“Dù sao thì trên danh nghĩa, chúng ta cũng từng là vợ chồng. Em nuôi con gái, chăm sóc cha mẹ thay anh. Hôm nay, anh đến tiễn em lần cuối.”
Lúc ấy tôi mới hiểu — anh ta chưa từng ch/ết.
Anh ta sớm đã có vợ con mới, còn trở thành ông chủ lớn.
Nỗi c/ăm h/ận khiến tôi t/ức đến ngừng thở.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt tôi là bức thư tuyệt mệnh năm nào:…

Lưng Ổn Không Anh?
Lưng Ổn Không Anh?
Có người tung ảnh đ/ồ/i t/r/ụ/y bịa đặt chuyện tôi với anh trai kế.
Tôi lập tức gửi cho bạn thân để cùng “thưởng thức”.
【Mau xem! Tư thế này chắc có thể khiến cái lưng già của Cố Luật Vi phế luôn rồi!】
Bạn thân im lặng.
Nửa tiếng sau, tôi mới phát hiện mình đã gửi nhầm tin nhắn cho… anh trai kế.
Đang định chữa cháy thì anh ấy nhắn lại.
【Cũng tạm.】
Tôi: ???
Cũng tạm?
Là tư thế cũng tạm, hay cái lưng cũng tạm vậy trời???

Khi Tổng Tài Nổi Giận
Khi tôi đang bận rộn làm việc mà trả lời tin nhắn tổng tài, mắt hoa lên nên đã gửi nhầm “Ngủ thêm một tiếng nữa.” thành “Đang ngủ với một sinh viên đại học.”
Hoắc Cẩn Thần: “?”
Hai tiếng sau.
Tôi bị ép vào góc văn phòng, không dám lên tiếng.
Ngón tay thon dài của anh đùa nghịch sợi tóc tôi, tà mị đến cực điểm, bất ngờ dùng sức kéo mạnh.
“Lá gan em to nhỉ?”

Cuốn Sổ Nợ Mang Tên Tôi
Cuốn Sổ Nợ Mang Tên Tôi
Tan làm trở về, tôi nhìn thấy mẹ – mái tóc đã bạc trắng – đang quỳ ngay trước cửa nhà tôi.
“Em trai con bị bệnh bạc/h cầu rồi, mẹ cầu xin con đi làm kiểm tra tủy, được không?”
Hàng xóm xung quanh đều khuyên nhủ, nói rằng hiến tủy không gây hại gì lớn cho sức khỏe.
Nhưng tôi vẫn lạnh mặt từ chối:
“Bạch cầu nghĩa là mấy năm nay các người chẳng tích được bao nhiêu đức. Tôi mà đi kiểm tra thì chẳng phải phá hỏng báo ứng mà ông trời ban cho các người hay sao?”

Chồng Thiên Vị Em Dâu? Được Thôi, Tôi Đi!
Chồng Thiên Vị Em Dâu? Được Thôi, Tôi Đi!
Kiếp trước, chỉ vì tôi là chị dâu.
Người chồng tên Giang Cảnh Thành dạy tôi một điều suốt đời, chính là: nhường.
Em chồng m/ất sớm, anh bảo tôi phải nhường, nên người được theo anh công tác chính là em dâu — Tưởng Tuyết.
Con cái lớn lên, anh lại bảo tôi nên nhường.
Vậy là hai đứa con của Tưởng Tuyết, nhờ mối quan hệ với Giang Cảnh Thành, dễ dàng vào biên chế nhà nước.
Mỗi tháng lãnh vài chục ngàn tệ lương hưu, hưởng chế độ y tế tốt nhất.
Còn con tôi, chỉ biết quay mặt vào đất, quay lưng lên trời mà cày cuốc.
Tôi biết các con cũng trách tôi.
Một mặt trách tôi không giữ được trái tim của cha chúng, một mặt lại cố hết sức đi nịnh bợ gia đình Tưởng Tuyết.
Đến cả sinh nhật 80 tuổi của tôi, cả nhà như đồng loạt mất trí nhớ, kéo nhau đi mừng sinh nhật Tưởng Tuyết.
Tức giận đến tột cùng, tôi xông tới lật tung bàn tiệc.
Đúng lúc ấy, cơn đ a.u tim ập đến, tôi ng/ã quỵ.
Trong khoảnh khắc mơ hồ trước khi nhắm mắt, tôi vẫn thấy đám người vây quanh Tưởng Tuyết, ai nấy sợ cô ta hoảng loạn chứ chẳng ai buồn liếc nhìn tôi một cái.
Sống lại một kiếp, tôi chọn cách “nhường” luôn cả Giang Cảnh Thành.

Chiếc Bóng Tình Yêu
Chia tay sáu năm.
Lục Dụ Thâm công thành danh toại, giá trị tài sản hơn trăm triệu.
Còn tôi đã sớm rời khỏi sân khấu, không còn huy hoàng.
Trong buổi tụ họp, anh công bố tin tức kết hôn.
Những bạn học không hay biết gì đều đến chúc mừng tôi: “Chúc mừng nhé, cuối cùng cũng kết thúc chín năm tình yêu đường dài.”
Tôi mỉm cười nhạt giải thích: “Tôi đã kết hôn rồi, các bạn đừng lấy Tổng Lục ra làm trò đùa.”
Mọi người sắc mặt khác nhau, đồng loạt nhìn về phía góc phòng nơi Lục Dụ Thâm ngồi.
Người đàn ông đã kìm nén cả đêm cuối cùng bùng nổ, mỉa mai cười lạnh:
“Thế nào, kết hôn rồi mà hắn ngay cả một chiếc nhẫn cũng không mua cho em sao?”