Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Chim Hoàng Yến Và Kẻ Mộng Mơ
Làm chim hoàng yến đã chán, tôi muốn bỏ đi.
Không cẩn thận lại mang thai.
Đứa bé cũng không muốn giữ.
Một là không làm, đã làm thì làm cho tới, tôi ném tờ báo kết quả khám thai lên bàn làm việc của Tạ Vực, lạnh lùng nói: “Tôi có thai rồi, anh phải chịu trách nhiệm.”
Ai cũng biết, Tạ Vực ghét trẻ con, càng ghét loại phụ nữ mượn con để trèo cao.
Chắc chắn sẽ cho tôi một khoản tiền, bắt tôi phá thai, rồi vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.
Quả nhiên, anh nhướng mày: “Dùng đứa trẻ để uy hiếp tôi?”
Tôi gật đầu, anh bỗng nhiên nghiêng lại gần, giọng cười ẩm ướt khẽ quấn lấy vành tai tôi.
“Em yêu, chọn nhầm con bài rồi, tôi không thích trẻ con.”

Báu vật của tôi
Nghe giọng mẹ trong điện thoại, tôi bỗng lặng đi.
Buổi chiều xem vòng bạn bè, thấy chị dâu đăng ảnh mì trộn tương bò, tôi nhìn mà thèm, mới hỏi chị có thể gửi link mua không, tôi cũng muốn mua một ít.
Chị dâu ngạc nhiên, gửi cho tôi tin nhắn thoại, nói nhà có, tương bò là mẹ tôi làm, hương vị thật sự không tệ.
Thế là tôi nhắn cho mẹ, bảo mẹ gửi cho tôi hai hũ.
Kết quả, tin nhắn như đá chìm đáy biển, cả buổi chiều mẹ cũng không trả lời.
Trớ trêu thay, tôi còn thấy mẹ đang trò chuyện rôm rả với họ hàng trong nhóm gia đình.
Trong lòng tôi thắc mắc, không hiểu vì sao mẹ cầm điện thoại mà lại không đáp lại tôi.
Tối đến, khi tôi đang ăn cơm, mẹ gọi điện sang.
Hơi thở tôi treo lơ lửng cả buổi, cuối cùng cũng buông xuống được.
Vội vàng bắt máy, lòng vẫn còn mong chờ.
“Cái tương bò đó, con còn muốn nữa không? Muốn thì chuyển cho mẹ năm trăm tệ, con cũng biết thịt bò bây giờ đắt lắm, mẹ đâu có tiền.”
Niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng, ngay lập tức bị từng lời của mẹ như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân.
Tôi bỗng im lặng, không biết nên đáp thế nào.
Thấy tôi không nói gì, mẹ lại mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi:
“Sao thế? Năm trăm tệ cũng không nỡ à? Con biết mẹ bệnh đấy chứ, phải dậy từ sáng sớm đi chợ mua thịt bò, rồi về nhà còn phải rửa, băm, xào nấu cực nhọc thế nào không? Con thì nhẹ tênh mở miệng đòi ăn hai hũ tương bò, mà mẹ thì phải bỏ ra bao nhiêu công sức.”
Từng lời trách móc của mẹ, càng nghe lòng tôi càng nghẹn đắng.

Em Là Ánh Sáng Giữa Màn Đêm
Em Là Ánh Sáng Giữa Màn Đêm
Bùi Trú không thích vị hôn thê nhà quê như tôi.
Để tôi chủ động từ hôn, anh ta đã tìm một học sinh nghèo trong trường để đóng giả mình.
“Một kẻ nhà giàu mới nổi, một kẻ nghèo đến mức không có cơm ăn, đúng là một cặp trời sinh.”
“Tôi cá là con nhỏ nhà giàu mới nổi đó sẽ không chịu nổi ba ngày và sẽ hủy hôn ước này.”
Chàng trai nghèo đó cao ráo, lạnh lùng, mang vẻ mặt u sầu và ít nói.
Tôi đã tin là thật, nghĩ rằng nhà họ Bùi thực sự đã phá sản, đến nỗi anh ấy còn không có cơm ăn. Bên tai tôi vang lên lời dặn dò của bố: “Con gái cưng, phá sản thì phá sản, chúng ta không chê nghèo ham giàu, nhà mình có tiền để nuôi mà.”
Thế là, anh ấy đói tôi đưa đồ ăn, anh ấy đi làm thêm tôi làm vệ sĩ, mẹ anh ấy nhập viện tôi quẹt thẻ…
Tôi đã nuôi vị hôn phu khốn khó của mình rất tốt. Cho đến một ngày, một anh chàng đẹp trai c/ướp mất bữa sáng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tôi vừa định nổi giận, thì anh ta nhìn tôi với vẻ không cam lòng.
“Lâm Uyển, nhìn cho rõ đi, tôi mới là vị hôn phu của em—”

600 Tỷ Đổi Lấy Một Người
600 Tỷ Đổi Lấy Một Người
Tôi đã công lược thành công, nhưng cuối cùng vẫn chọn rời khỏi thế giới này – rời đi đúng vào năm Phó Dịch Xuyên yêu tôi nhất, trở thành nốt chu sa vĩnh viễn trong lòng anh.
Giữa 200 tỷ và tình yêu, đến kẻ ngốc cũng biết phải chọn gì.
Khi tôi nằm dài cô độc trên hòn đảo tư nhân, vừa tắm nắng vừa trò chuyện về nhân sinh cùng một anh người mẫu cao 1m85…
Trong đầu bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Hệ thống: “Ký chủ ơi, làm phiền chút… Có nhiệm vụ xuyên sách trị giá 300 tỷ, cô nhận không?”
“Tại sao còn cao hơn lần trước 100 tỷ? Chắc chắn khó hơn, không làm.”
“Vậy… 500 tỷ thì sao?”
Tôi lập tức thấy cuộc trò chuyện về triết lý sống với anh người mẫu có thể tạm hoãn một chút.
Nhưng giá cao thế này, chắc chắn là một nhiệm vụ mười phần ch .t chín phần.
Thấy tôi còn do dự…
…

Thiếu Gia Sa Sút, Bảo Hành Cả Đời
Tôi nhặt được một thiếu gia sa sút.
Anh ta giỏi giang, ăn khỏe, ngủ cũng khỏe.
Đến khi tôi phát hiện anh ta có vị hôn thê.
Tôi đã mang thai.
Tôi vội vàng đá anh ta, giả chết rồi trốn về nước.
Sau này, anh ta sa sầm mặt nhốt tôi trong phòng, lực đạo mạnh như muốn bóp chết tôi.
“Xem tôi như ghế massage, dùng xong liền vứt?”
“Không sao, ông đây cho em chế độ bảo hành trọn đời.”

Đại Tiểu Thư, Em Là Quy Tắc Của Anh
Tôi là một đại tiểu thư ngốc nghếch.
Cha tôi lo sợ tôi học thói hư tật xấu, bèn ép gả tôi cho một học bá nghèo mà ông đã tài trợ.
Học bá vì muốn giúp tôi sửa những thói hư, lập ra ba điều gia quy.
“Trước tám giờ tối nhất định phải về nhà.”
“Không được phép nói chuyện với đàn ông lạ.”
“Thi cử phải đứng trong top mười của khối.”
Nếu vi phạm, sẽ bị trừng phạt thật nặng.
Tôi ấm ức đến chết, phát điên quát anh ta cút đi.
“Đại tiểu thư, em tưởng tôi hứng thú hầu hạ em sao?”
——
Sau đó, học bá được gia đình hào môn nhận lại.
Mọi người đều cho rằng anh ta sẽ ly hôn với tôi.
Tôi cũng nghĩ vậy, vui mừng mở tiệc party, tự chuốc mình say mèm.
Đêm đó, học bá ép tôi nằm trên đùi anh ta.
Quất một cái, hỏi một câu:
“Đại tiểu thư, sau này còn dám không?”

CÁC QUY TẮC CỦA KHÁCH SẠN HỒNG NGUYỆT
Trong kỳ nghỉ hè, tôi tìm được một công việc làm thêm ở khách sạn.
Lương cơ bản hai vạn, hoa hồng thì không giới hạn.
Nhưng… quầy lễ tân chỉ có một đứa mới vào làm như tôi trực ca đêm.
Từ lúc tới đây đến nay, tôi chưa từng gặp bất kỳ nhân viên nào của khách sạn, tất cả đều do quản lý liên lạc với tôi qua WeChat.
Đang lúc tôi ngồi không yên,thì có một gã đàn ông say khướt đột ngột xông vào.
“Cho tao thuê một phòng một trăm năm mươi tệ thôi!”
Nhưng giá thấp nhất của khách sạn cũng phải một trăm tám.
Tôi vừa mở miệng giải thích, ông ta đã vung tay tát thẳng vào mặt tôi.
“Đ*m*! Tao nói một trăm năm mươi thì là một trăm năm mươi! Còn lải nhải nữa, tao đánh c/h/e/c mày!”
Ngay lúc cái tát thứ hai sắp hạ xuống, thì có một người phụ nữ bỗng xuất hiện, chắn trước mặt tôi.
“Một trăm năm mươi thì một trăm năm mươi, khách hàng nói gì cứ làm theo là được. Tôi là quản lý khách sạn này, mời ngài theo tôi lên phòng.”
Gã đàn ông vừa lòng bỏ đi.
Còn tôi thì c/h/e/c sững tại chỗ vì sau gáy người quản lý ấy… còn có một khuôn mặt khác!
…

Tôi Đã Tự Đào Huyệt Của Mình Lên
Tôi đã tự đào m/ộ của mình lên.
Tôi bị bạn thân hại chet, nhưng bố mẹ tôi lại nhận cô ta làm con gái nuôi. Bạn trai tôi cũng sắp kết hôn với cô ta.
Tôi phải tạo ra tín hiệu gì đó, để những người ngu ngốc này phát hiện ra tôi chet oan.

Cưới Vội Nuôi Chồng
“Anh phá sản rồi.”
Đó là lời nói của đối tượng xem mắt thứ sáu hôm nay.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc vest, tuổi tác ngang tôi, ngũ quan rõ ràng tuấn tú. Thần sắc anh ta nhàn nhạt, giọng điệu cũng nhàn nhạt.
“Nhà xe đều đem đi trả nợ cả rồi, bây giờ chỉ là nhân viên bình thường trong một công ty niêm yết.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, gật gù.
“Anh biết nấu ăn không?”
Đối phương rõ ràng sững lại.
“Biết.”
“Có giỏi làm việc nhà không?”
“Tạm ổn.”
“Tính khí thế nào?”
“Khá tốt.”
“Có mối quan hệ phức tạp với người cũ hay gia đình cần xử lý không?”
“Không có.”
“Một tháng cần bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“… Em đưa sao thì lấy vậy?”
Tôi vô cùng hài lòng, liền nói với anh ta:
“Công việc của tôi cũng ổn, nhà xe đều có, còn có thêm nghề phụ kiếm tiền. Tôi sẵn sàng nuôi anh, anh có đồng ý đi đăng ký kết hôn với tôi không?”
Đối phương cũng nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, nhướng mày:
“Anh đồng ý.”
Thế là, tôi – Giang Ninh, ở tuổi hai mươi chín, liền chớp nhoáng kết hôn.
Người cùng tôi lấy giấy chứng nhận là một người đàn ông đồng tuổi, tên Hạ Dịch Minh, cao, nghèo nhưng đẹp trai, còn có tám múi cơ bụng.
À, tám múi cơ bụng tôi vẫn chưa tận mắt thấy, chỉ là Hạ Dịch Minh nói để tôi cảm thấy mình không thiệt thòi mà thôi.

Lưới Tình Thâm Sâu
Bị bạn thân kéo đi tham gia buổi xem mắt của giới đại gia, tôi co rúm trong góc điên cuồng ăn đồ ngọt.
“Loại trường hợp này không hợp với mấy kẻ nhỏ bé trong suốt như chúng ta.”
Tôi nhét vào tay cô ấy một chiếc macaron: “Ăn mau, quan trọng là phải gỡ vốn.”
Bên cạnh chợt vang lên một tiếng cười thấp trầm: “Có muốn tôi dạy em cách gỡ vốn cao cấp hơn không?”
Tôi xoay đầu, đập ngay vào đôi mắt hoa đào, người thừa kế hiển hách nhất của nhà họ Chu ở Kinh thành đang cúi mắt nhìn tôi.
Trước mặt tất cả tiểu thư danh môn, anh cúi người xuống:
“Noãn Noãn, mười năm không gặp, không nhận ra anh sao?”